Người vợ gốc miên chương 7

Hạn vẫn ngồi yên đó, không nhìn Mằn, anh nói:
– Đó, cô thấy chưa? Kêu về chẳng chịu về.
Thản gắt lên:
– Sợ gì chứ? Có tui đây nè. Chả mà nói bậy bạ là tui ăn họng chả chứ ở đó.
Mằn vẫn giữ thái độ bình thản, hướng về nhà, nói lớn:
– Em đây nè. Anh qua đây.
Tiếng Dật hằn học:
– Biết lắm mà. Về tới nhà không lo dòm trước ngó sau, dọn dẹp lại hóng qua bển hà. Nhớ quá chứ gì? Sao không thấy nhớ tui gì hết vậy
– Anh nói bậy bạ gì đó? Qua đây ba mặt một lời nói chuyện với anh Hạn nè?
– Tại sao tui phải qua bển? Chả muốn gì qua đây đi.
Hạn đứng dậy:
– Được. Để tui qua đó giáp mặt nó nói cho ra lẽ.
Và anh đi. Mằn cùng Thản nối gót theo sau. Dật có lẽ không nghĩ ra Hạn dám qua nhà đương đầu với anh nên có vẻ bất ngờ, lúng túng một thoáng rồi kéo ghế ʇ⚡︎ự ngồi xuống, không thèm để ý đến Hạn. Hạn cũng ngồi xuống đối diện Dật:
– Vừa rồi tao có nói chuyện với vợ mầy xong. Trong ʋòпg năm hôm tao sẽ trả lại hai triệu đã mượn của vợ mầy nhưng chính tay tao đưa cho cổ. Từ nay tao cấm mầy ra ngoài đơm đặt chuyện thị phi làm ảnh hưởng tai tiếng tao và cô ấy nghe chưa? Tao mà biết được mầy còn giở giọng đó thề không để yên cho mầy.
– Sòng phẳng đi rồi tính. Tui ghét cái kiểu sau lưng chồng làm chuyện khuất tất như vậy

Mằn bất bình:

– Em làm gì mà khuất tất? Cho láng giềng mượn tiền trong lúc thắt ngặt là khuất tất sao? Là ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ sao? Trước đây anh đâu có nhỏ nhen ích kỹ như vậy?
– Đừng nhắc chuyện trước đây. Trước đây cô có dám cãi lại lời tui nói không?
– Anh không nói bậy làm sao cãi? Bây giờ anh Hạn trả tiền cho em anh cũng không có xơ múi gì trong đó được hà tất phải tốn công tốn sức cho vụ nầy. Em nói thẳng, anh quá đáng lắm. Em hoàn toàn không thể ngờ chuyện xẩy ra như vậy. Từ nay, chuyện gì liên quan đến tiền bạc của em anh không được ʇ⚡︎ự ý xen vào.
– Cô ngon quá há? Cô nên nhớ, cô là vợ tui đó.
– Lúc nào em cũng nhớ nhưng anh hình như đã quên. Thôi anh Hạn về đi. Chuyện tiền bạc nếu anh xoay được thì trả không thì cứ để đó em cũng không gấp đâu.
– Tui sẽ trả cho cô. Tui không muốn danh dự mình bán chỉ có hai triệu, càng không muốn vì chuyện nầy mà vợ chồng cô lục đục với nhau. Thôi bỏ nhen Dật. Từ nay tao và vợ mầy không gặp nhau nữa đâu mầy cứ yên tâm đi.

