Ngày hôm sau vựa hạt điều ở Long Khánh tới giao hàng nên Mằn bận rộn không đến gặp bà Tú được. Nhưng tối hôm đó bà lại đích thân đến tìm Mằn lúc cô vừa chuẩn bị đóng cửa. Chú Hai Thân và chú Ba Tường là anh em ruột nên đất của họ liền kề nhau. Quán của bà Tú và cơ sở của Mằn chỉ cách nhau gần hai trăm mét và cùng một phía nên cũng ít khi thấy hoạt động của đối phương. Mằn ngạc nhiên khi thấy bà thập thò trước cửa, chờ lúc vắng vẻ như thế nầy mới rón rén đi vào. Mằn mơ hồ nhận ra mục đích của bà nên cô ᵭάпҺ phủ đầu:
– Ủa, dì Hai tới làm gì khuya lắc khuya lơ vậy? Tới gửi tiền lại cho con hả?
Thản cũng ngạc nhiên không kém Mằn. Nó biết bà dì của nó tới để thuyết phục Mằn quay về với Dật và bỗng nhiên nó Ϯộι nghiệp cho dì mình. Thản nắm tay bà:
– Trời ơi, dì lại đây chi? Con nói không được là không được.
Bà Tú gỡ tay Thản ra, bình tĩnh:
– Mầy để dì nói chuyện với chị Hai mầy chút coi.
– Chị Hai cái gì. Chỉ bây giờ đâu phải dâu của dì nữa đâu.
– Thì mầy xê ra đi.
Thản nhắc ghế cho bà ngồi. Mằn cũng ngồi xuống đối diện. Bà ta bây giờ không là gì của cô nữa nên chẳng việc gì phải giữ tôn ti:
– Có chuyện gì dì Hai?
– Không gọi là mẹ sao con?
– Bỏ chuyện đó đi dì ơi.
– Hôm nay gặp con, mẹ muốn xin lỗi con. Lúc đó mẹ cũng bậy quá nên mới để con đi. Từ đó tới nay thằng Dật nó ân hận dữ lắm, muốn tới năn nỉ con về mà hổng dám. Dù sao con và nó đã từng là vợ chồng, con bỏ qua cho nó đi, sau đó mẹ sẽ làm một cái đám cưới linh đình cho con ra mắt họ hàng và xóm giềng. Từ nay sẽ để con nắm quyền trong nhà, giao quán cho vợ chồng con, mẹ lui về vườn. Con nghĩ lại đi. Vợ chồng trăm ngàn giận cũng một hai thương. Đâu thể mỗi lần đạp cứt mỗi lần chặt chân vậy con.
Mằn chán ngán. Cô hiểu ʇ⚡︎ự thâm tâm bà ta nghĩ gì. Bất chợt cảm thấy làm biếng trả treo qua lại với bà. Cô không muốn giải thích điều gì, càng không muốn nghe bà lải nhải bên tai. Nếu bà không là dì ruột của Thản và không bắt gặp ánh mắt lúc nãy Thản nhìn bà ta là cô đã mạnh dạn mời bà ra về hoặc sẵn tiện nhắc chuyện tiền nong rồi. Nhưng bây giờ không phải lúc. Mằn không muốn có bất kỳ quαп Һệ nào với gia đình nầy dù là gặp mặt chào hỏi xã giao. Cô mệt mỏi lắm rồi:
– Bây giờ con không còn lòng dạ nào mà nghĩ tới chuyện đó nữa. Dì về đi. Từ nay đừng tìm con mà nhắc tới Dật nghe dì. Không có tác dụng gì đâu.
– Chẳng lẽ con không còn nghĩ chút nào về nó? Vậy tai sao con lại chọn nơi nầy để làm ăn chứ?
– Con không có bổn phận phải giải thích với dì. Khuya rồi, con phải ngủ thôi. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, dì đừng tìm con làm gì. Con để cho dì thản thản vụ tiền bạc sáu, bảy tháng nay không lấy lời, không nhắc tới nhưng con cũng sắp thu hồi rồi đó. Báo dì biết trước để chuẩn bị. Dì không có khả năng trả một lần thì mỗi tháng trả một chút, nợ mòn con lớn. Vậy là con đã nghĩ tình lắm rồi.
– Con bỏ thằng Dật thì số nợ đó bỏ luôn.
– Đâu được dì. Cái nào ra cái nấy. Nhưng chuyện đó không bàn hôm nay. Dì về đi cho con đóng cửa.
Bà Tú về. hai chị em vào phòng. Thản nói:
– Hổng biết dì Hai nghĩ sao mà kêu chị trở lại với cha Dật à nhen. Mà có khi nào chị nhớ chả không?
– Nhớ để hận. Để làm động lực vực dậy mình.
– Chứ chả coi mòi tiếc chị lắm đó.
– Tiếc vì chị làm ăn được chứ không phải thương em ơi.
– Em thấy chả đi ngang lần nào cũng chậm lại, đưa mắt ngó lom lom vô nhà, chắc kiếm chị.
– Chả dọ thám tình hình làm ăn của mình chứ kiếm gì em. Nếu thật sự chả thương chị là trong những ngày đầu chả đã ra mặt rồi. Nay đợi tới lúc chị ổn định xong mới kêu mẹ chả tới ᵭάпҺ tiếng. Xem chị là miếng mồi ngon chắc?
– Chả nói với người ta, yêu cầu chị đừng quen anh Hạn là chả cua lại chị cái một. Chả nói vậy con Diệp nó ghen l*иg lộn luôn đó chị.
– Ủa sao chị dứt với chả rồi mà chả với con Diệp chưa cưới nhau hén?
– Chả hổng có thiệt tình với con Diệp đâu.
– Vậy chả thiệt tình với ai? Ngữ đó làm sao có hạnh phúc nổi em. Cũng may là chị nhìn ra sớm. Nhưng dù sao cũng dây mơ rể má với em nên chị làm gì cũng nể mặt em một phần.
– Bởi vậy. Em nói với mẹ em hoài, Thương chị, kẹt đủ thứ.
– Mặc dù vậy, nhưng chị đã nhất quyết rồi. Em có thể giúp chị là kêu họ đừng tới làm phiền chị nữa. Thời gian qua cũng khá lâu rồi. Ngay từ đầu chị đã lựa chọn sai nên bây giờ phải khắc phục sai lầm của mình. Chị tuyệt đối không cho phép mình đi lại vết xe đỗ cũ.
– Em biết rồi.
Nhưng ngay ngày hôm sau, khoảng bảy giờ tối, khi Mằn và Thản đang lu bu dọn dẹp quán chè, chỉ còn lác đác vài người khách thì Dật trong người có ɾượu khệnh khạng đi tới. Anh ta sỗ sàng bước vào quán, lớn tiếng:
– Tôi muốn ăn chè.
Thản hầm hứ:
– Gì nữa cha nội?
Mằn khẽ kéo tay Thản, nói nhỏ:
– Để chị.
Rồi cô nhẹ nhàng với Dật:
– Xin lỗi anh, hết chè rồi, chúng tôi định đóng cửa.
Dật suồng sã nắm lấy tay Mằn:
– Lạnh nhạt với anh vậy sao?
Mằn rút tay ra, Thản lôi Dật tách khỏi Mằn:
– Quậy hả cha nội? Cha lộn xộn con Diệp lợi đây gâγ ɾốι tụi tui hổng nhịn đâu nhen.
– Dẹp mầy đi mầy. Để tao nói chuyện với vợ tao một chút.
– Vợ nào của ông? Hồi chỉ mới đi sao ông không giỏi gọi vợ? Bây giờ hơn nửa năm rồi vợ con gì nữa? Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ nhen.
– Trời ơi con nhỏ nầy, chắc tao lọi họng mầy quá. Mằn không nói gì sao mầy cứ chót chét hoài vậy mậy?
Mằn đẩy Dật ra khỏi cửa, gằn giọng:
– Anh đi về đi. Giữa tui với anh bây giờ không còn chuyện gì để nói. Tui không làm phiền anh yêu cầu anh cũng đừng làm phiền tui.
– Dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng. Lẽ nào em cạn tàu ráo máng với anh sao?
– Chuyện đó quá khứ rồi. Không ai ôm quá khứ mà sống được. Để tui yên, anh về ngay cho đừng để tui phải nhờ người can thiệp.
– Ai dám vào đây can thiệp chuyện gia đình người ta chứ?
– Tui thấy anh say quá nên lẩm cẩm rồi, chuyện gia đình gì ở đây? Tui bây giờ không có quαп Һệ gì với anh sao gọi là gia đình?
– Anh lúc nào cũng xem em là vợ. Tại tính em háo thắng nên anh để em ra ngoài vật lộn với đời một thời gian, em sẽ lớn hơn, chính chắn hơn chừng đó anh lại rước em về.
– Hahaha, mắc cười. Cám ơn anh. Nhưng bây giờ không nói ʋòпg vo Tam quốc nữa. Anh đi về đi. Có chuyện gì ban ngày ban mặt tới và phải tỉnh táo đàng hoàng chứ không lè nhè tui chẳng có tiếp đâu.
– Cho anh cái hẹn hén?
– Hẹn hò gì? Đi về đi.
– Cho anh hun cái.
– Dẹp đi. Lầy quá.
Mằn đẩy Dật ra ngoài, khách ăn chè hiếu kỳ cũng ngồi nán lại xem. Chừng thấy Dật tiu nghỉu bước ra họ cũng đứng dậy. Mằn và Thản nhanh chóng đóng cửa, nhưng bỗng nhiên Dật trở chứng, ᵭ.ậ..℘ cửa ầm ầm:
– Mở cửa ra cho anh vào Mằn ơi. Anh nhớ em lắm. Anh yêu em Mằn ơi.
– Thây kệ chả. Chả la làng một hồi côпg αп xuống còng đầu bây giờ.
Thản tiếp lời:
– Chả la một hồi dì Hai và con Diệp nghe chứ gì. Con Diệp bận nầy tức lộn ruột. Gặp em là chị, em đẩy đưa cho thằng chả mê ૮.ɦ.ế.ƭ, bỏ con Diệp coi như mình trả thù vậy chị.
– Để được gì em? Chị chán ngán thằng chả lắm rồi, không muốn dính vô bất cứ một chuyện gì hết.
Dật la một hồi kinh động đến chú Ba Tường, chú ҳάch đèn pin đi ra. Nhìn thấy Dật chú lớn tiếng:
– Mầy giở trò gì vậy Dật? Chỗ làm ăn của nó không phải chỗ để mầy quậy phá nhen.
– Con kiếm vợ con mà quậy phá gì chú?
– Vợ mầy hả? Mầy kêu nó bằng vợ hổng thấy mắc cỡ sao?
– Mắc cỡ gì chứ? Nó là vợ con, con đưa nó từ Sóc Trăng về đây ai hổng biết.
– Và ai cũng biết mầy phản bội nó. Thôi dìa đi mầy ơi. Có chuyện gì sáng lợi nói. Giờ để cho con người ta ngủ. Cả ngày túi bụi tùng bùng nó cũng mệt lắm rồi.
– Không gặp nó con không về.
– Nó tỏ thái độ rõ ràng như vậy rồi mầy còn hy vọng gì nữa?
– Nó giận con. Nó hờn con. Còn thương nên mới giận hờn như vậy. Con phải năn nỉ nó trở về.
– Tết Ma Rốc nó mới về với mầy. Bây giờ dìa không? Để tao qua kêu mẹ mầy dắt mầy về. Ha là mầy muốn con Diệp dắt mầy về? Ừ, quậy đi con, quậy đục nước hết rồi bắt hổng được con cá nào cho coi nè.
Chú Ba chưa nói dứt câu thì bà Hai Tú và Diệp đã qua tới. Bà Hai không nói gì còn Diệp tức đỏ cả mặt:
– Anh làm gì ở đây vậy?
– Làm gì hỏi chi?
– Anh năn nỉ bả trở lại với anh hả?
– Ừ đó.
– Còn tui?
– Cô làm sao? Cũng tại cô mà vợ chồng tui lγ tάn, cô còn mặt mũi chất vấn tui sao?
Bà Tú bịt miệng Dật lôi về:
– Mầy ҟҺùпg rồi. Nói năng bậy bạ riết đầu óc bị gì vậy? Câm họng lại đi về. Về nhà rồi tính. Làm gì cũng hổng sợ thiên hạ chê cười.
– Có gì mà chê cười chứ mẹ? Vợ chồng con vì đâu nên nỗi cho tới bây giờ con cũng không hiểu được. Con biết Mằn còn thương con nhưng nó giận. Chính vì còn thương cho nên nó cứ ở lại đây chứng tỏ mình cho con coi. Con nể phục nó rồi. Bây giờ, bất cứ giá nào con cũng phải chinh phục lại con vợ của mình. Không có nó con thấy đời mình tẻ nhạt quá. Mẹ thấy nó chìu chuộng con gấp bao nhiêu lần con Diệp không? Mằn ơi Mằn ơi, anh yêu em. Anh yêu em Mằn ơi. – Dật la lớn –
Diệp giận run. Bất nhẫn bỏ về trước. Bà Hai và chú Ba kè Dật về quán. Mằn và Thản ngồi trong nhà rúc rich cười thú vị.
Hôm sau Mằn nghe Thản kể lại, Diệp sau khi gây với Dật một trận lênh láng thì tuyên bố nghỉ làm ở quán. Bà Tú năn nỉ vì sợ mất mối khách còn Dật thì trơ trơ. Thản nói lâu nay Dật muốn đuổi Diệp để giành lấy chỗ ghi đề nhưng không có cớ. Mằn nghĩ Dật muốn tàn mạc rồi nên luôn có ý định ghi đề. Cô mặc kệ anh ta, anh ta có ra sao thì cũng không liên quan gì đến cô.
Hôm sau nữa Dật lại đến. Đến vào ban ngày và tỉnh táo. Anh ta chủ động nhắc ghế ngồi cạnh bên Mằn lúc cô đang tính toán sổ sách. Rất nhiều người có mặt để lột hạt điều tại chỗ. Ai cũng âm thầm theo dõi coi Dật làm gì. Mằn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, trừng mắt nhìn Dật:
– Anh tới đây làm gì?
– Không làm gì cả. Tới để nhìn em thôi.
– Anh đừng có chây lì như vậy. Tui đã nói với anh rồi, tui và anh bây giờ không còn dính líu gì nữa. Hãy để yên cho tui làm ăn.
– Thì em làm gì cứ làm. Anh chỉ nhìn em và anh muốn đeo đuổi em lần nữa thôi.
– Vô ích. Tui chẳng còn một chút tình cảm gì với anh. Về đi đừng để tui coi thường và đừng để mọi người ᵭάпҺ giá anh.
– Ai nghĩ về anh ra sao cũng được. Miễn rằng mỗi ngày anh đều nhìn thấy em là anh mãn nguyện rồi.
– Vậy anh ra ngoài lộ, phía bên kia đường bắt cái ghế nhìn qua. Tui không cho phép anh xuất hiện trong căn nhà nầy. Nói như vậy anh hiểu không?
– Anh không hiểu. Thật ra, anh có gì với Diệp nhưng chưa đến đỗi bỏ bê em, tại sao em lại chủ động rời bỏ anh chứ? Nói cho công bằng là em có lỗi với anh chứ không phải anh.
– Kẻ vong ân vạn sự bất thành, người bội nghĩa muôn điều thất bại. Anh hứa sẽ chăm sóc tui suốt đời trước mặt chị tui, về đây anh gạt tui bỏ tiền ra cho gia đình anh mở quán. Nhốt tui trong chốn thâm sâu làm tôi mọi cho gia đình anh, bỏ tui ʇ⚡︎ự sinh ʇ⚡︎ự diệt không có gì ăn quanh năm suốt tháng, ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ trắng trợn coi tui như con ở, không phải vợ. Thoát khỏi anh rồi tui có thể quay lại sao? Nói như vậy đủ chưa?
– Bây giờ nếu em quay lại, nhất nhất mọi thứ anh sẽ nghe theo em.
– Muộn rồi. Anh về đi để tui còn làm việc nữa. Tui đã nói rồi, hãy xem nhau như người xa lạ kia mà?
– Em làm được nhưng anh không làm được.
– Nếu như hôm nay tui làm ăn thất bại, không có chỗ ăn ở, lê lếch đầu đường xó chợ anh có can đảm đeo đuổi tui nữa không?
– Có. Anh đã nói rồi, do tính em hiếu thắng nên anh để em ra ngoài lăn lóc một thời gian, khi em chán chê rồi anh sẽ rước em vè.
– Anh nói cho ai nghe vậy? Thôi, không nhiều lời nữa. Đi về đi. Làm phiền tui hoài tui báo côпg αп đó.
– Em báo đi. Báo cho họ còng anh để em vừa lòng.
– Họ có làm gì anh cũng không động lòng tui được. Về.
Dật đứng dậy:
– Anh về đây. Nhưng anh sẽ còn tới nữa.
– Tui cấm.
Dật về, những người còn lại, mỗi người một câu:
– Công nhận cô Mằn dứt khoát ghê.
– Thằng đó phải vậy với nó mới được.
– Nghĩ sao mà giờ tới năn nỉ hàn gắn ta?
Mặc dù biết Dật tới với mình vì thấy cô làm ăn có tiền nhưng trong lòng Mằn cảm thấy thỏa mãn ʇ⚡︎ự ái lắm. Chuyện làm ăn của cô càng ngày càng phát đạt, ai cũng nói cô đi đúng hướng vì nơi nầy chưa có ai làm đầu tiên. Bây giờ ngoài ấp, xã chỗ cô ở, ấp, xã kế bên cũng tới nhận hàng về làm hoặc giở cơm theo ở lại lột cho cô, chỉ cần chú Ba ҳάc nhận biết nhà cửa của họ là cô sẵn sàng giao hàng. Cô được mọi người quý trọng vì còn nhỏ mà có tấm lòng tốt bao la. Ai kẹt tiền, thiếu thốn là cô sẵn sàng ứng tiền trước hoặc cho mượn. Cô không làm từ thiện nhưng những người thợ của cô khó khăn thì cô cũng mua gạo phát cho họ. Trong cơ sở của cô lúc nào cũng nhộn nhịp và đầy ấp tiếng cười. Đã vậy chiều lại cô cùng Thản nấu thêm nồi chè thưng cho Thản có thêm thu nhập phụ với gia đình. Thản bây giờ không như lúc trước, mặt mày nó tươi rói và tгêภ môi luôn nở nụ cười.
Mằn hỏi thăm về Hạn, được biết anh cũng đi làm thuê làm mướn như trước đây. Cô muốn giúp đỡ anh lắm. Tính ra, ở cái xứ nầy, người con trai xa lạ cô quen biết đầu tiên là anh mặc dù cũng không phải là thân thiết gì. Lúc trước muốn giúp đỡ anh thì bị Dật nói xiên nói xỏ, bây giờ, với tính cách của Hạn chưa chắc anh đồng ý làm việc cho cô. Nhưng Mằn nghĩ, cô mướn ai cũng vậy và Hạn làm cho ai cũng vậy, cũng phải được việc và sòng phẳng tiền bạc với nhau thôi. Cô đem chuyện nầy bàn với Thản thì nó hoàn toàn tán thành và tình nguyện đi gọi anh tới cho Mằn trao đổi.
Ngồi đối diện nhau, bỗng dưng Mằn cảm thấy khó mở lời. Cô biết bây giờ Hạn không còn khó khăn túng quẩn như hồi còn mẹ vì anh sống một mình. Không còn khó khăn nhưng cái nghèo vẫn còn đeo bám mà người nghèo có ʇ⚡︎ự trọng thì thường hay ʇ⚡︎ự ái, không muốn ai đề cập tới cái sự nghèo của mình nhất là mình chưa từng nhơ bợn của ai đồng xu.
Thấy Mằn cứ ngồi nhìn mình mà không nói gì, Hạn nghiêm nét mặt:
– Cô kêu tui ra có chuyện gì không?
– Lúc nầy anh làm gì?
– Thì ai kêu gì làm nấy.
– Vậy là bữa có bữa không à?
– Siêng một chút thì bữa nào cũng có.
– Em muốn anh ra phụ với em.
– Làm gì?
– Làm thủ kho cho em. Xuất và nhập hàng.
– Tại sao lại là tui?
– Tại sao không thể là anh?
– Cô không sợ người ta dị nghị à?
– Em bây giờ ᵭộc thân, mắc gì sợ người ta dị nghị? Sống mà cứ sợ cái nầy, sợ cái kia sao sống được anh?
– Cô mạnh mẽ lắm.Tui nể phục cô.
– Nếu được anh hợp tác em sẽ càng mạnh mẽ hơn.
– Cô muốn tui làm gì trong khả năng tui, tui sẽ làm. Đó là để cám ơn cái tình cô đã đối với má tui lúc còn sống.
Mằn mừng rỡ, kết quả ngoài mong đợi của cô:
– Vậy anh nhận lời em rồi hén? Mai anh bắt đầu làm việc nhen. Tháng đầu tiên em sẽ gửi anh năm triệu bao cơm. Tháng sau sẽ nhiều hơn.
Thản phấn khởi chen vào:
– Hoan hô anh Hạn. Mới vô mà lương bằng em rồi đó nhen.
– Cà nanh hả?
– Hông phải đâu chị, là động viên ảnh mừ.
Trong lòng Mằn vui khấp khởi mà quên một điều sự có mặt của Hạn ở nơi nầy sẽ khiến Dật nổi điên lên.
Hết 10.
LN.