Ai hay chữ ngờ 8

Trong lúc mơ màng tôi hình thấy bóng hình thân quen trước mắt,niềm hi vọng dấy lên trong tôi sau đó hai mắt tôi nhắm chặt lại chẳng còn biết gì.

Lúc tôi tỉnh lại không biết là mấy giờ nhưng nhìn ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ tôi đoán đang là giấc trưa,lúc này đại пα̃σ xoẹt qua những hình ảnh lúc tối,tôi hσảпg hốϮ nhìn xung quanh phát hiện ra tôi đang ở trong một căn phòng xa lạ,nhìn xuống dưới chiếc váy tôi mặc lúc đêm qua đã được thay ra bằng chiếc áo sơ mi trắng… đầu óc tôi rối bời tôi không biết mình có được cứu hay bị bọn kia א.â.-๓ ђ.-ạ.เ không???

Lúc này cάпh cửa phòng mở ra tôi không dám nhìn người đi vào là ai nên vội vàng lấy chăn trùm kín đầu.

-Tôi biết chị tỉnh rồi dậy đi,xấu hổ gì cơ chứ?

Tim tôi ᵭ.ậ..℘ nhanh liên hồi không nghĩ là cậu ta,tôi cũng không giải vờ nữa kéo chăn ra hỏi:

-Tối qua cậu cứu tôi.

Cậu ta gật đầu cười đáp:

-Chị biết rồi còn hỏi.

-Vậy tôi với cậu có…có…

Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi gương mặt cười cợt bảo:

-Như chị thấy làm gì thì cũng đã làm rồi.

Tôi vừa tức giận vừa xấu hổ nhìn cậu ta,tôi dù sao tuổi cũng đáng mẹ cậu ta vậy mà cậu ta lại làm ra loại chuyện đó với tôi,nhưng cũng do tôi sơ suất mà ra nếu không phải cậu ta thì tôi cũng bị gã đàn ông xấu xa kia bỡn cợt rồi.

Tôi vội vàng ngồi dậy,tìm chiếc váy của tôi mặc vào,tôi không nói gì với cậu ta thậm chí một câu cảm ơn cũng không có,cậu ta thấy vậy liền nói:

-Chị đi đâu thế,ăn trưa đã tôi nấu rồi.

Tôi lúc này làm gì con tâm trí để ăn,36 tuổi tôi chưa từng trải qua chuyện ทɦụ☪ nhã như thế. Cũng chẳng biết phải đối mặt với cậu ta thế nào nên vội vàng rời đi. Cậu ta kéo tay tôi lại bảo:

-Chị không chịu trách nhiệm với tôi à,đây là lần đầu của tôi đấy.

Tôi vừa giận vừa tức lại xấu hổ đáp:

-Chịu cái đầu nhà cậu…ai bảo cậu làm thế với tôi hả?

-Thì chị bị người ta bỏ tђยốς cả người chị nóng ran tôi không giúp chị chị sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ,tôi biết làm sao được?

-Tôi không mong gặp lại cậu nữa.

Nói xong câu đó tôi dứt khoát rời đi,tôi không cách nào chấp nhận được việc tôi đã ngủ với người đáng tuổi con tôi. Tôi thề từ giờ không dám đặt chân vào quán bar thêm lần nào nữa.

Dennis cũng không bám lấy tôi như trước có lẽ cậu ta đã về nước cũng có thể đã chán không còn cảm giác với tôi. Tôi cũng đã chặn liên lạc với cậu ta sau hôm đó vì tôi không muốn rước thêm phiền phức gì nữa.Dạo này công việc có chút bận rộn do hợp tác với công ty Dương An,dự án mới nên tôi phải tập trung để hoàn thành công việc một cách hiệu quả nhất.

Cũng sắp hoàn thành dự án,để ϮιпҺ thần thoải mái hơn nên tôi rủ bé Hiền cuối tuần đi dạo,từ cái hôm đi bar con bé hốt được anh người yêu ngon nghẻ,hôm nay gặp con bé vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc hẳn ra,tôi thấy thế liền trêu:

-Dạo này yêu đương vào có khác nhỉ,mặt lúc nào cũng phơi phới,quá đáng hơn là quên luôn cả chị mày.

-Nào có chị cứ nói quá,chị còn nhớ Dennis không?

Đang vui lại nhắc đến cậu ta tôi bỗng sững lại,bé Hiền không để ý đến thái độ của tôi vẫn không ngừng luyên thuyên:

-Hai hôm trước cậu ta nhắn tin tгêภ messenger cho em hỏi thăm các kiểu,chủ yếu hỏi thăm chị là nhiều nhất đấy. Chị không liên lạc với cậu ta sao?

Tôi khoáy ly sinh tố tгêภ tay nụ cười gượng gạo đáp:

-Chị bận quá nên ít vào Facebook…mà cậu ta có nói gì nữa không?

-Thì hỏi thăm vậy thôi,à cậu ta bảo sắp tới sẽ về định cư ở Việt Nam luôn. Em đoán cậu ta quyết định thế là vì chị đấy,nhất chị rồi nhá?

-Sao…lại vì chị,cậu ta quyết định thế nào thì liên quan gì đến chị,thôi uống nước đi,xong chị em vào trung tâm thương mại mua sắm nhá.

-Vâng.

Tại trung tâm thương mại tôi lại bắt gặp Dương An đi cùng với cô gáι hôm trước mà anh ta bảo là đối tác tôi không nghĩ như thế nhưng chuyện của họ không liên quan gì đến tôi,cả ngày vui chơi thoả thích ϮιпҺ thần sảng khoái tôi liền thấy yêu đời trở lại,chỉ là có chút bâng khuâng vì vấn đề Hiền nói.

Tắm rửa xong xuôi khi ra ngoài tôi có điện thoại không nghĩ là anh ta lại gọi cho tôi vì dạo gần đây thấy anh ta chẳng thiết tha gì với tôi,tôi ngập ngừng nghe máy:

“tôi nghe,có chuyện gì không”?

“Tôi đang đứng dưới chung cư của cô,cô xuống một chút nhé”!

“có việc gì anh nói luôn đi”

“Cô có xuống không hay là để tôi lên tгêภ đó,tôi cho cô 5 phút”?

Hừ,quá bá đạo,tôi từ tầng 5 đi xuống dưới ít nhất cũng 10 phút,nhưng người đàn ông này chẳng dễ để tôi chọc vào vì thế sau khi cúp máy tôi mang vội chiếc áo khoác rồi vội vàng chạy xuống.

Trước mắt tôi là một người đàn ông đầy sức hút,anh ta đứng dựa lưng vào chiếc xe Lamborghini sang trọng,nhưng tôi đã qua rồi cái thời mơ mộng biết rằng hoàng ʇ⚡︎ử chẳng thể dành cho lọ lem như trong cổ tích. Tôi đến trước mặt anh ta bảo:

-Anh làm gì kêu tôi ra gấp thế?

Anh ta nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân,vứt đi điếu tђยốς tгêภ tay anh ta bảo:

-Sao ăn mặc mỏng manh vậy,trời đang rét có muốn ốm sao,còn nữa tóc ướt nhem sao không sấy khô?

Tôi ấm ức một bụng chẳng phải đồ đáng ghét nhà anh hối tôi sao vừa tắm xong tôi còn chưa kịp sấy tóc chải đầu,nhưng tôi không trả lời anh ta vẫn câu hỏi cũ tôi nói:

-Có chuyện gì anh nói nhanh đi.

-Lên xe đi.

-Đi đâu?

Anh ta không trả lời tôi mở cửa xe rồi trực tiếp ấn tôi vào trong. Anh ta ngồi cạnh tôi lấy cái khăn từ trong túi đằng sau đưa cho tôi nói:

-Lau tạm tóc đi để như thế dễ bị cảm

Người đàn ông lúc nắng lúc mưa thế này khiến tôi khó hiểu,tôi không biết anh ta đang nghĩ gì. Anh ta chở tôi đến quán ăn bình dân,tôi hỏi:

-Anh đói sao?

-Hỏi thừa,xuống xe đi.

-Vừa hay tôi cũng đói.

Nói xong câu đó tôi thấy ai kia cười mỉm. Đi vào trong quán khác xa vẻ lạnh lùng lúc nãy anh ta mỉm cười với đôi vợ chồng già,dường như anh ta là khách quen ở đây,tôi không hiểu người như anh ta lại chịu đến quán bình dân như thế.

-Quán nay hơi vắng Bác Bảy nhỉ?

-Ơ…Dương An cháu đến rồi đấy à,lâu lắm rồi mới ghé quán bác,dạo này bận rộn lắm hả cháu.

-Vâng ạ.

Nhìn thấy tôi Bác Bảy tò mò hỏi Dương An:

-Bạn gáι à,gớm cái thằng có khi nào dắt cô gáι nào đến quán bác đâu,xem nào cũng xinh phết ấy nhỉ?

Tôi vội vàng cúi đầu chào:

-Cháu…chào bác ạ.

-Ừ thôi vào bàn ngồi đi cháu,trời rét thế này thì ăn tokbokki là tuyệt với cháu nhỉ?

Lúc này tôi mới để ý tên bảng hiệu quán lẩu Tokbokki,tôi nghĩ đây là món đặc trưng xứ Hàn,ở thành phố lâu như thế tôi lại chưa từng biết đến quán này,hôm nay xem như mở rộng tầm mắt. Dương An hiểu tôi đang nghĩ gì nên giải thích nhanh:

-Ngày xưa hai bác ấy từng sống ở Hàn.

-À…

Tôi quan sát quán tuy nhỏ nhưng sạch sẽ gọn gàng,lúc này bác gáι mới bưng lên một nồi lẩu Tokbokki.Nồi lẩu tokbokki nóng hổi, nghi ngút khói với đầy đủ các nguyên liệu hấp dẫn như bánh gạo dẻo, chả cá, cá viên, trứng cút, cải thảo, hành boaro và phần nước lẩu được nêm nếm đậm đà với tương ớt Hàn Quốc cay cay, nhìn vào đã thấy muốn ăn.

-Chúc hai cháu ngon miệng nhé.

Tôi đáp:

-Vâng cảm ơn bác.

-Ừ,Dương An rất thích ăn cay,cô gáι này khẩu vị thế nào bác không biết nên bác chỉ cho ít tương ớt Hàn Quốc,cháu ăn cay thì nêm vào thêm nhé.

Dương An bảo:

-Vâng ạ.

-Được rồi chúc hai cháu ngon miệng.

Sau khi bác Bảy đi vào trong Dương An bảo với tôi:

-Ăn đi món này là đặc sản ở đây đấy.

-Anh cũng rành những món ăn vặt ở Sài Gòn nhỉ.

-Tôi chỉ biết mỗi món này,cô ăn cay được không,món này càng cay mới ngon.

-Được anh cứ nêm tương ớt vào đi. Ngày trước tôi từng ăn món này ở Hàn đến giờ vẫn thèm không biết ở đây thế nào?

-Cô cứ ăn đi,ăn rồi đảm bảo thành khách ruột của quán.

Hương vị ngon tuyệt quả thật sau này tôi đã trở thành khách quen của quán,thường xuyên rủ cái Hiền đến ăn cùng.

Sau khi ăn uống no nê Dương An biếu hai bác chút quà sau đó chúng tôi chào bác Bảy ra về. Tгêภ đường về tôi không hỏi nhưng Dương An giải thích:

-Hai bác ấy từng cưu mang tôi khi ở Hàn,họ có ân với tôi.

-Vậy sao.

Dương An chỉ giải thích ngắn gọn như thế,người như anh ta có ơn tất báo.

-Hôm nay cảm ơn anh,nhờ anh mà tôi biết thêm một món ăn rất ngon miệng.

Anh ta đề nghị:

-Có muốn đi dạo một lúc không?

Tôi nhìn đồng hồ hiển thị ở bảng điện ʇ⚡︎ử tгêภ xe thấy mới chỉ gần 9h tôi không do dự đồng ý:

-Được thôi,lâu rồi tôi không được ngắm cảnh đêm của Sài Gòn,ra bờ sông Sài Gòn nhé?

-Cô mặc như thế không lạnh à?

-Lạnh nhưng tôi thích.

-Bó tay với cô,đi thôi.

Đến nơi anh ta cởi chiếc áo vest ngoài khoác l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ dù tôi đã khoác chiếc áo len dài bên ngoài. Tôi lí nhí đáp:

-Cám ơn anh.

-Khách sáo

Thấy anh ta thân thiện hơn tôi mạnh dạn hỏi:

-Tôi luôn thắc mắc tại sao anh lại biết cả họ tên tôi dù chúng ta chỉ vừa mới gặp lần đầu?

Lúc này anh ta nghiêm túc nhìn tôi hỏi:

-Em có chắc là lần đầu?

Tôi quả quyết gật đầu,chỉ thấy anh ta cười nhưng gương mặt lộ vẻ thất vọng

-Vậy là em quên tôi rồi?

Tôi sững sờ nhìn anh ta lục lại kí ức suốt gần 36năm nay quả thật tôi không quen anh ta nhưng sao anh ta lại nói thế,tôi không bị tai пα̣п,không mất trí nhớ tạm thời thì một người sống sờ sờ hơn nữa người tôi quen biết tôi lại không nhớ.

-Anh đùa tôi đúng không?

-Ừ em cứ xem như tôi đùa em cũng được.

Tôi phát cáu liền nói:

-Anh chẳng bao giờ nghiêm túc với tôi.

Dương An đột nhiên xoay người tôi lại,ánh mắt nhìn tôi chân thành bảo:

-Tôi thích em!!! Như vậy đã đủ nghiêm túc chưa?

Tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau rất lâu,tôi bị cuốn sâu vào đôi mắt nâu sâu thẳm của anh ta.

-Anh có phải lại đang bỡn cợt tôi?

Dương An nhìn tôi không nói gì,sự hụt hẫng lộ rõ tгêภ gương mặt,tôi chẳng hiểu vì sao anh ta lại nhìn tôi thâm tình như thế,chỉ là tιм có chút nhói,tôi lại hỏi:

-Chúng ta quả thật có quen biết nhau sao?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *