Mằn sửa lại mái tóc bị Diệp kéo làm rối nùi, nhếch mép cười:
– Anh đã chọn rồi nhé? Cám ơn. Cũng hơi sớm để tui nhìn ra anh. Chỉ mới mấy tháng thôi mà anh đã thay đổi như vậy thì chuyện ăn đởi ở kiếp làm sao được? Anh yên tâm, tui không phải là loại người thích đeo bám ai. Phải thì ở, không thì thôi. Bắt đầu từ giây phút nầy tui với anh không còn quαп Һệ gì nữa. Tui sẽ rời khỏi nhà anh ngay bây giờ. Nên cho người đi theo tui để coi tui thu dọn hành lý kẻo sau khi tui đi xong lại la toáng lên là tui chôm chỉa vật gì giá trị mang theo thì mắc công phiền.
Dật quay ngắt lại 180 độ nhìn cô, chưa kịp lên tiếng thì bà Hai Tú la lên:
– Gì vậy con? Vợ chồng mà, chén trong xống còn khua huống gì vợ chồng bất hòa một chút đã đòi thôi lên thôi xuống rồi? Tao không binh ai nhưng do bây ᵭάпҺ con Diệp trước nên thằng Dật nó cản bây lại thôi. Bây dù gì cũng là vợ thì phải nể mặt chồng, có gì tối về nói với nhau chứ có đâu quán sá mà làm rùm beng lên vậy?
– Mẹ cũng công nhận tụi con là vợ chồng sao? Là vợ mà không được quyền ghen hả mẹ? Con Diệp trước mặt mẹ và anh Dật phủ nhận con là vợ, còn ngang nhiên nói anh Dật ᵭộc thân nên nó muốn làm gì không ai được quyền cản trở mẹ không nghe sao? Anh Dật muốn dạy con thì can ra chứ sao lại khóa tay con lại cho nó nắm đầu? Dì Ba còn bước tới can ngăn mẹ thì ngồi yên ở đó. Con không thể tưởng tượng có ngày mình lâm vào cảnh nầy nên xin lỗi mẹ, con không thể nào làm dâu của mẹ một ngày nào nữa. Đêm nay con có ngủ bờ ngủ bụi tuyệt không ngủ lại nhà mẹ.
– Bây cũng có hiền hậu gì đâu mà cần phải có người binh?
– Không binh cũng được nhưng phải khách quan. Đàng nầy mọi việc đã rõ ràng rồi.
– Bây cố tình làm rùm chuyện lên để đòi tiền tao đó chứ gì?
– Tiền bạc là chuyện khác. Mặc dù không còn là dâu của mẹ nhưng một lời đã hứa như đinh đóng cột. Trong giấy tờ thỏa thuận ra sao cứ y vậy mà làm. Nhưng con báo trước con sẽ thu hồi vốn lại trong khoảng thời gian ngắn nhất, mẹ lo dần là vừa. Trong thời gian chờ thu hồi vốn con không lấy lời mẹ nữa. Đó là chút tình cảm con dành cho gia đình nầy. Tất nhiên không nói suôn, con sẽ mời chính quyền tới chứng kiến.
– Chuyện xấu hổ vậy cũng đem ra chính quyền? Bây không sợ ทɦụ☪ nhưng gia đình tao sợ ทɦụ☪.
– Sợ ทɦụ☪ hả mẹ? Nhục bằng con không? Theo trai về quê rồi bị nó bỏ rơi có cái ทɦụ☪ nào bằng? Nhưng ทɦụ☪ tại nơi nào con sẽ rửa tại nơi đó. Con sẽ không về quê mà ở lại đây, khi nào lấy lại hết tiền rồi mới tính tiếp.
Dật đẩy mạnh vai Mằn, тһô Ьạᴏ xoay người cô lại đối diện mình:
– Bây giờ muốn gì? Ví dầu tình bậu muốn thôi phải không?
– Anh có muốn không?
– Tui nói rồi, tui dẫn cô về đây thì sẽ không bao giờ xua đuổi cô. Nói cả ngàn lần không hiểu hả?
– Anh cũng nói với tui là sẽ yêu thương tui suốt đời không hề phản bội, anh có giữ lời không?
– Tui phản bội chưa? Tui ghẻ lạnh với cô chưa?
Mằn lấy điện thoại ra, mở cho Dật coi hai tấm hình:
– Vậy đây là gì?
Dật liếc qua, anh ta hiểu tất cả bèn tiến lại Thản, gầm gừ:
– Con quỷ cái nầy. Nó cho mầy ăn bùa mê tђยốς lú gì mà mầy đi bán rẻ anh mầy như vậy chứ?
– Bán gì ông nội? Mắc mớ gì lôi tui vô?
– Không phải mầy thì là ai?
– Mà cái vụ gì?
– Mầy lén chụp hình tao gửi cho nó?
– Chụp hình gì?
– Giả nai hả mậy? Mầy coi chừng tao à. Đồ con nít quỷ. Ăn cơm nhà đuổi gà hàng xóm.
– Cha cҺửι tui hoài tui hổng có nhịn à nhen. Chuyện vợ chồng ông mắc mớ gì tới tui? Chẳng qua thấy hai người ăn hϊếp một người nên tui ghét vậy thôi chứ ông làm gì thây kệ ông chứ.
Mằn xen vào:
– Anh được cái đổ thừa người nầy đổ thừa người kia. Nếu anh không có làm thì sợ gì người ta chụp lén chứ? Mà tui nói cho anh biết, tui chụp được những cảnh nầy thì tui còn chụp được những cảnh ghê gớm hơn. Chừng tui nổi ҟҺùпg lên thì anh đừng có trách.
– Tự nhiên sao lại muốn thôi tui?
– Không ʇ⚡︎ự nhiên được. Cách hành xử của anh làm tui chán ngán lắm rồi. Tui không muốn làm con rối trong tay anh, bị anh nhốt nơi khỉ ho cò gáy để ra ngoài ʇ⚡︎ự tung ʇ⚡︎ự tác xem tui không ra gì. Chấm dứt để giải thoát cho nhau. Chừng đó anh muốn bao nhiêu cô là tùy anh không liên quan tui nữa.
– Tui không cho cô đi.
– Anh không có quyền đó. Anh không là gì của tui nên không thể ngăn cản tui được.
– Tui là chồng cô.
– Vậy anh ҳάc định với con Diệp đi? Xác định tui là vợ anh và tui có quyền ghen, buộc nó phải xin lỗi tui và rút lại những lời nói ban nãy? Nếu anh làm được những điều đó thì hãy nói tiếp.
Diệp đi xồng xộc lại quầy cà phê, rút cái giỏ ҳάch mang vào vai rồi dắt xe ra ngoài. Mằn gọi trổng:
– Đi sao? Không dám đối diện sự thật à?
Diệp không trả lời, nổ máy xe chạy thẳng. Đến lúc nầy, mẹ con Dật có vẻ xìu xuống. Dật ngồi bịch xuống ghế, lắc đầu:
– Quá trời hung dữ.
– Tui là vậy. Ai tốt với tui, tui tốt lại gấp mười. Ai xấu với tui, tui cũng xấu lại gấp mười.
– Là vợ chồng mà không hề tin nhau.
– Không nói nữa. Ai theo tui về cho tui dọn đồ. Bằng không sau nầy có mất mát gì đừng đổ lên đầu tui à. Không mất cũng nói mất nữa đó.
Dì Ba Chu vỗ vai Mằn:
– Thôi con, giận thì nói cho đã đi, vợ chồng chém bề xống chứ ai lại chém bề lưỡi. Để dì khuyên thằng Dật kêu nó bỏ con Diệp nhen con?
Mằn cười mỉm. Dì Ba Chu trước đây là người bài xích cô nhiều nhất, thường tỏ thái độ không ưa trước mặt cô nay lại nói những lời ϮιпҺ nghĩa. Cô thật sự không tin dì nhưng nể mặt Thản nên không trả treo chi, chỉ cười với dì:
– Con cám ơn dì nhưng ý con đã quyết rồi. Con không cho phép ai làm tổn thương con nhất là về vấn đề tình cảm. Con bỏ nhà theo ảnh về đây mà giờ bị ngược đãi như vậy lòng dạ nào mà ở lại được nữa hả dì Ba?
Bà Tú cũng cảm thấy lớn chuyện rồi nên vội vã nói:
– Suy nghĩ lại đi con. Thật ra thằng Dật với con Diệp không có gì đâu. Mẹ còn ở đây mà sao nó dám chứ?
– Mẹ dung túng mà sao không dám? Nhưng thôi, con không nói nữa. Nhiêu đó đủ rồi.
Mằn quay lưng đi ra ngoài. Sực nhớ ra, cô nói với Thản:
– Em làm ơn đi với chị, nếu như ai đó đưa chị về trỏng mà không đưa chị trở ra thì phải nhờ em rồi.
– Đi với chị thì được nhưng có gì thằng chả lôi tui ra cҺửι nữa. Nhưng cҺửι thì cҺửι. Tui đi với chị.
Tâm nãy giờ ngồi nép sau cây cột, nghe Thản nói vậy bèn trề môi:
– Mầy hây quá ha? Thân với bả hồi nào vậy?
– Đó là chuyện của tao, liên quan gì mầy? Mầy ngon thì đi theo coi chỉ dọn đồ đi?
– Mắc gì tao phải đi? Đi hay ở là quyền của bả. Ai cấm cản bả được.
Dật cắt ngang:
– Lộn xộn quá. Tui đưa em về. Về trong đó rồi tính.
Bà Hai vuốt theo:
– Ừ. Vợ chồng về từ từ nói nhau nghe đi con. Làm um chuyện hàng xóm người ta cười cho thúi đầu. Con nhớ cho là cả gia đình bên nội ngoại ai cũng đã nhìn nhận con là dâu hết rồi. Bây giờ con bỏ đi như vậy người ta nói thằng Dật ngóc đầu không nổi luôn đó.
Mằn lẳng lặng bước ra khỏi quán. Thì ra bà ta chỉ sợ Dật mang tai tiếng ngóc đầu không nổi chứ không thương gì cô bị chồng phản bội. Mằn đã quyết định rồi, dứt khoát phải ra đi. Cô không còn một chút tình cảm nào đối với Dật và với gia đình nầy ngoại trừ Sang. Nhưng lúc nầy Sang đâu cô cũng không thấy. Trong lúc ҳô ҳάϮ nếu có Sang không biết nó sẽ đứng về phía ai.
Dật mặc quần dài vào rồi đi theo Mằn, Thản cũng nối gót theo nhưng bị bà Hai Tú gọi giật lợi:
– Con Thản mầy đi đâu vậy?
– Đi theo chỉ.
– Để vợ chồng nó giải quyết, có mầy ở đó thì làm sao?
– Con làm thinh không nói gì đâu. Nhưng rủi cha Dật nhốt chỉ trong đó không cho ra ngoài thì sao?
– Nó có nhốt là vì nó không muốn thôi vợ. Mầy tài lanh lộn xộn hư bột hư đường hết. Nó mà bỏ đi ai coi nhà cửa cho tao chưa nói tới chuyện nó đòi tiền chạy trả không kịp luôn.
– Vậy dì kêu con Diệp đưa tiền ra trả rồi tặng thằng cha Dật cho nó. Coi như bán con vậy đi.
– Mầy ҟҺùпg rồi hả mậy?
– Thôi con đi đây. Dì không cản con được đâu.
Nói xong, Thản te te rượt theo Mằn và Dật. Mằn đi trước, Dật theo sau không cùng đi song song, nhìn vào là biết không đồng vợ đồng chồng. Tới bến ghe, Mằn xuống ghe của Thản ngồi, Dật bất nhẫn:
– Qua đây nè.
– Đâu cũng vậy thôi. Đường nào cũng về La Mã. Chọn đường nào an toàn thì đi.
– Riết làm coi hổng được.
Mằn làm thinh. Cả ba về tới nhà. Dật nhìn Thản lắc đầu:
– Tao thật sự không hiểu nổi mầy.
– Không hiểu khỏi hiểu.
– Ăn nhầm giống gì mà ngu đạ ๓.ạ.ภ .ﻮ.
– Kệ, ngu vậy đó mà không bị người đời phỉ nhổ.
– Phỉ nhổ gì mậy? Mầy nói một hồi ăn bạt tay bây giờ.
– Dễ uýnh tui lắm. Ông ngon đụng tới tui coi banh ҳάc ra không?
– Thách tao hả? Hôm nay tao không trị mầy tao là con chó.
Dật xấn tới Thản, mặt hầm hứ, anh ta vừa định tóm lấy Thản thì nó vội chạy lại rút cây gài cửa chuồng gà thủ thế. Dật nhào tới định giựt cây thì Mằn nắm áo kéo lại:
– Trời! Anh ăn thua đủ với con nhỏ vậy sao?
– Nó mất dạy em không thấy ha?
– Con Tâm còn mất dạy gấp trăm lần nó. Tâm là em ruột của anh sao anh không dạy?
– Nó binh em nên em không thấy nó mất dạy. Nhỏ nầy càng ngày càng già hàm, không trị được nó có ngày nó leo lên đầu ngồi chồm hổm tгêภ đó làm sao trị được nữa?
– Nó có sai phạm gì anh méc dì dượng Ba chứ không có quyền ᵭάпҺ người ta.
– Đánh rồi bị ở tù tui cũng ᵭάпҺ. Nhìn thấy nó là ứa gan.
Thản nghinh mặt:
– Tui cũng vậy. Nhìn thấy ông là tui muống phun nước miếng vô mặt. Hồi đó chưa đi nghĩa vụ tui đã biết ông là người chẳng ra gì rồi. Ông chuyên môn chôm chỉa đú đáy của người ta, bị bắt quả tang chối đây đẩy. Tại ông nghèo nên chưa có cơ hội lộ bản chất ra, bây giờ mới hơi tanh tanh đã làm giọng đại gia. Để coi không có chị Mằn rồi ông ra sao cho biết.
– Đó. Coi sôi đờm với nó hôn? Nể mặt vợ tao, tha cho mầy bữa nay. Từ rày về sau, thấy tao là phải lánh xa. Bằng không dù cho trời xuống cản tao cũng xô trời ra nhen mậy. Bây giờ làm ơn nhường không gian lại cho vợ chồng tao nói chuyện cái coi.
– Xời! một tiếng cũng vợ chồng, hai tiếng cũng vợ chồng. Vậy sao hồi nãy ở ngoải có con Diệp ông không vợ vợ chồng chồng với chỉ? Kêu vậy con Diệp nó giận lấy đâu ông đào mỏ hén?
– Biến mầy.
– Biến là vì chị Mằn chứ hông phải tui ngán ông đâu à nhen. Chị đừng sợ, tui ở loanh quanh đây thôi, có gì chị la lên tui tiếp ứng liền.
Mằn mắc cười. Con nhỏ nói câu nào cũng trúng tιм đen của cô, giống như nó thay cô phát ngôn vậy. Nó khôn trật đời, khôn hơn tuổi của nó luôn mà trước giờ cô không nhìn ra. Sau nầy chắc chắn nó sẽ là trợ thủ đắc lực của cô chứ chẳng chơi.
Thản bỏ đi ra ngoài. Mằn vội vàng lấy va ly ra, soạn hết quần áo vật dụng vào đó, Dật thấy Mằn có vẻ quyết liệt dứt khoát nên đâm hoảng, sà lại nắm tay cô:
– Nói vậy thôi, em định bỏ anh thật sao?
Mằn gỡ tay Dật ra, vẫn không nói gì. Dật khẩn khoản:
– Em hết thương anh rồi sao? Anh thề, chưa từng có lúc nào anh nghĩ sẽ ruồng bỏ em. Có khi hai đứa mình bất đồng quan điểm nhưng tình yêu anh dành cho em là thật. Em phải tin anh như trước đây đã tin chứ?
– ….
– Nói với anh một câu gì đi. Bây giờ em muốn anh làm gì để em thay đổi ý định anh cũng sẽ làm ngoại trừ chuyện đuổi Diệp.
– …
– Rồi em sẽ biết lý do vì sao anh không thể đuổi nó được. Anh thú thật với em, tính cách của Diệp không hạp với anh đâu. Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau thôi. Nó chọc tức em để em bỏ anh, nó có điều kiện ở lại quán để ghi đề. Anh lợi dụng chuyện nó ghi đề để ҟҺốпg chế nó. Mỗi ngày nó phải nộp cho anh hai trăm ngàn. Bán ít nhiều gì cũng vậy thôi. Lương nó mỗi tháng năm triệu nhưng nó đưa anh hết sáu triệu rồi. Số tiền nầy anh cũng không có đưa cho mẹ. Anh cũng để dành tích lũy cho chúng mình chỉ là chưa đưa cho em thôi. Mình còn có con cái nữa chứ em.
Mằn không còn một chút tin tưởng vào những lời Dật nói. Trong lòng cô đã lạnh cảm với anh ta rồi. Cơ hội nầy không chia tay thì hèn kém quá. Cô vẫn ung dung gói ghém đồ vào va ly định gọi Thản thì bất chợt Dật ôm lấy cô, Mằn chưa kịp phản ứng Dật đã gắn lên môi cô một nụ hôn mạnh bạo dữ dội. Nếu như trước đây Mằn đắm say nụ hôn từ Dật thì bây giờ cô ghê tởm khinh bỉ. Mằn phủ phàng xô anh ta ra nhưng Dật dùng sức mạnh của người đàn ông bế xốc cô vào phòng. Mằn nghĩ anh ta sẽ dùng vũ lực để chiếm đoạt cô và nghĩ rằng sau cuộc ái ân cô sẽ suy nghĩ lại. Dật tầm thường và nông cạn quá. Với tâm trạng bây giờ cô làm sao có thể đáp ứng cơn ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t của anh ta. Cho nên, Dật vừa đặt cô xuống giường là cô đã nhỏm dậy, tát cho anh ta một cái thật mạnh làm Dật tỉnh hết cả người. Mằn chờ đợi anh ta dùng vũ lực với mình nhưng không, anh ta ôm mặt thống thiết:
– Em hết yêu anh thiệt rồi. Nhiều lần từ chối anh.
– Vì tui nhận ra anh chỉ ham mê ҳάc ϮhịϮ chứ không có tình yêu trong đó. Anh không hiểu tui. Trước đây tui yêu anh vì thấy anh chân chất thật thà, tui có thể gửi gấm đời mình với anh. Anh nghèo nhưng có lòng ʇ⚡︎ự trọng còn tui thì có tiền. Mình bổ sung cho nhau. Anh thiếu gì tui sẽ bù vào và ngược lại. Nhưng bây giờ con người thực dụng của anh đã lộ nguyên hình, anh phản bội tui trắng trợn như vậy thì tình cảm trong tui cũng đã ૮.ɦ.ế.ƭ rồi. Trả ʇ⚡︎ự do cho nhau là giải pháp duy nhất để cho anh làm lại cuộc đời. Về phần tui, tui sống sao cũng được. Thân đã mang tiếng theo trai giờ bị trai bỏ, ทɦụ☪ nầy tui cũng gánh nổi thì còn sợ gì sóng gió đời nữa hả anh?
– Nhưng em không về quê thì ở đâu?
– Đó là chuyện của tui, từ nay anh đừng quan tâm tui ăn đâu ở đâu, làm gì và sống ૮.ɦ.ế.ƭ ra sao là được.
– Anh không phải là người vô tâm như vậy. Anh đem em về đây thì phải có trách nhiệm với em.
– Cám ơn. Đã từng có trách nhiệm sao? Có trách nhiệm mà giờ ra nông nỗi nầy? Thôi anh đừng cản đản tui nữa, để tui đi. Chúc anh tìm được hạnh phúc từ chỗ con Diệp.
– Em đi như vậy xóm làng nầy coi anh ra gì?
– Đó lại là chuyện của anh không liên quan tui. Từ nay, ân đoạn nghĩa tuyệt. Nếu không có chuyện gì cần cũng đừng nên gặp nhau. Nếu có gặp ngoài đường thì coi như chưa từng quen biết.
– Anh không làm như vậy được.
– Tui làm được là đủ.
Mằn ҳάch va ly lên, gọi Thản. Thản nhanh chóng có mặt. Dật ngồi thừ nhìn hai chị em họ dắt díu nhau ra ghe. Anh không thể ngờ Mằn lại mạnh dạn như vậy. Vì sao cô ta nói bỏ là bỏ? Đã bao lần anh định bỏ Mằn nhưng không đủ can đảm vì sợ miệng đời cười chê và có lẽ vì anh luôn nghĩ Mằn không thể thiếu mình được. Ngờ đâu nó lại bản lĩnh như vậy. Hay là những lúc mình vắng nhà nó và Hạn đã có tư tình? Đúng. Chỉ có yêu một người khác mới dám dứt khoát với người cũ. Không được, anh có thể phản bội Mằn nhưng Mằn thì không thể. Thằng cha Hạn nầy cũng gan trời, dám động thổ tгêภ đầu thái tuế. Dật phải làm sáng tỏ vụ nầy không thôi cục tức nuốt mãi không trôi.
Tгêภ ghe, Thản cười lém lỉnh với Mằn:
– Giờ khỏe rồi. Nhưng ăn đâu ở đâu chị ơi?
– Em lấy xe đạp chở chị đi mướn nhà trọ nhen. Chị sẽ mướn một thời gian trong khi chờ đợi mướn đất cất nhà.
– Tốn tiền lắm, chị đủ tiền không?
– Muốn làm ăn mà không có tiền sao được em?
– Chị nhiều tiền vậy sao? Cha Dật biết chị có tiền hôn?
– Hổng biết sao moi được chị hai cây vàng em?
– Mà sao chị dễ dàng đưa cho ổng vậy
– Chị bị dụ. Ha ha. Nhưng chị cũng ranh lắm, lấy lời luôn. Chính vì lấy lời mà ảnh ghét chị đó.
Hai chị em cùng cười.
Mằn mướn phòng trọ cách quán của Dật chưa được một km. Ổn định chỗ ở xong, cô cùng Thản đi gặp chú Ba Tường hỏi thuê đất. chú Ba vui vẻ nhận lời không hề bận tâm khi cô kể chuyện đã dứt khoát không còn quαп Һệ gì với gia đình Dật. Chú nói miễn sao cô có đăng ký tạm trú hợp pháp ở địa phương là được. Chú cũng sẵn lòng cho cô mượn địa chỉ để đăng ký. Mằn mừng rỡ liền điện về chị Hai cô nhờ làm giúp một giấy đăng ký tạm vắng gửi về địa chỉ chú Ba Tường. Mọi việc nhanh gọn trong ʋòпg một tuần, ngoài chú thím Ba, Mằn và Thản không ai được biết thêm.
Mằn lên xã xin giấy tạm trú. Cô trình bày hoàn cảnh mình với cάп bộ và nói cô sẽ không về quê mà ở lại để làm ăn theo phương án cô đưa ra nhằm mục đích cải thiện cuộc sống của dân địa phương góp phần làm nhẹ gánh lo cho chính quyền. Các cάп bộ xà hoan nghênh cô, còn hứa nếu cô có gặp khó khăn gì cứ lên tiếng chính quyền sẽ hỗ trợ. Về việc gia đình Dật có gây khó khăn gì cũng đừng lo.
Công an Tiềm kể cô nghe chuyện hôm rồi, anh nói bản thân đã coi thường Dật từ bữa đó. Nếu vấn đề tiền bạc có điều gì không rạch ròi thì cô cứ đem lên đây. Mằn cảm thấy an tâm vì được nhiều đồng minh.
Xong chuyện ở Ủy Ban rồi, cô về gặp chú Ba làm hợp đồng thuê đất, cô thuê đúng một công mỗi tháng một triệu đồng đặt cọc mười triệu khi nào đi mới lấy lại. Chú Ba nói nếu cô muốn mua thì chú cũng bán với giá ba lượng vàng một công. Mằn trả lời, nếu như cô ổn định được và làm ăn có hiệu quả thì cô sẽ mua. Mằn nói thật lòng. Cô biết đất đai ngày một lên giá, nhanh tay mua bây giờ kẻo sau nầy cầm ba lượng vàng cũng không mua được cái nền nhà một trăm mét. Nhưng bây giờ trong lúc nầy cô không thể mạo hiểm, chưa chắc Dật để yên cho cô và gia đình anh ta thấy cô bung tiền ra sẽ tìm đủ cách lôi kéo cô về, nếu như không được họ sẽ làm khó khăn cho cô. Mằn ʇ⚡︎ự nhủ, mình sẽ không bao giờ lệ thuộc vào nhà đó nữa dù là một ngày.
Cô nhờ chú Ba kêu công thợ về cất cho cô một căn nhà tiền chế rộng mười mét ngang hai mươi. Trong đó có một phòng ngủ, một nhà bếp và một phòng vệ sinh. Còn lại xây thêm một cái kho phía sau kiên cố để tránh mưa gió. Căn nhà tiền chế cô sẽ dùng để giao nhận hàng và mua vài bộ bàn ghế thấp cho những ai muốn ở lại để làm mà không lảnh về nhà.
Mằn tra tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ tìm nguồn cung cấp hạt điều. Cô liên hệ với một vựa ở Long Khánh. Người ta sẽ đem tới cho cô. Sau đó cô sẽ ρhâп phát ra cho dân địa phương để họ lột vỏ ρhâп loại. Tính tiền công theo sản phẩm, mỗi kg lột được là bao nhiêu tiền. Yêu cầu những khi nhàn rỗi bà con mỗi người lột khoảng năm ký một ngày là có tiền chợ rồi.
Thản nhận trách nhiệm đi tuyên truyền cho cô và mời những ai muốn lảnh hạt điều thì tới gặp cô.
Thầu xây dựng quán của Mằn, trong đám công nhân làm hồ có mặt Hạn.
Anh cũng bỡ ngỡ khi biết Mằn quyết định chấm dứt với Dật và một mình đơn ᵭộc kinh doanh tгêภ mảnh đất lòng đầy ċăm hận. Hạn nghĩ chắc là do Mằn quá yêu Dật nên muốn trả thù anh ta, muốn ở lại nơi nầy để chứng tỏ mình và nhìn anh ta tiếc nuối. Những ngày cùng mọi người làm thợ, Hạn tránh tiếp xúc với Mằn và anh cũng nhận thấy cô chẳng quan tâm đặc biệt gì tới mình. Cũng vui vẻ nói cười nhưng không tỏ ra quen biết nhiều hơn những người khác. Trong lòng Hạn có một chút gợn.
Dật đột nhiên thấy Mằn nhanh chóng có cơ ngơi. Lúc nầy quán chưa làm xong nên Mằn chưa có hoạt động gì. Dù vậy, Dật biết cô bắt đầu ra tay rồi. Dật hoàn toàn không hiểu Mằn có khả năng kinh tế là bao nhiêu. Anh nghe phong phanh cô thuê đất đưa tiền cọc mười triệu mà mỗi tháng vẫn đống tiền thuê thì đâm hoảng, biết cô có thực lực. Đến khi thấy cô xây dựng dù không hực hở như người ta nhưng có qui mô, lại càng không biết cô có dự tính gì. Dật muốn đến gặp Mằn lắm nhưng không đủ can đảm. Ngay cả việc nhìn thấy Hạn đi ra đi vào chỗ Mằn mỗi ngày mà anh ta cũng chưa tìm ra cớ để hạch sách Hạn.
Thản báo cho Mằn có tất cả gần ba mươi người đăng ký nhận hàng về lột. Thản còn cho Mằn hay một tin vui nữa là ở đây ai cũng rành về vụ lột hạt điều vì trước có một công ty hạt điều ở huyện bên, những người có tuổi không làm nặng được cũng có lảnh về lột. Thản nói, dù chỉ gần ba mươi người nhưng họ lãnh về mỗi người không phải ít đâu vì buổi tối cả nhà cùng nhau lột. Mằn tính, cho dù mỗi người năm ký, mỗi ngày một trăm năm mươi ký thì một tháng cô cũng lột được bốn tấn. Mỗi tấn cô kiếm một triệu rưỡi đã trừ vào công thợ. Trả tiền mặt bằng một triệu, chi phí nầy kia chắc cũng đủ. Buổi đầu mà huề vốn là tốt lắm rồi. Con Thản, cô sẽ nuôi cơm nó và cho nó mỗi tháng ba triệu. Đến khi đi vào hoạt động ổn định thì sẽ tính thêm. Thản vui mừng, Nó nói:
– Cho dù phụ chị ăn cơm em cũng sẵn sàng huống chi ba triệu một tháng. Mẹ em thấy em có công ăn việc làm mừng cho coi nè. Nhưng em sẽ làm gì mà nhận lương?
– Trước mắt, em ở đây với chị. Bảo vệ chị như em nói vậy đó.(Cả hai cùng cười). Sau đó, khi ai tới nhận hàng thì em ghi số hàng họ nhận rồi ρhâп phát cho họ cùng với chị. Khi họ giao trả lại thì em nhận và xem họ lột có chất lượng không, vậy thôi.
– Khỏe re. Làm được tuốt.
Rồi Thản lim dim cười, Mằn cảm thấy thương nó hết sức:
– Tháng có ba triệu làm gì giờ ta?
Tháng đầu tiên ngoài sức tưởng tượng của Mằn. Qui tụ được hơn năm mươi hộ gia đình tới nhận hạt điều về lột. Tháng đó cô nhập về bảy tấn, chi phí công thợ, ăn uống, điện nước, tiền đất xong cũng cất vào được hai triệu. Bước đầu thấy thành công rồi. Nhà cô lúc nào cũng nườm nượp khách ra vào. Thản vui lắm, nó không còn vẻ cau có như trước đây cô gặp. Nhìn nó và cô giống như chị em ruột cùng nhau lo cho cơ sở ăn nên làm ra. Sáng sớm, Thản chạy đi mua đá về làm một phích thật lớn trà đá cho những người ở lại lột hạt điều uống. Nó đi chợ mua đồ ăn về cho Mằn nấu cơm. Suốt ngày Mằn ở nhà và bận rộn túi bụi nên chuyện mua xe hon da cô cứ nói hoài mà chưa có thời gian rảnh để đi. Mằn biết muốn mua xe thì phải mua ở tiệm cầm đồ có giấy tờ sẵn chứ ở đây cô không có hộ khẩu làm sao đứng tên. Ở Sóc Trăng cô cũng có sở hữu một chiếc nhưng đã để lại cho chị mình rồi chẳng lẽ kêu chị gửi về sao? Cô nghĩ đến nhờ Hạn đứng tên nhưng lại thôi, bây giờ không tin ai nữa. Biết đâu bên ngoài Hạn đạo mạo vậy nhưng đụng chuyện lại là Dật thứ hai thì sao?
Tự thâm tâm, Mằn cũng muốn giúp đỡ Hạn lắm. Như mời anh về coi kho, ρhâп phát và thu hạt điều cũng được. Công việc ngày càng nhiều chỉ có cô và Thản thì quá vất vả. Thản học hành không nhiều nên chuyện sổ sách chỉ môt mình cô làm. Cô rất cần có một người mạnh dạn phụ mình như khiêng những bao hạt điều lên xuống chất vào kho. Còn chuyện vận chuyển hàng từ xe tải xuống kho thì cô thuê những thanh niên chung quanh làm tính tiền theo từng tấn.
Dì Ba Chu cũng tới nhận hàng về lột. Cân hàng cho dì ba, Thản giữ kẽ không bao giờ nó cân mà đổ đùn cho Mằn. Mằn nghĩ con nhỏ nầy có ʇ⚡︎ự trọng dù còn nhỏ quá nhưng lớn lên sẽ là người biết chuyện.
Sáu tháng sau.
Thấy Mằn không nhắc gì tới tiền lời hoặc thu hồi vốn nên bà Tú nghĩ rằng vì thôi Dật nên cô bỏ luôn số tiền đó. Bà biết Dật tiếc nuối Mằn lắm nhưng không dám đến gần. Mặt khác, Dật và Diệp càng ngày càng khắn khít. Diệp sợ Dật quay lại với Mằn nên ra sức o bế anh ta, bà Tú và Tâm thì Diệp cho ăn ngập mặt. Diệp chỉ muốn yên ổn mà ghi đề ở đây có nhiều người ra vào dễ bề cho cô ta che giấu và tẩu tán. Diệp lo sợ một điều là Mằn sẽ tố giác mình nhưng thấy cũng lâu quá không có động tĩnh gì nên cũng yên tâm. Diệp nghĩ Mằn chỉ có cái miệng nói khoác chứ cái gan đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ cô là người địa phương và câu rừng nào cọp nấy chắc Mằn hiểu rõ. Cũng đôi lần Diệp muốn trừ khử Mằn, sợ thanh thế cô càng ngày càng lớn sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của Dật với Diệp nhưng cô không có cách nào thực hiện vì Diệp biết, Mằn được bà con và chính quyền ủng hộ.
Bà Tú tiếc Mằn lắm. Không ngờ con nhỏ chưa được hai mươi lăm tuổi mà giỏi vậy, mà dám một thân một mình nơi xứ lạ quê người bỏ vốn đầu tư làm ăn, mà chuyện làm ăn coi như chơi, tưởng chừng chẳng có gì lại càng ngày càng lớn ra, bây giờ Mằn đi đâu cũng được người ta hoan nghênh chào hỏi, giá trị của cô và Dật khác xa nhau. Chỉ mới hơn sáu tháng mà đã vậy rồi thì càng về sau qui mô càng lớn thì uy tín của Mằn còn ra sao nữa? Mằn càng ngày càng giàu, người ta càng nể nó thì càng coi thường Dật, càng xa lánh bà, quán cơm từ từ bớt dần khách địa phương, quán cà phê cũng vậy chỉ còn những người dính líu tới đề đóm. Mà bây giờ họ có công việc làm thêm, đồng tiền làm ra cực khổ, đau lưng nhức mỏi nên họ cũng bắt đầu tiếc, hạn chế chơi đề. Đã vậy con Thản và Mằn tối lại nấu chè bán thêm, tiền lời đó nó cho Thản hết khiến cho Thản bây giờ trung thành với nó như trung thành với mẹ đẻ. Nghe manh nha thím Ba Tường tính mở quán hủ tíu kế bên. Quán hủ tíu mà hoạt động thì lượng khách ăn sáng sẽ bị chia ra, quán cơm của bà bị de dọa. Thím Ba là người xởi lởi, vui vẻ, hiền hậu rất được lòng bà con, ai lại không thích tới một chỗ thoải mái để ăn sáng chứ? Bà biết, và bà cũng đã từng vui vẻ với khách nhưng con Tâm thì quạu quọ, rầy hoài không được có khi còn cãi lại trước mặt mọi người nên bà xấu hổ không dám lớn tiếng với nó. Trước đây khi chưa có quán, mặc dù làm biếng làm nhác nhưng Tâm ũng không quá tệ như bây giờ. Trước đây Tâm ngoan hơn Thản nhiều lắm, còn bây giờ nhìn Thản mà bà mắc thèm.
Nếu như bây giờ, Mằn bằng lòng trở về với Dật, bà đồng ý đuổi con Diệp đi tức khắc. Dật sẽ phụ với Mằn quản lý cơ sở hạt điều, để cho bà và Sang coi sóc toàn bộ quán nầy. Bà sẽ cho phép Mằn muốn làm gì thì làm không cản đản cô nữa. Chuyện nầy muốn làm được phải có sự giúp đỡ của dì Ba Chu và nhất là Thản. Nhưng coi bộ Thản và Dật như trâu trắng trâu đen, gặp nhau là húc thì làm sao Thản sẵn lòng giúp Dật cho được? Rồi bà nghĩ lại, dù sao tụi nó cũng là anh em bạn dì, ɱ.á.-ύ mủ ruột rà chứ đâu bá vơ như Mằn.
Bà quyết định tìm dì Ba và Thản cầu cứu.
Bốn năm hôm sau, buổi trưa, tốp thợ lột hạt điều về nhà ăn cơm. Thản cũng bới hai tô cơm bưng ra hai chị em ngồi ăn, Thản cười cười:
– Chị, có chuyện nầy tức cười lắm nè, chị nghe hôn?
– Em nói đi.
– Hồi sáng em về nhà gặp dì Hai ngồi thủ thỉ với mẹ em. Thấy em, dì mừng lắm kêu lại hỏi đon hỏi ren. Hỏi anh Hạn với chị có gì hôn? Em nói năm mười hai tháng không thấy anh Hạn ghé thì có gì là có gì? Dì hỏi thấy chị có bồ bịch gì chưa? Em nói mần đầu tắt mặt tối làm gì có thời gian mà bồ bịch. Mà chị không phải là loại người nay vầy mai khác nên chuyện tình cảm chị cho qua rồi. Dì hỏi thấy chị còn thích cha Dật hôn? Em nói chớ hề nghe chị nhắc một tiếng. Dì nói chắc chị hận chả. Có thương mới có hận. Nói nếu chị chịu tha thứ cho chả thì chị muốn gì dì cũng chìu, chị ừ một tiếng dĩ tống cổ con Diệp ra khỏi quán cái rẹt. Em nói, bây giờ cha Dật ngậm ngọc nói chưa chắc vô được tai chị ở đó mà đòi nối lại tình xưa. Dì kêu em về khuyên chị tha thứ cho chả chứ con gáι một thân một mình xứ lạ quê người bành trướng làm ăn dễ bị người ta lợi dụng gạt gẫm lắm. Có chồng bên cạnh vẫn hơn.
Mằn đang ngậm miệng cơm cũng muốn phun ra vì cười:
– Có chồng chứ, nhưng không phải là chả. Mai mốt bà có nói, em cứ nói muốn gì gặp trực tiếp chỉ mà nói chứ con thấy bây giờ chỉ sống vui vẻ hơn hồi làm dâu dì dữ lắm.
– Mà em nghĩ, chắc cha Dật có nói gì nên dĩ ᵭάпҺ tiếng trước đó chị ơi.
– Nói gì kệ chả. Lòng chị đã quyết, trái tιм cũng lạnh tanh rồi.
– Em sợ chị chưa yên với chả đâu. À, dì Hai còn nói chắc chị còn thương cha Dật nên bỏ qua chuyện tiền bạc với dĩ rồi.
– Bỏ qua sao được, chỉ là vì chị lu bu và để cho bà rộng đường xoay. Bây giờ ổn định rồi bắt đầu ᵭòι пợ đây. Kẹt nổi bà là dì ruột của em. Làm khó bà cũng như làm khó mẹ em nên chị còn đắn đo một chút vậy thôi.
– Chị làm căng có thể con Diệp trả để cha Dật cưới nó nữa chứ.
– Vậy coi như chả có phần phước. Ngày mai, chị sẽ tới nhà bắt bà trả nợ. Tất nhiên, chị sẽ không quá căng, sẽ để bà ʇ⚡︎ự lựa chọn cách trả, trả như thế nào miễn đừng quá khó coi thì thôi.
Hết .9
LN.