– Tui sợ anh chinh phục nó sao? Nó đã theo tui về đây thì cả đời nó chỉ biết có tui trừ khi tui chán chê nó. Anh đừng nghĩ mình có thể tơ hào gì với nó nghe chưa?
Hạn cười khinh khỉnh, đứng dậy:
– Nói chuyện với mầy mệt quá. Thôi tao về đây.
Còn lại hai vợ chồng và Thản, Dật nhìn cả hai, cười nửa miệng khinh bỉ:
– Tốt đẹp lắm. Đừng tưởng dẫn theo con Thản là có thể lấy vải thưa che mắt thánh.
– Anh muốn nói gì thì nói, em mệt mỏi lắm rồi.
– Tội nghiệp cha Hạn chứ gì? Ai cấm cản cô? Cô có thể khăn gói qua nhà chả ở luôn mà?
Mằn giận run, cô định Tát cho Dật bạt tay nhưng Thản đã hùng hổ:
– Trời ơi cha nầy ăn nói đoản hậu. Ừ, đuổi người ta đi thì lo tiền trả lại cho người ta là được chứ gì?
– Mầy câm họng à con nít quỷ.
– Con nít chứ biết sống hơn ông. Tui chứng kiến từ đầu tới cuối hai người Hạn và Mằn nói chuyện, tui hổng thấy họ giống như ông rêu rao gì hết. Đúng là ông ngậm ɱ.á.-ύ phun người. Ông đừng ỷ ông có con ghệ giàu nó sẽ cho tiền ông trả bà Mằn mà ham nhen. Nó hổng đục của ông là may chứ ở đó mà lo cho ông.
– Con ghệ nào mậy?
– Sao? Sợ bà Mằn biết chứ gì? Tui chưa có nói gì hết nhưng ông chọc một hồi tui phun ra sạch bách ráng chịu.
– Có gì cho mầy phun?
– Có con nhỏ Diệp đó? Ông thấy nó đeo vàng đầy mình, chạy xe tay ga xịn nên ham, theo nịnh nó để kiếm chát. Hôm nay ông kiếm chát được gì rồi?
– Đồ ҟҺùпg đồ điên. Mầy làm ơn về giùm tao cái. Nhiều chuyện bậy bạ tao vã rớt răng.
– Dìa đặng ông ở đây kiếm chuyện ᵭάпҺ vợ hả? Tui ở tới chừng nào ông đi tui mới dìa.
– Mầy xen vô chuyện gia đình tao làm gì?

– Thấy ghét xen vô vậy hà.
– Mầy là em tao, nó là người dưng.
– Người dưng nhưng biết chuyện còn hơn ruột rà mà gì kỳ.
Hai người lời qua tiếng lại chẳng đâu vào đâu. Mằn thất vọng về Dật tột cùng. Cô cảm thấy mình bị ҳúc ρhα̣m trắng trợn và hình ảnh chàng Dật mà cô đã hết lòng yêu thương bỗng nhiên rụi ૮.ɦ.ế.ƭ trong trái tιм cô. Thì ra anh ta khéo che đậy bản chất mình như vậy. Suốt hai năm trời cô chưa bao giờ thấy anh nổi nóng hay vô cớ đổ quạu. Dật thuở ấy cũng không phải là người ham tiền mà quên tình nghĩa. Về đây mấy tháng trời, biết cô có tiền anh cũng không hề xăm xoi bao giờ. Cô chợt hiểu ra, anh ta thả tép bắt tôm. Lợi dụng lòng tin của cô để lấy một lần số tiền lớn có bài bản. Anh ta không ngờ cô lại thu tiền lời nên cay cú. Nhưng sao lại không khôn ngoan như vậy? Nếu như anh ta cứ như trước giờ thì chắc chắn cô còn đầu tư nhiều hơn nữa. Cả một gia đình tồi. Chỉ còn có Sang là hy vọng không giống họ. Những con người mà chỉ có chút tiền đã thay đổi thì dứt khoát không thể sống gần họ được nhất là lúc nào họ cũng chăm bẳm vô cái túi tiền của đối phương.

Hết sống với Dật được rồi. Mằn chua chát nghĩ trong lòng. Nhưng trước khi vạch mặt anh ta, cô phải tung ra một chiêu bài mới. Mằn cố ý nhìn Dật một cách tha thiết, cô nhẹ nhàng nói với anh như thuở nào mới vừa yêu:

– Vắng em gần hai tháng anh không nhớ em chút nào sao anh?
Dật khựng lại. Rồi bỗng nhiên như chợt tỉnh ra, nói với giọng hờn mát:
– Không nhớ mà vừa nghe về bèn lật đật chạy vô nhà kiếm. Tưởng sao ở bên nhà cha Hạn không sôi ɱ.á.-ύ sao được?
– Sao anh không hỏi em qua làm gì? Sợ anh không hài lòng nên khi gặp Hạn em rủ Thản đi theo. Như vậy mà anh không hiểu cho.
Thản thấy vợ chồng họ nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau thì yên tâm lại võng nằm lắng nghe. Muốn lấy điện thoại ra mò mẫm lắm nhưng sợ Dật hỏi đon ren nên thôi. Dật hình như cũng thấy mình quá đà nên tìm cách dỗ ngọt lại Mằn:
– Sao đi lâu vậy?

