Vô sinh là cái Ϯộι – Chương 9

Mẹ chồng tôi tận xế chiều mới về, bà ấy hành động rất lạ, cứ lén lút. Hôm nay toàn khách quý đến nhà. Người ta nói giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng là chuẩn ҳάc. Lúc mới về làm dâu, mỗi hành động lời nói của tôi đều phải suy nghĩ kĩ, vì chỉ cần sơ hở là bị bắt bẻ ngay mà cô Liên chính là người đó.

Bà ấy là cô ruột Duy Phong, tuổi ngoài năm mươi nhưng ăn diện cứ như gáι còn son. Trông lố lăng ҡıṅһ ҡһủṅɢ, ai đời ngần ấy tuổi lại mặc áo croptop hở bụng kèm chân váy caro xòe, gu thời trang ᵭộc đáo là niềm hãnh diện của cô Liên. Hôm nay bà ấy sang chơi, tôi ở ngoài cổng cắt tỉa mấy nhánh sử quân ʇ⚡︎ử vươn ra ngoài đường cũng ngừng tay chào hỏi. Bà ấy để lại ánh mắt kinh bỉ rồi vào nhà.

“Chuyện con Nhã vô sinh là thật hả?”

“Ừ, tôi buồn hết chỗ nói. Từ đầu đã không ưa gì nó, thằng Phong nằng nặc đòi cưới, giờ thì hay rồi.”

“Thế anh chị tính thế nào, cưới vợ mới cho thằng Phong đi. Thứ như con Nhã chỉ là gáι đứng đường.”

Tôi đứng ngay ngoài cửa nên nghe được màn đối thoại giữa mẹ chồng và cô Liên, tay cuộn thành nắm đấm.

“Cô nhớ Ái Vân không, con gáι bà Nguyệt đấy!”

“Bà Nguyệt bạn thân chị đúng không? Còn nhớ mang máng thôi, bà ấy chuyển nhà lâu thế còn gì!”

Mẹ chồng tôi nhắc đến cô ta thì thay đổi, hòa nhã hơn.

“Gần đây con bé liên lạc với tôi, giá như lúc trước bà Nguyệt đừng chuyển nhà có khi Ái Vân là con dâu tôi rồi.”

“Bây giờ cũng chưa muộn mà. Tôi có ý này… ”

Tôi hắng giọng từ cửa bước vào làm hai người bên trong giật mình.

“Cô Liên khát nước không, con lấy nước cho nhé.”

“À.. Ừ.”

Mẹ chồng tôi liếc mắt sang cô Liên ra hiệu lên phòng riêng nói chuyện, tôi cũng về phòng mình. Duy Phong nhắn tin tuần sau anh về, tôi lựa chọn tin tưởng chồng mình, nếu anh không cho phép thì cô Vân đó không thể xen vào cuộc sống của vợ chồng tôi.

Tháng tám cuộc thi ngôi sao trẻ sẽ bắt đầu, chúng tôi còn một tháng nữa để tập luyện. Trong nhóm nổi bật nhất là Đoàn Tuấn Vỹ và Tú Lan, họ là những người trẻ có thái độ làm việc chuyên nghiệp, thầy Trọng cùng tôi đã định hướng chọn bài cho các bạn, nếu thành công chúng tôi cũng có chút danh tiếng.
Mọi người đã về hết, tôi đem ghế xếp ngăn ngắn lại.

“Cô đã có chồng rồi?”

Đoàn Tuấn Vỹ vẫn chưa về, cậu ta nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn cưới của tôi.

“Đúng vậy, cô kết hôn hai năm rồi.”

Cậu ta có vẻ mất hứng, chân đạp trúng chiếc ghế bên cạnh tạo ra âm thanh làm tôi giật mình. Đoàn Tuấn Vỹ ʇ⚡︎ự dưng đến gần tôi, hơi thở cậu ta phả vào tai. Tôi lùi về sau hai bước, cậu ta nhìn tôi như con mồi, khi lưng tôi chạm đến tường cậu ta mới dừng lại.

“Cậu muốn làm gì?”

“Tôi thích cô!”

Đoàn Tuấn Vỹ dõng dạc lên tiếng, đáy mắt tràn ngập chân thành, tôi sững sờ không biết nói gì. Cậu ta nắm chặt bả vai tôi.

“Chúng ta hẹn hò đi!”

“Cậu điên rồi.”

Nói xong tôi đẩy mạnh cậu ta rồi chạy vội ra ngoài, âm thâm giày cao gót chạm tгêภ nền gạch thu hút sự chú ý những người xung quanh. Tôi chạy một mạch thẳng ra bãi đậu xe, hơi thở dồn dập.

Tôi chỉ xem Đoàn Tuấn Vỹ là học trò mà đối đãi, không nghĩ cậu ta lại lệch lạc như vậy. Lời thổ lộ khi nãy còn khiến tôi bàng hoàng. Tôi không biết sau này đối diện với cậu ta thế nào, lắc đầu ngán ngẩm, tôi mở cửa xe thì thấy Đoàn Tuấn Vỹ đang đứng cách mình vài mét.

“Sao cô lại bỏ chạy?”

Ôi tôi điên mất! Cậu ta đã đuổi kịp tới, tôi vội ngồi vào xe rồi nhấn ga phóng đi. Qua kính chiếu hậu, tôi thấy cậu ta vẫn đứng đó nhìn theo.

Hôm nay ba mẹ chồng ra ngoài dự lễ cưới, tôi về nhà cũng chỉ một mình nên thôi, ghé qua chỗ Thùy Dương chơi vậy.

“Cu Bắp chơi ngoan ghê!”

Thằng bé ê a chào đón tôi. Mẹ nó đang bận tư vấn sản phẩm cho khách, tôi bế cu Bắp đi tới lui trong cửa hàng, thằng bé rất thích tôi, luôn miệng cười to.

“Được mẹ Nhã bế là cười tít mắt thôi!”

“Tao đem cu Bắp về nhà luôn nhé.”

Thùy Dương ᵭάпҺ nhẹ vào vai tôi, ánh mắt cảnh cáo.

“Tao sẽ báo cα̉пh sάϮ mày ๒.ắ.t ς-.ó.ς cu Bắp.”

“Xì.”

Hai đứa vui vẻ trò chuyện thì có khách, Thùy Dương niềm nở đón tiếp. Bước vào là một cặp đôi khoảng mười chín hai mươi tuổi, nụ cười tгêภ mặt cô gáι tràn đầy hạnh phúc, người đi cùng có lẽ là bạn trai. Cậu ta nhờ Dương tư vấn chọn son môi, kem dưỡng da cho bạn gáι. Dương bộc lộ khả năng hiểu biết của mình, cậu ta chốc chốc lại gật đầu ghi nhớ.

Mười phút sau Thùy Dương bán được bốn lọ mỹ phẩm, son môi, mặt nạ. Kiếm được rất khá, cô ấy quay sang tôi nói nhỏ.

“Giới trẻ bây giờ thoáng thật, chi mạnh tay ghê. Hay là tao cũng kiếm một em trai nào đấy kết thân nhỉ?”

Nghe nói em trai tôi nghĩ ngay đến Đoàn Tuấn Vỹ, bất giác rùng mình.

“Sao vậy, dị ứng thể loại này à. Tao thấy nhiều cặp đôi lệch tuổi nhưng rất hạnh phúc, đừng tưởng họ không chín chắn, có khi còn quan tâm chiều chuộng người yêu hơn cả khối tên đàn ông khác đấy.”

“Tao vẫn cảm giác khó chấp nhận, nếu mày được một người nhỏ hơn ba tuổi tỏ tình thì thế nào?”

Thùy Dương có vẻ nghiêm túc với câu hỏi của tôi, còn suy ngẫm.

“Còn phụ thuộc vào cậu ta có đẹp trai hay không đã!”

“Cực kỳ đẹp trai.”

Tôi đáp nhanh, Thùy Dương nở nụ cười bí hiểm, dò xét tôi.

“Có phải mày được sinh viên tỏ tình không?”

Mặt tôi nóng ran, chối thẳng thừng.

“Làm gì có, tao chỉ hỏi vui thôi.”

“Ha ha.”

Thùy Dương càng cười lớn, cu Bắp phụ họa theo, hai mẹ con họ như trêu chọc tôi. Tôi ở chỗ Thùy Dương đến tận chiều mới về, hai hôm nay cô Dung về quê chăm con gáι mới sinh nên tôi sẵn đường mua ít thức ăn cho bữa tối. Tôi mở cổng thì thấy xe Duy Phong, anh đã về rồi ư, tôi không nghe ai nói cả. Anh đậu xe ngay cổng nên tôi không chạy xe vào được, trong lòng thầm nghĩ anh có chuyện gấp gì mà lại đậu xe kiểu này.

Tôi vào nhà, ngay kệ thay dép có một đôi giày cao gót, màu đỏ chói, tôi không ưa những màu nổi nên đôi cao gót này chắc chắn không phải của tôi. Trong lòng dâng lên cảm giác quái lạ, tôi từng bước đi lên phòng mình. Cửa phòng khép hờ, cảnh tượng bên trong khiến tôi toàn thân chấn động.

Người chồng tôi tin tưởng nhất, người từng hứa sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào vào phòng chúng tôi lại đang ôm ấp người phụ nữ khác trong lòng. Toàn thân tôi run rẩy vì tức, tôi từng xem rất nhiều phim của Thái về đề tài ᵭάпҺ ghen, khâm phục các cô vợ có màn xử lý tiểu tam thật hả dạ. Trong đầu tôi đang mường tượng tới cảnh này, tôi nên xông vào phòng, nắm tóc ᵭάпҺ cô ta một trận ra trò.

Ngón tay chạm chốt cửa lạnh lẽo, tôi từng bước tiến vào. Hai kẻ tгêภ giường không mảnh vải che thân, cô ta nằm úp mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ Duy Phong nên tôi không thấy rõ mặt. Bọn họ đang ngủ say đến nỗi tôi vào phòng cũng không hề hay biết.

Vén tóc cô ta lên, tôi kinh ngạc khi người đó không ai khác chính là Ái Vân. Lửa hận như bùng cháy. Tôi ʇ⚡︎ự trấn an bản thân nên bình tĩnh, không nên manh động mà gây bất lợi cho mình. Được thôi! Anh đã vô tình đừng trách tôi vô nghĩa!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *