Phần 3)
Tg: Hướng Dương.
Nghĩ đến đây ông Tam lấy làm tức lắm. Quyết tìm cho ra xem ai đã lấy tiền của mình. Thằng Tú chứ không ai vào đây! Đang bực mình chưa biết tính sao thì chuông điện thoại reo:
— Sao lâu quá vậy anh yêu? Em đợi sẵn nãy giờ rồi nè! Giọng Xuân nũng nịu.
— Chờ anh tí cưng! Bị trộm phá tủ lấy hết tiền rồi. Anh đang điều tra…
–Ưm, thiệt không vậy? Nhà anh ai mà vô được. Coi chừng bà vợ của anh lấy đấy. Thôi nhanh lên đi! Em hóng lấy xe lắm. Xuân thúc giục…làm cho ông Tam đành phải lấy sổ tiết kiệm để đi rút tiền khác. Mặt ông như cái bánh bao chiều.
Tại cửa hàng xe máy…Xuân nhất định mua cho được chiếc SH kiểu Thể thao – màu xám đen, có giá 115 triệu, làm ông Tam méo cả mặt nhưng vẫn cố tươi cười tỏ ra mình thích thú:
— Đẹp đấy em.! Dáng “mi nhon” của em ngồi lên xe này trông như một Nữ hoàng của lòng anh vậy! Ông Tam nịnh nọt, còn Xuân thì quá ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ nên đấm lia lịa vào vai ông Tam cả hai cùng phá ra cười đắc chí.
Trả tiền xong Xuân chạy xe về…và ông Tam không quên dặn tối nay đến rước Xuân đi chơi và tất nhiên là sẽ ngủ qua đêm với người đẹp kiêu kỳ này. Xuân ô kê một tiếng rõ to rồi rồ ga hoà vào dòng người.
Về đến nhà cũng chạng vạng tối. Ông Tam mở cổng cho xe chạy thẳng vào sân. Tại đây ông bắt gặp Tú đang ngồi nhậu với vài đứa bạn trời ơi đất hỡi thì ông nổi điên đốp luôn:
— Mày ăn cắp tiền trong tủ phải không? Mẹ mày, lấy thì bỏ ra ngay, không tao ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ!
Đang sẵn ɾượu bια trong người. Và bị quê với đám bạn nhậu nên Tú sôi ɱ.á.-ύ ném luôn cái chén vào mặt ông Tam khiến ông xây xẩm ngã dúi và bầm tím một bên mắt. Cuộc ẩu đả giữa hai cha con bắt đầu thì đám thanh niên ngồi đó can ra nhưng không ngăn được lời nguyền rủa lè nhè từ Tú:
— Ông tưởng ông là ai? Ông là người cha vô trách nhiệm… Người cha đáng xấu hổ… Người cha vất đi là vừa. Tú gào lên mỗi lúc một lớn, nhưng ông Tam cũng chẳng vừa… ông bắt đầu hỏi Ϯộι thằng Tú:
— Hai trăm triệu tao để trong tủ là mày lấy chứ chẳng có thằng chó nào vào đây.? Đúng là nuôi khỉ để dòm nhà!
— Ừ, tôi lấy đó thì sao? Tôi không mang tiền đi nuôi gáι như ông là được rồi. Nhục nhã.. Tú lầu bầu. và ném cho ông Tam một bãi nước bọt.
— Đúng là buồn cười…Mày chỉ là thằng ăn bám cái nhà này. Tiền của tao!, tao muốn làm gì mặc kệ tao! Cút đi.. Vừa nói ông vừa lao đến ᵭ.ậ..℘ phá bàn nhậu và mọi người đã nhanh chóng dìu Tú đi chỗ khác. Lúc này bà Tam ở quán tạp hóa về nhìn thấy cảnh tượng ᵭ.ậ..℘ phá này thì bà kêu lên:
— Trời ạ, ai ᵭ.ậ..℘ chén bát vậy? Vừa nói thì bà vừa nhìn thấy mặt ông Tam sưng húp thì bà đã hiểu chuyện gì rồi: Hừ, cha con riết rồi giống như cá mè một lứa. Nay có chuyện ᵭάпҺ nhau nữa. Mai mốt rồi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nhau luôn. Vừa nói bà vừa kéo quần ngồi xuống nhặt mảnh chén vỡ đang văng ra đầy nhà. Thức ăn thì tung tóe ra nền trông thật bẩn thỉu…
Đang cố gắng dọn dẹp thì ông Tam chưa thấy đã nư ông lôi bà Tam ra cҺửι tiếp:
–Cái thằng mất dạy này nay dám ᵭάпҺ lại cha nó. Bà dạy con hay quá… mai mốt nó cầm dao ﻮ.เ.+ế+..Ŧ luôn cả nhà cho bà thấy. Ném cái đống chén bể vào cái thau nghe cái xoảng, bà Tam bất thần đứng phắc dậy, tay chống пα̣пh bà đáp trả lời ông Tam không vị nể:
— Thằng cha nó mất nết…thì bảo sao nó không mất dạy? Hay thứ tóc tгêภ đầu rồi mà không sống cho con cái nó nể. Đi cặp bồ với cái con đáng tuổi con gáι mình… giờ con Thảo cũng chán học bắt chước ông cặp bồ hết thằng này đến thằng nọ, nay mai mang cái bụng bầu về báo cô cho ông xem.
Nói đến đây ông Tam chợt thấy chột dạ vì ông biết có nói thêm thì chỉ càng thêm quê nên ông tìm cách lãng tránh… là vô trong phòng đóng cửa lại. Bà Tam cũng im lặng luôn, bà lo dọn dẹp vì cũng đã khuya rồi.
****
Mấy ngày nay mặt của ông Tam bị sưng húp bởi lãnh nguyên cái chén của Tú vào mặt. Giờ thì ông mới thấy thằng con trai của ông rất lợi hại..nó đếch sợ ông nữa rồi! Nó sẵn sàng đối đầu với ông mà không cần phải nhượng bộ. Nhìn cái mặt đỏ gay của nó tối hôm đó là đủ thấy nó muốn ăn thua đủ với ông rồi?…Nhưng biết làm sao đây. Đuổi nó ra khỏi nhà ư? Còn khuya nó mới đi.! Còn để nó trong nhà… Có ngày nó ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mình mất. Đang nằm suy nghĩ vẩn vơ về thằng Tú thì người tình nhỏ của ông gọi điện đến:
— Anh hả? Anh đang làm gì đó.Nhớ anh quá đi! Mới có hai bữa không gặp anh mà em ngủ không được luôn á. Xuân ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ trong điện thoại khiến cho ông Tam cảm thấy xốn xang trong lòng. Không phải ông không muốn gần gũi người đẹp…ông ham muốn lắm chứ! Nhưng vì cứ sợ nếu Xuân thấy ông lúc này sẽ phản cảm ngay vì sự biến dạng ở khuôn mặt ông.
Đó là do suy nghĩ của ông mà thôi. Thực chất Xuân đâu quan trọng ông đẹp hay là xấu.? Cô ta chỉ quan trọng cái “túi tiền” của ông thôi! Còn mặt ông hả.? Có xấu thì cũng thây kệ. Miễn có tiền để cung phụng cho cô ta là được rồi!
Thấy ông Tam có vẻ ngần ngại gì đó thì Xuân nói tiếp: Anh qua đây chơi bài với em đi! Bao giờ mặt anh hết sưng thì mình đi nhà nghỉ. Hôm bữa em thấy anh binh hay lắm. Ăn liên tục hai ván. Tại anh nghỉ ngang chứ không còn ăn nhiều nữa!… Xưa nay vốn rất thích nịnh. Hể ai nịnh là ông tít cả mắt muốn thể hiện ngay. Nay gặp người đẹp khen, hà cớ gì mà ông không qua bển để giải trí với Xuân chứ?
Ngồi bật dậy. Ông hối hả mặc quần áo vào cho tươm tất. Song mở tủ ông lấy 20 triệu rồi đeo kín khẩu trang để che mặt…ông lái xe đi.
Đến nơi thì mọi người đã có mặt đông đủ đang ngồi đợi ông. Xuân trong lớp áo dây mỏng tanh, cười quyến rũ…Cô ta đứng lên chìa tay ra đỡ người tình ngồi xuống bên cạnh mình.
Cuộc sát phạt cũng bắt đầu diễn ra rôm rả. Ông Tam ăn liên tục mấy ván khiến cho mấy người chơi đâm ra tức tối buông lời khịa ông:
— Ăn hoài nha cha nội? Hôm nay số đỏ vậy? Người chia bài lẫn người chơi lẩm bẩm. Mắt nhìn thẳng vào đống tiền ông Tam đang để trước mặt. Lúc này Xuân ngồi cạnh ông Tam không ngớt lời ca ngợi ông binh giỏi. Thỉnh thoảng còn hôn lên má ông một cái để tán thưởng…
Cười vì mừng ăn được. Nhưng chưa được bao lâu thì ông Tam bắt đầu thua lại lai rai… khó gỡ được. Chơi tiếp một lúc nữa thì ông đứng dậy phủi tay tuyên bố sạch tiền. Xuân ngồi cạnh cũng tỏ ra buồn, nhưng sau đó lại nói với người tình:
— Mình phải gỡ thôi. Chả lẽ chịu thua sao anh?
–Tiền đâu mà gỡ? Đi toi 20 triệu rồi…!
— Để em mượn cho anh! Vừa nói Xuân vừa phẩy tay ra hiệu Cường cho mượn mười triệu, và Cường răm rắp móc tiền trao cho Xuân. Nhưng dường như may mắn không mỉm cười với ông Tam, ông lại thua tiếp mười triệu nữa. Vừa giận mình, vừa giận Xuân, ông Tam dứt khoát đứng lên nghỉ chơi vì biết đây là bài ” lừa” nhưng ông vẫn không tránh khỏi.
Thua đứt 30 triệu. Đó là số tiền rất lớn đối với ông.
Sau khi từ giã người đẹp để ra về. Tгêภ đường đi ông tức tối lẩm bẩm cho đến tận nhà và trông thấy ai ông cũng muốn cҺửι.
Lúc này thằng em vợ của ông từ trong nhà đi ra và cả hai đã chạm mặt:
— Mày đến nhà tao làm gì? Vừa nói ông vừa đá vào cái cάпh cổng đang mở kêu lên cái rầm.
— Tôi đến gặp chị tôi. Còn ông thì…miễn bàn. Thằng em vợ vênh váo trả lời.
— Nhà của tao. Không phải muốn đến là đến. Muốn đi là đi. Ông Tam lớn tiếng cảnh cáo.
— Vậy thì đi thưa đi.! Tôi hầu… Vừa nói thằng em vợ vừa lướt qua mặt ông rồi lên xe nổ máy chạy đi.
Ông Tam bước vô nhà gặp mặt bà vợ thì cҺửι đổng một câu:
Tg: H.D