Phần 2
Tg: Hướng Dương.
Ông Tam tức tối thằng em vợ. Chuyện nhà ông mắc mớ gì nó xen vô? Bộ định vào đây “hôi” của hả? Ông lẩm bẩm trong miệng và ngồi dậy. Lúc này điện thoại ông để tгêภ bàn bỗng reo và ông tưởng Xuân phale gọi nên ông vội vàng bắt máy:
— Ủa, a lô! ai vậy? Ông ngạc nhiên vì số lạ.
— Cường đây!
–Cường nào? Ông Tam thắc mắc hỏi.
— Cường xập xám nè. Có tham gia không em chừa cho một tay?
Thì ra cái thằng bạn của Xuân. Hôm trước có rủ mình chơi bài xập xám, vì cả nể Xuân nên mình hứa đại là khi nào có “chiếu” thì dành cho mình một chỗ…vì vậy hôm nay gọi điện cho mình đây. Ông Tam còn do dự chưa biết trả lời như thế nào thì Cường đã nói tiếp:
— Qua nha anh! Có người đẹp của anh tham gia nữa nè. Nghe tiếng người đẹp, biết đó là Xuân nên ông hấp tấp mặc đồ, chải tóc xịt keo.. rồi lái xe đi. Mẹ con bà Tam ngồi đó chỉ biết bỉu môi mà không dám phản ứng gì.
Nơi hẹn gặp là một ngôi nhà nằm sâu trong hẻm. Đến nơi ông Tam được mọi người chờ sẵn và đón tiếp nồng nhiệt…Xe của ông được chạy thẳng vào bên trong và người cảnh giới khóa cửa lại ngay.
Bên trong ngôi nhà tối thui bởi đóng cửa hết, nhưng lại được thắp một lúc hai bóng đèn lớn nên nó sáng choang đến độ chói cả mắt. Không cần phải tìm kiếm Xuân vì cô ta đã ngồi sẵn ở đây và nhìn ông Tam đá lông nheo tình tứ…
— Ngồi xuống đây với em nè anh yêu! Vừa nói Xuân vừa dọn cho ông Tam một chỗ ngồi sát mình. Mùi nước hoa đắt tiền bốc lên từ người Xuân làm cho ông Tam ngây ngất…chσáпg ngợp quên hết cả đất trời.
— Anh mà ngồi bên cạnh em bảo đảm hên lắm đấy. Chỉ có ăn chứ chẳng bao giờ thua,em nói thật đấy! Xuân ngã ngớn lẳng lơ trông thật đáng yêu khiến cho ông Tam chỉ muốn ôm cô ta lúc này. Đoán biết lão già này đang muốn gì nên Xuân nũng nịu nói:
Chơi mấy ván đi anh.! Xong em với anh đi chơi, em hứa sẽ chiều anh tới bến…Vừa nói Xuân vừa ᵭάпҺ chụt vào má ông Tam khiến ông đỏ mặt với mọi người và lật đật cầm bài lên để binh.
Chiếu bài có tất cả tám người. Toàn đàn ông, chỉ mỗi mình Xuân là con gáι nên thỉnh thoảng cũng có người nhìn Xuân trêu ghẹo. Những lúc ấy ông Tam càng tỏ ra ghen tức nên Xuân nói gì ông Tam cũng nghe lời vì sợ phật lòng người đẹp.
Mấy ván đầu ông Tam ăn liên tục và đòi nghỉ để đi chơi với người đẹp nhưng Xuân ngăn lại:
— Đang hên mà anh? Chơi mấy ván nữa đi! Nguyên ngày hôm nay em dành phục vụ anh, Chịu chưa? Cứ mỗi câu nói đưa đẩy là Xuân lại hôn ông Tam một cái rõ kêu làm ông cứ lâng lâng và móc tiền ra sát phạt…
Chơi được một lúc thì ông Tam bắt đầu thua liên tục:
— Ôi…૮.ɦ.ế.ƭ chưa! Lại thua. Xuân kêu lên tỏ vẻ sót của: Thôi em không nói chuyện nữa, anh tập trung binh đi: Có lẽ đây là sòng bài dựng lên để gài bẫy mình hay sao í ? Vì ông Tam thấy lúc đầu ăn rất dễ dàng… rồi sau đó cứ thua liên tục. Cảm giác như mình bị “gài” đã dần khiến ông Tam cảnh giác thật sự… vì 20 triệu mang theo người đã thua gần hết.
Thấy người tình già của mình cay cú định đứng lên thì Xuân ѵυốŧ ѵε an ủi: Đừng nản anh! Chơi bài là nó vậy đó. Lúc thì tiền vô như nước. Cũng có lúc trắng tay về không. Để em mượn cho anh vài triệu để gỡ nha? Vừa nói Xuân vừa nháy mắt ra hiệu cho khanh ngồi gần đó thẩy cho ông Tam năm triệu để chơi tiếp. Và hai ván đầu ông đã ăn được hai triệu và dứt khoát nghỉ chơi. Đây cũng là chiêu dụ của mấy tay ς.ờ .๒.ạ.ς lận…lấy ngắn nuôi dài nên cả đám đồng ý giải tán, nhưng ông Tam vẫn mất trắng 18 triệu ngon ơ. Tức lắm, nhưng vì ngồi chung với người đẹp nên ông Tam vẫn tỏ ra ta đây… xem tiền như rác, nhiêu đó nhằm nhò gì.!
Để giữ chân người tình già. Tối hôm đó Xuân ra sức chiều chuộng ông Tam và không quên cơ hội này cô ta vòi ông mua cho chiếc SH để ra đường bằng bạn bằng bè. Lúc đầu ông Tam định từ chối vì người tình bé bỏng của ông đòi mua loại xịn và đắt tiền nhất. Thấy ông Tam có vẻ suy nghĩ thì Xuân lại giận dỗi nói:
— Anh keo với em quá à. Tất cả đàn ông theo em, em điều gạc sang một bên để yêu anh. Vậy mà có mỗi chiếc xe em thích mà anh cũng đắn đo suy nghĩ là sao? Ai cũng tưởng em quen anh chắc được cưng chiều lắm đấy. Vừa nói Xuân vừa gục đầu xuống gối tỏ vẻ thất vọng.
— Thôi, để mai anh mua! Nhưng phải hứa là không được đòi gì nữa nhé. Tiền là để anh và em đi du lịch khắp thế giới để hưởng thụ nhé cưng! Ông Tam nhắc khéo. Nhưng làm sao qua được cái đầu vốn ranh ma ở Xuân. Cái đầu mà không “đào” thì thôi, một khi đã “đào” thì đàn ông chỉ có sạch váy.
*****
Trở về nhà sau một đêm đầy hoan lạc mà Xuân mang đến cho ông.Ông chệch choạng bước vào nhà với bao cặp mắt đang đổ dồn vào ông. Bà Tam đứng ở ngưỡng cửa nhìn ông nói ngoáy:
— Hôm nay còn ngủ qua đêm nữa chứ? Riết rồi ông ʇ⚡︎ự do quá trớn rồi đấy. Đừng thấy tôi không nói mà làm tới nha? Đang khoan khoái trong lòng, ông Tam nghe bà vợ “già” của mình buông lời mỉa mai thì nổi điên lên:
— Bà im cái miệng thúi lại giùm.Tôi muốn đi đâu thì kệ cha tôi! Bà chỉ được ăn, chứ không được nói.!
— Ông đúng là người chồng, người cha vô trách nhiệm. Từ ngày trúng số đến giờ ông Chỉ biết có bản thân ông.Thằng Tú, con Thảo đã bỏ học hết rồi ông thấy chưa?
— Hừ…tưởng chuyện gì! Học thì nó nhờ. Bỏ học, khổ thì ráng mà chịu. Giờ thân ai nấy lo. Tôi già rồi!! Không kham mấy cái chuyện bà vừa nói đâu. Vừa nói ông Tam vừa cởi đồ ném ℓêп gιườпg rồi đóng sầm cửa lại.
Ngủ một giấc thả ga cho đến tận chiều thì ông Tam mới giật mình thức dậy. Nhớ lại chiều nay phải đi lấy xe cho người đẹp…nên ông vội vàng đi rửa mặt rồi mở tủ chuẩn bị mang tiền để đi lấy xe thì ông tá hoả hai trăm triệu mới rút Ngân hàng hôm qua cất trong tủ giờ không cάпh mà bay. Lục đi lục lại muốn nát cái tủ cũng không thấy nên ông nói gần như hét:
— Ai lấy tiền trong tủ vậy? Lấy thì bỏ ra nha! Cái nhà này riết rồi thành Ϯɾộм cắρ hết rồi. Giọng ông sang sảng nghe chỏi cả tai. Bà Tam đang làm công việc gần đó nghe thấy ông kêu mất tiền thì cười mỉa càng khiến ông nổi ҟҺùпg:
— Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Bà lấy tiền của tôi phải không? Đang cười ruồi… bỗng dưng nghe ông Tam nói vậy bà Tam dừng lại và mắng thẳng vào mặt ông:
— Tiền ông mang đi nuôi gáι, ông bỏ quên ở đâu rồi về đây kêu mất. Ai mở tủ của ông được mà lấy? Nghe vậy thì ông dừng lại, nôn nóng suy nghĩ: Cũng phải ! Ai mà mở được tủ? Trong khi chỉ mình ông mới có chìa !..Chắc chắn phải có cách nào đó mới mở được, nên ông mới mất tiền. Ông bắt đầu rà soát lại từng người trong gia đình. Và nghi ngờ nhất là thằng Tú con ông, vì dạo này thấy nó đàng đúm ăn chơi với bọn vô công rỗi nghề.
Tg: H.D