– Anh Hai đau khớp nên không làm nặng, đi giao hàng không được, em phải phụ đến khi ảnh bớt mới về. Anh có điện thoại rồi sao không liên lạc với em?
– Nhớ số đâu mà gọi.
– Thiệt tệ.
– Về chị Hai có cho tiền không?
Mặn bất nhẫn trong lòng. Lại là tiền.
– Có nhưng em không lấy.
– Ngu.
– Ngu sao? Chị nuôi em từ nhỏ đến lớn, phụ chị có nhiêu đó mà cũng lấy tiền trong khi hôm rồi về đây chị đã cho nhiều rồi.
– Nhiều là bao nhiêu?
Mằn cố nhịn:
– Anh hỏi để làm gì?
– Chồng không có quyền biết vợ mình có bao nhiêu tiền sao?
– Có quyền với điều kiện tiền đó là của hai vợ chồng cùng làm ra.
– So đo tính toán quá. Thôi ở nhà lo dọn dẹp đi. Đừng có chạy lung tung đó. Lúc nầy quán bán khuya lắm. Mẹ với con Tâm ngủ lại quán luôn.
– Anh về không?
– Không về ở nhà một mình dám ha?
– Vậy nếu không có em chắc anh cũng không về?
– Không có em thì thằng Sang về.
Thản đang đưa võng vù vù bèn lấy chân rà xuống đất thắng lại, trề môi:
– Ở ngoải đặng đưa con mẹ Diệp đi chơi chứ về chi chỗ nầy cho bù mắc cắn.
– Cắn cái đầu mầy. Vợ chồng tao có chuyện gì là do mầy nói bậy bạ đó nhen con quỷ.
– Tự nhiên tui đặt chuyện nói được à?
– Mầy im cái miệng thúi giùm tao cái. Nói bậy bạ con Diệp nó cҺửι khỏi đầu thai luôn. Con gáι người ta ʇ⚡︎ự nhiên mầy đặt chuyện như vậy nó uýnh má nhìn hổng ra luôn.
– Ngon? Đụng tới tui rồi biết. Tui nói có sách mach có chứng đàng hoàng. Chị đừng lo, tui ở ngoải thấy chuyện gì là cho chị hay liền. Chị muốn ᵭάпҺ ghen tui đi với chị. Chừng đó cha Dật hết chối cãi.

– Về mầy.
– Chừng nào tui dìa tui dìa. Ông đi đâu thì đi đi.
Dật quay sang Mằn:
– Đừng nghe nó nói điên nói ҟҺùпg đó. Con nhỏ nầy riết quá trời quá đất rồi. Tao ra méc dì Ba cho bả trị mầy. Em ở nhà tối anh về. Coi đóng cửa ngủ sớm chừng nào về anh kêu.
– Hay anh biểu thằng Sang về sớm đi anh. Ở đây trời tối âm u cũng sợ.
– Sợ gì? Sợ ma hả? ma sống thì có.
– Sợ thôi chứ ma cỏ gì.
– Có bà Sáu mới ૮.ɦ.ế.ƭ đó. Em thích bả lắm mà. Có gì kêu bả tới chơi.
– Nói tầm bậy không.
Thản liếc ngang:
– Cha nội ҟҺùпg khí chuột.
– Anh đi đây. Mai mốt có ra ngoài đừng kêu con nhỏ nầy đưa về nhen. Hạn chế chơi với nó đi.
– Tui sao ha mà ông nói vậy? Tui hổng tốt hơn nhỏ em ông ha?
Dật bỏ ra ghe, chống đi mất dạng. Mằn cảm thấy thoải mái và cô lấy làm lạ sao mình lại có cảm giác như vậy. Gần hai tháng xa chồng giờ gặp lại dửng dưng như người xa lạ. Tại sao vậy chứ? Tình yêu cháy bỏng mà đã khiến cô từ bỏ quê hương cùng anh dấn thân vào cuộc sống vợ chồng chỉ mới cách đây không lâu mà lại tắt lịm không một chút lưu luyến vậy sao?
Dật đi rồi, Thản phóng xuống đất, nói nhỏ:
– Chị yên tâm. Cho tui số điện thoại đi. Thằng chả léng phéng tui điện cho chị rồi vô rước chị đi bắt quả tang. Mần ϮhịϮ con nhỏ đó một trận cho nó biết mặt.
– Chị sẽ không làm khó khăn cho họ đâu. Chỉ cần biết họ có gian tình với nhau chị sẽ trả ʇ⚡︎ự do cho anh Dật.
– Rồi chị thì sao?
– Chị về quê chị.

– Tiền bạc họ nợ chị tính sao?
– Bắt họ ký nợ, chị sẽ hẹn ngày về lấy.
– Xời! Tết Ma rốc mới lấy được.
Hai hôm liên tiếp, Sang đều về sớm ăn cơm với Mằn. Mằn đưa tiền cho Sang mua đồ về để cô nấu bún mắn cho nó ăn. Sang rất thích và cứ tấm tắc khen ngon. Chiều ăn xong, tối khi Dật chưa về Sang còn lục cơm nguội ra ăn với mắm cá linh. Mằn nhìn sang ăn một cách ngon lành mà thương. Nếu cái nhà nầy mà không có Sang chắc chẳng còn gì cho cô lưu luyến. Sang rất thích mắm, vậy mà bà Tú lại nói ngoài bà ra không đứa nào ăn?
Mằn hỏi Sang:
– Nghe nói anh Dật đang đeo đuổi Diệp hả Sang?
– Ai nói với chị vậy?
– Chị nghe người ta đồn rầm.
– Hà hà…chị có đi đâu, gặp ai mà nghe đồn? Con Thản nói chứ gì?
– Ai nói không quan trọng. Quan trọng là có hay không? Em khỏi cần che giấu làm gì.
– Thật ra thì cũng không phải đeo đuổi gì. Chỉ là thấy con gáι thì chọc. Mà bà Diệp pha cà phê ngon nên anh Hai phải lấy lòng bả thôi chứ có mẹ ở đó đâu dễ gì bậy bạ được chị.
– Nghe nói đêm ảnh hay chở nó đi chơi.

– Đi chơi đâu? Đi lấy đồ đó. Lấy cà phê, đường mừ. Bả có xe nên anh Hai nhờ. Bả đâu đưa xe cho ảnh ʇ⚡︎ự đi nên phải chở bả theo.
– Binh anh Hai dữ hén?

– Sự thật là vậy mừ. Mà điều tui cũng ít để ý lắm chị. Chiều là phải về coi nhà rồi nên đâu biết ngoài đó xẩy ra chuyện gì.
Mằn tin Sang nói thật.

Mấy ngày liền, đêm nào Dật cũng đòi hỏi chuyện chăn gối với Mằn nhưng cô luôn từ chối làm anh ta đổ quạu. Lúc nầy Mằn sợ có con với Dật. Đứa con sẽ ràng buộc cô, bây giò Mằn chỉ nghĩ sống với Dật được ngày nào hay ngày nấy chứ chuyện ăn đời ở kiếp là không thể nữa rồi. Chỉ cần anh ta có thái rộ rẻ khinh hất hủi là cô sẽ sẵn sàng chia tay không luyến tiếc.
Ở nhà một mình, Mằn nhàn nhã chưa từng thấy. Không có gà vịt để nuôi, cứ cơm với rau mắm ngày ba bữa, bữa chiều thì có Sang cùng ăn, đôi khi Sang cũng “chôm” về cho cô miếng ϮhịϮ ướp nhưng Mằn kêu nó đừng làm vậy. Cô đưa tiền nó mua ϮhịϮ, thỉnh thoảng mua cá tép của chị Bảy Ri. Thời gian rảnh rỗi cô chẳng biết làm gì. Bà Tú và Tâm thì không hề về nhà. Vậy cũng tốt, Mằn nhớ tới chị mình, công việc rất nhiều cần cô phụ mà cô thì lại vô công rỗi nghề ở đây. Mằn nghĩ, hay là kêu Dật cùng về? Rồi cô lại ʇ⚡︎ự cười mình, về để làm gì? Để đục khoét chị cô thêm sao?
Một hôm, nằm bên cạnh Mằn, Dật cứ thở dài hoài. Mằn cũng muốn tỏ ra mình quan tâm tới anh nên ân cần hỏi:
– Anh có chuyện gì hả?
– Không! Sao anh có cảm giác như em không còn thương anh như xưa nữa.
– Tại sao vậy?

– Trực giác của anh báo với anh như vậy.
Mằn nói dối ngon ơ:
– Em trước sao sau vậy. Chỉ có anh mới thay đổi thôi.
– Anh thay đổi gì?
– Anh ʇ⚡︎ự nghĩ đi. Trước đây anh có bỏ bê em như vậy không?
– Chuyện làm ăn mà? Tối anh cũng về với em thôi.
– Anh chỉ mang cái ҳάc về còn tâm hồn đã bỏ ở ngoài đó rồi.
– Lại nghe con Thản nói bậy.
– Không, là em ʇ⚡︎ự nhìn ra thôi.
Mằn dúi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ chồng, ra vẻ nũng nịu:
– Em tủi thân. Có chồng mà suốt ngày ở nhà một mình thui thủi. Thà là như trước đây, cùng nhau đóng đáy, cùng nhau ăn mắm hút dòi mà vợ chồng đầm ấm. Bây giờ anh đi suốt ngày về lại say sỉn, nói những câu nặng nề làm tổn thương em.

Dật ôm lấy đầu cô, an ủi:
– Anh xin lỗi. Bây giờ em muốn làm sao?
– Em muốn ra ngoài đó phụ anh buôn bán. Thời gian cũng lâu rồi, anh chắc cũng học được cách pha cà phê, nên cho Diệp nghỉ làm đi. Cả nhà cùng quay quần ngoài đó sống, em tình nguyện lo cơm nước. Em sẽ mua một cái máy giặt phục vụ cho cả nhà đỡ tốn thời gian.
Dật lắc đầu:
– Con quỷ Diệp nó cũng ranh ma lắm. Anh đeo theo dụ nó chỉ bí quyết mà nó dứt khoát tránh né hoài cho nên tới nay anh chẳng pha được như nó. Nó khôn lắm, sợ mình biết rồi cho nó nghỉ nên ngu sao mà chỉ?
– Thì mình pha đại, từ từ rút kinh nghiệm.
– Cà phê dỡ họ uống vài lần đồn tùm lum chừng đó chắc đóng cửa tiệm.
– Chẳng lẽ dùng nó hoài, anh không nghe người ta đồn thổi rùm sao?
– Nghe chứ. Miễn em hiểu là được.
– Em hiểu sao bây giờ?

– Hiểu rằng anh đeo dính nó là có mục đích. Nó có xe, anh dùng để đi lấy hàng.
– Chứ không phải người ta đem cà phê và đường tới tận chỗ cho mình sao?
– Đúng, có đem. Nhưng mình phải lấy thêm thứ khác pha lẫn vô chứ một thứ mà giá mắc quá lấy gì lời?
– Con Diệp nó bày anh vậy à?
– Ừ. Mà anh cũng nghĩ vậy.
Dật im lặng một hồi rồi cúi xuống hôn vào má Mằn một cái:
– Có chuyện nầy anh muốn bàn với em.
– Chuyện gì?
– Em biết chơi số đề hôn?
– Trời! Chi vậy?
– Con Diệp nó ghi đề. Bởi vì nó ghi đề nên quán đắc khách lắm. Người ta đến uống cà phê chủ yếu là ghi đề. Mấy bà tới ăn cơm của mẹ cũng ghi đề. Buổi chiều khoảng năm giờ khi xổ số xong quán nhộn nhịp ghê lắm. Anh theo dõi biết chỗ nó giao phơi đề ở đâu rồi. Nếu như mình cho nó nghỉ thì mình ghi đề hoặc cứ để nó ở đó rồi kiếm thêm vài tay bán lẻ nữa để thầu luôn là hốt bạc.

Mằn ngồi bật dậy:
– Em phản đối. Đó là chuyện phi pháp. Anh cấp tốc cho con Diệp nghỉ làm ngay. Nó có bị bắt thì coi như quán sá đóng cửa luôn đó.
– Nói tầm bậy xui xẻo. Bởi vậy cái miệng toàn ăn mắm thúi.
Biết mình lỡ lời, Dật dịu giọng:
– Có gan làm giàu.
– Làm giàu bất lương như vậy không bao giờ bền.
– Em sợ phải không?
– Phải.
– Vậy em khỏi ra mặt, chỉ nên đứng sau lưng thôi. Em đầu tư vốn, anh làm.
– Dẹp.
Hết 7.
LN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *