Ai hay chữ ngờ 9

Tôi hσảпg hốϮ đẩy anh ta ra nói:

-Anh đang nói cái gì thế,anh sao có thể thích tôi nhanh đến như vậy được?

-Lê Thanh Hà,em nhìn kĩ xem tôi là ai?

Hai mắt của Dương An đỏ lên vì tức giận,tôi vẫn không thể nhận ra người đứng trước mặt tôi là ai,thật sự tôi không quen anh ta,tôi lắc đầu bảo:

-Xin lỗi tôi không quen anh,trong trí nhớ của tôi không hề có anh.

-Vậy em có nhớ cậu nhóc béo bên cạnh nhà lúc nhỏ em thường kêu cậu ta là Mập không?

Đôi mắt tôi ngỡ ngàng xen lẫn kinh ngạc đó là người bạn hàng xóm mà tôi rất quý nhưng cậu ta và gia đình đã sang Hàn định cư,tôi nhớ rất rõ lúc ấy tôi đã khóc rất nhiều,nhưng không thể nào cậu nhóc Mập ấy không thể nào là Dương An,từ ngoại hình đến cái tên đều không phải.

-Em ngạc nhiên lắm phải không?

Tôi không nói được gì chỉ biết gật đầu phụ hoạ,anh ta vẫn nhìn tôi không chớp mắt quan sát biểu cảm gương mặt của tôi,tôi ngây ngốc nhìn Dương An để tìm ra được một sự quen thuộc nào đó của ngày xưa nhưng hoàn toàn xa lạ. Tôi lắp bắp hỏi:

-Thật anh là cậu nhóc Mập,anh không lừa tôi?

-Tôi lừa được em sao,nếu không phải tên nhóc Mập làm sao tôi biết rõ về cậu ta như thế.

Lúc này tôi đã buông bỏ hoàn toàn nghi ngờ trong lòng,vô thức tôi ôm chầm lấy anh ta vui mừng lẫn ҳúc ᵭộпg tôi run rẩy gọi:

-Mập …tôi nhớ cậu quá!!!

Dương An cũng không ngại mà ôm lấy tôi,dường như cái ôm này anh ta rất mong chờ,chỉ nghe tiếng anh ta thì thầm bên tai:

-Ngốc,tôi cũng luôn nhớ em!!!

Quá khứ lại hiện ra trước mắt tôi,trong trí nhớ của tôi Mập luôn là người lạnh lùng ít nói,cậu ấy dường như vô cảm với bạn bè và mọi thứ xung quanh chỉ duy nhất cậu ta thi thoảng nói với tôi vài câu,ngày còn bé tôi thường nói với cậu ta lớn lên nhất định sẽ lấy cậu ta,lúc ấy chả hiểu sao tôi lại nói như thế,có lẽ chỉ là một cô bé chưa hiểu chuyện,tôi đang chìm đắm trong hồi ức của quá khứ thì câu nói của Dương An lôi tôi trở về thực tại:

-Em vẫn còn nhớ lời hứa lúc bé với tôi chứ?

Tai tôi đỏ bừng lên,mặc dù không phải là cô gáι đôi mươi nhưng nhớ lại lời nói lúc bé tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng vô cùng,mà phải công nhận ngày bé tôi bạo dạn thật,mặt còn chai lì cứ bám theo cậu ta như hình với bóng.

-Em định nuốt lời sao,đã hứa sẽ chịu trách nhiệm cả đời với tôi cơ mà!!!

Tôi ấp úng không thành lời đáp:

-Tôi…ngày bé chỉ là những lời nói vu vơ thôi,anh đừng để ý.

Dương An nắm lấy tay tôi đặt £êղ đỉภђ đầu,anh ta ghé sát mặt tôi giọng nói vô cùng ấm áp:

-Phải không??? Nhưng tôi lại không nghĩ như thế?!

Giây phút này khiến tôi thật sự bối rối,đối diện với một gương mặt đẹp như tượng tạc của anh ta khiến tιм tôi không ʇ⚡︎ự chủ mà nhảy liên hồi,tôi muốn thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này nên lảng sang chuyện khác:

-Tôi lạnh rồi về thôi.

-Được tôi đưa em về.

Dương An chở tôi đến dưới chung cư,tôi vội vàng xuống xe,phía sau Dương An gọi tôi:

-Em không định chào tạm biệt tôi sao?

Tôi lúng túng xoay người lại:

-À…chào…anh,buổi tối vui vẻ,tôi vào trước đây anh về cẩn thận.

Nói rồi tôi đi một mạch vào trong,sau khi nghe tiếng xe đã chạy đi tối mới chầm chầm ngoái đầu nhìn về phía sau,khẽ thở hắt ra một hơi tôi mới từng bước đi lên chung cư. Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy Dennis Đặng đứng trước cửa căn hộ của tôi,cậu ta đi về phía tôi ánh mắt đan xen nhiều cảm xúc. Tôi chột dạ cụp mắt xuống,né tránh cái nhìn của cậu ta,sau cái đêm sự việc không mong muốn kia xảy ra tôi không muốn gặp lại cậu ta nữa.

-Chị né tránh tôi?
Cậu ta nắm lấy tay tôi bất ngờ hỏi. Tôi vùng tay ra khỏi cậu ta ấp úp bảo:

-Sao phải tránh né?

-Vậy tại sao zalo, Facebook số điện thoại tôi chị đều chặn?

Tôi cứng họng chẳng biết nói gì,quả thật tôi không muốn dây dưa cùng cậu ta,mọi phương diện tôi với cậu ta đều không hợp nhau,hơn nữa tôi đối với cậu ta vô cùng áy náy.

-Tôi không tránh né,chỉ là không muốn liên lạc với cậu nữa.

-Có phải chị ngại chuyện đêm hôm ấy?

Không nhắc đến tôi còn đỡ xấu hổ,ai ngờ cậu ta lại huỵch toẹt ra như thế.
Thấy tôi im lặng cậu ta vội vàng nói:

-Chuyện tối hôm đó…

Chưa đợi cậu ta nói xong tôi liền bảo:

-Đủ rồi cậu về đi…tôi mệt rồi tôi muốn nghỉ ngơi.

Tôi trực tiếp đuổi khách,không cho cậu ta mặt mũi nào.Thấy thái độ kiên quyết của tôi,Dennis Đặng cũng không muốn tôi chán ghét thêm nữa nên miễn cưỡng nói:

-Được rồi,chị nghỉ ngơi đi,tôi không làm phiền chị nữa.

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu,sau đó mở cửa đi vào.

Ngày hôm nay với tôi có quá nhiều cảm xúc,tôi mệt mỏi nằm dài xuống giường,tôi không nghĩ Dennis Đặng sẽ tìm đến tôi,còn nữa tôi lại càng không ngờ cậu nhóc mập ngày xưa lại là Dương An???Tâm trạng tôi đang mệt mỏi nên nằm một lúc tôi ngủ luôn lúc nào không hay.

Sáng sớm ánh nắng len lỏi xuyên qua khe cửa sổ,tôi bị ánh sáng làm cho tỉnh giấc,nheo mắt vài lần tôi lồm cồm ngồi dậy,vệ sinh cá nhân xong tôi với lấy điện thoại để xem. Thấy tin nhắn của Dương An,nội dung anh ta nhắn cho tôi:

“Em dậy chưa,nhớ ăn sáng đầy đủ rồi đi làm nhé”

Tiếp theo là tin nhắn từ Dennis,cậu ta nhắn cho tôi:

“Tôi xin lỗi nếu đã làm chị khó chịu nhưng tôi hy vọng giữa hai chúng ta không có khoảng cách,tôi thật sự thương chị,tôi sẽ chờ chị.”

Đọc xong tin nhắn của cậu ta tâm trạng tôi lại không được tốt,tôi không nghĩ cậu ta nặng tình như thế,tôi không phải là kiểu người lạnh lùng tàn nhẫn,nhưng nếu đã không yêu không có tình cảm thì tôi luôn lý trí mạnh mẽ và dứt khoát. Nghĩ tới nghĩ lui tôi quyết định nhắn lại cho cậu ta:

“Tôi không tránh né cậu,nhưng tôi nghĩ tôi và cậu không nên có liên quan gì thì tốt hơn,mong cậu đừng làm phiền đến tôi nữa”.

Gửi xong tin nhắn tôi quăng điện thoại sang một bên,đi xuống bếp pha ly cà phê sữa uống cho ϮιпҺ thần tỉnh táo. Tôi chế tạm gói mì phở ăn lót dạ dự định trưa nay sẽ rủ con bé Hiền đi ăn lẩu thái,lâu rồi tôi không ăn món này nghĩ đến lại thấy thèm.

Đến trưa chị em chúng tôi kéo nhau đến quán lẩu thường đến,ngồi vào bàn đâu vào đấy tôi lại nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ bàn phía sau. Là chồng cũ của tôi anh ta dẫn vợ đi ăn,nhìn vào cái bụng to tướng của cô ta tôi đoán sắp đến ngày sinh. Càng bất ngờ hơn khi tôi lại nghe thấy giọng nói của Dennis có lẽ cậu ta vừa đến,tôi ngoái đầu lại nhìn thì quả thật đúng là cậu ta.Lúc này trong đầu tôi nãy số,một ý nghĩ điên rồ xẹt ngang đầu tôi…Tôi lắng tai nghe xem cậu ta nói gì thì điều tôi không ngờ lại đến:

-Mẹ và dượng chờ lâu chưa?kẹt xe quá con đến muộn.

Như sét ᵭάпҺ ngang tai,cậu ta vừa gọi người phụ nữ kia bằng mẹ???Vậy hoá ra bấy lâu nay tôi đang qua lại với con trai của kẻ ςư-ớ.ק chồng tôi?…Đang lúc tôi còn trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì Dennis Đặng nhìn thấy tôi,cậu ta cười mỉm với tôi một cái,cả chồng cũ của tôi và vợ anh ta cũng đồng loạt nhìn về phía tôi. Ánh mắt của hai người họ có chút ngượng ngùng.

Dennis nói gì đó với bọn họ sau đó đi về hướng bàn của tôi,thấy cậu ta bé Hiền liền cười toe toét nói:

-Chào cậu lâu quá không gặp.

-Vâng,cũng khá lâu,hai người đi ăn lẩu sao?

Hiền cười trêu:

-Vào quán lẩu không ăn lẩu thì ăn gì,cậu hỏi lạ.

Dennis cười ngượng bảo:

-À..vâng.

Bé Hiền cũng biết chồng cũ tôi nên khi thấy Dennis từ bàn bên đó qua con bé liền hỏi:

-Hai người kia cậu quen sao?

-À,chị hỏi hai người họ sao đó là mẹ và…dượng của tôi.

Sau khi đã nghe được lời ҳάc định từ Dennis tιм tôi như ᵭάпҺ rơi mất vài nhịp,mặc dù muốn buông bỏ nhưng không hiểu sao lúc này trong đầu tôi lại loé lên một suy nghĩ điên rồ,bọn họ đã làm tôi đau khổ tổn thương đến vậy tôi có nên để cho họ nhất là người đàn bà kia nếm trải qua dư vị giống tôi không?

Bé Hiền thấy thái độ khác lạ của tôi liền hỏi:

-Chị sao vậy?

Tôi ngập ngừng trả lời:

-Chị không sao…

Tôi vẫn không để ý đến Dennis điều này khiến cậu ta ngượng ngùng,đêm qua tôi đã nói rất rõ ràng với cậu ta,thấy tôi lạnh nhạt như thế cậu ta cũng có vẻ ngượng ngùng. Dennis bảo:

-Tôi qua chào hỏi hai người một chút tôi xin phép về bàn bên kia.

Theo phép lịch sự tôi gật đầu nhẹ với cậu ta,còn Hiền thì bảo:

-Nào rảnh gọi tôi với chị Hà đi cà phê nhé,cậu có số tôi mà phải không?

-Vâng tôi chỉ mong thế.

Cậu ta nhìn tôi một lần rồi mới quay trở người đi,tôi không còn tâm trạng để ăn mặc dù món lẩu thái là món khoái khẩu của tôi,có lẽ không được tập trung nên tôi bị dính một ít nước lẩu lên áo,tôi vội vào phòng vệ sinh để rửa chỗ vết bẩn đó. Vô tình tôi lại gặp Hạnh,cô ta nhìn tôi với ánh mắt dò xét,lâu rồi tôi không nói chuyện với cô ta,từ bạn thân hoá thành kẻ thù cũng chỉ vì một người đàn ông tồi.

Hạnh nhìn tôi với ánh nhìn đầy nghi hoặc,rất lâu rồi chúng tôi mới đối diện trực tiếp với nhau thế này,cô ta hỏi tôi:

-Tại sao cậu quen biết con trai tôi?

Tôi vẫn thật sự không tin rằng Dennis Đặng lại là con của Hạnh cho đến khi chính miệng cô ta ҳάc nhận. Tôi vờ như không quan tâm thuận miệng hỏi:

-Cô nói ai?

-Đừng vờ vịt nữa,thằng Dennis Đặng chứ còn ai vào đây?

-À..thì sao có quen biết thì cô định thế nào?

Hạnh nắm lấy tay tôi,ánh mắt van nài:

-Hạnh tao sai rồi,sai khi ςư-ớ.ק mất anh Đạt từ tay mày nhưng xin mày hãy tránh xa con trai tao ra,nó vẫn là một thằng nhóc chưa hiểu chuyện. Tao làm mẹ tao biết được nó có tình cảm với mày,chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Tôi gạt tay của Hạnh ra cười khỉnh bảo:

-Nếu như tao nói tao đã ngủ với con trai mày thì thế nào???

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *