Vô sinh là cái Ϯộι – Chương 10

Tôi lấy điện thoại chụp ảnh lại, còn quay cận mặt hai kẻ phản bội. Xong xuôi tôi gạt nước mắt ra khỏi phòng, giống như bản thân chưa hề biết gì. Tôi gọi cho ba chồng, giả vờ nói rằng quên đem chìa khóa, đang từ trường trở về. Ba chồng dự lễ cưới xong thì cùng người quen tụ họp, cũng đã tan tiệc. Tôi nghe vậy liền đề nghị ông ấy rủ bạn bè về nhà chơi, bản thân sẽ mua ít đồ nhắm về. Ông ấy vui vẻ đồng ý ngay.

Được rồi, tôi sẽ cho hai người bọn họ xấu mặt trước sự chứng kiến của nhiều người. Trần Thanh Nhã này nếu bị người khác chơi xấu sẽ không bao giờ bỏ qua. Cái tính đó đã ăn sâu vào trong ɱ.á.-ύ.

Tôi lái xe đi, kiếm chỗ nào đó tấp vào chờ đợi. Gác tay lên trán, có mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới chồng mình ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ. Mới hôm trước anh còn cứng rắn từ chối Ái Vân, hôm nay lại ℓêп gιườпg với cô ta. Dù tôi không sinh con được đi nữa anh cũng không nóng lòng tới mức đưa cô ta về nhà ân ái.

Càng nghĩ tôi càng thất vọng. Hai mươi phút trôi qua, điện thoại như dự đoán đổ chuông.

“Ba về chưa ạ?”

“À… Nhã này, hôm nay con ở tạm nhà bạn hay người quen được không. Ba mẹ có việc phải ra ngoài, ngày mai mới trở về.”

“Không sao đâu ba, con vừa mới tìm được chìa khóa trong túi, đầu óc dạo này hay quên quá.”

“Con đừng về lúc này.”

Ba chồng tôi vội nói nhanh, nhưng đã muộn, bọn họ muốn bao che cho nhau ư, không dễ vậy đâu. Tôi cúp điện thoại, khởi động xe về nhà. Tất cả các thành viên đều có mặt hết ở phòng khách, Ái Vân ngồi bên cạnh chồng tôi, cô ta khóc như kẻ vô Ϯộι.

“Ba mẹ, ông xã anh về lúc nào sao không báo cho em.”

Tôi thản nhiên ngồi xuống, vẻ mặt chồng tôi khó xử.

“Chị Nhã em xin lỗi, là em sai. Chị đừng trách anh Phong.”

“Cô im đi.”

Ái Vân vội lên tiếng đã bị Duy Phong gạt phắc đi, anh qùγ gối nắm tay tôi, điệu bộ y hệt lúc Tuấn cầu xin Thùy Dương tha thứ. Tôi giả vờ ngạc nhiên.

“Anh sao vậy?”

“Bà xã anh có lỗi với em, anh uống say đến nỗi đầu óc mơ hồ, không còn ρhâп biệt được gì nên nhầm tưởng cô ta là em, nên mới… “

“Nên sao?”

Duy Phong dừng lại, anh có vẻ không nói ra được hai từ ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ, không sao, đã có người lên tiếng thay.

“Có gì phải xin lỗi, con với Ái Vân ℓêп gιườпg cũng đâu phải chuyện lớn. Coi như Ái Vân giúp cô ta sinh con, mang ơn người ta còn không biết mà còn bày đặt.”

“Cái gì, anh… “

Tôi chỉ tay vào Duy Phong, nước mắt giàn dụa không nói nên lời. Anh ôm lấy tôi, miệng không ngừng xin tha thứ.

“Anh hứa với em tuyệt đối sẽ không để có lần thứ hai. Bà xã em bỏ qua cho anh được không?”

“Tại sao anh làm như vậy, em đau lắm có hiểu không?”

Nếu đã muốn diễn tôi sẽ diễn cho tới cùng, tình cảm vợ chồng lâu nay nói dứt cũng không dứt được liền. Tuy nhiên nhìn thấy Ái Vân là tôi không thể nào tha thứ được. Ba chồng tôi bênh vực con dâu.

“Xem mày đã gây ra chuyện gì. Nhã nó hết lòng vì gia đình để mày yên tâm công tác. Không ngờ làm ra chuyện xấu mặt như vậy. Còn để mọi người chứng kiến, tao không còn mặt mũi nhìn ai.”

“Ông đừng giận, nó cũng biết lỗi rồi. Việc này theo tôi tính thì Ái Vân dù sao cũng là đem lần đầu tiên cho thằng Phong. Trách con bé cũng không đúng!”

Đó là lời lẽ của một giáo viên dạy văn, ςư-ớ.ק chồng người khác không đáng trách, vậy nên trách ai, hay là trách người vợ quá dễ tin. Cả nhà im lặng chờ ý kiến của bà ấy.

“Con Nhã dù sao cũng không mang thai được, Ái Vân mà có tin vui tôi cũng không muốn cháu mình lưu lạc bên ngoài. Nếu Ái Vân đồng ý, bác mong con sinh xong thì đưa đứa nhỏ cho vợ chồng thằng Phong nuôi dưỡng.”

“Con không đồng ý.”

Duy Phong phản ứng mạnh, anh nắm tay tôi.

“Chỉ có vợ con mới có quyền đó, chúng con đã chấp nhận thụ ϮιпҺ nhân tạo.”

“Con điên rồi sao, chẳng lẽ không cần người đẻ thuê.”

Bà ấy nói có lý tôi không cãi được, dẫu sao tôi cũng mang tгêภ mình cái danh không biết đẻ. Ba chồng hỏi ý kiến tôi.

“Con thấy vậy được không?”

Nếu nói ly hôn, tôi chưa đủ can đảm. Nhưng để chấp nhận chẳng khác nào yếu đuối chịu thua. Duy Phong khẩn thiết

“Nếu em không đồng ý anh cũng không nghe theo.”

Nhưng điều tôi cần là câu khác, giá như anh nói “Nếu em không đồng ý anh sẽ không ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ” thì hay biết bao. Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác đành nhắm mắt cho qua. Ba mẹ chồng tôi thở phào như trút bỏ gánh nặng ngàn cân. Kẻ im lặng nãy giờ mới lên tiếng.

“Con xin lỗi hai bác cũng như chị Nhã, con không hề có ý định xen vào gia đình người khác. Do bản thân không kiềm chế nên mới ra nông nỗi này.”

“Con đừng buồn, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Bác đang chờ tin vui của con.”

Mẹ chồng tôi hài lòng vô cùng, đúng theo mong muốn của bà. Tôi bỏ về phòng, Duy Phong liền đi theo. Tгêภ ga giường tôi mới thay là vết ɱ.á.-ύ ɱ.á.-ύ đỏ thẫm trong thật chói mắt. Tôi kéo giật mạnh xuống đất.

“Anh sẽ thay tất cả, em đừng giận.”

Chồng tôi lom khom đem gối mền đi bỏ. Tôi vào nhà vệ sinh gọi cho Thùy Dương.

“Cô gáι từng quen em trai mày đấy, hai người đã xảy ra quαп Һệ chưa?”

“Nó còn mang thai luôn rồi, nghe nói sau này đi phá. Mày hỏi làm gì thế?”

“Nó ℓêп gιườпg với chồng tao.”

“Cái gì?”

Chính Thùy Dương còn không tin, bề ngoài của Duy Phong hoàn hảo đến mức chẳng ai nghĩ anh ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ. Y học hiện đại, Ái Vân có thể vá màn trinh cũng chẳng lạ gì, với một chiếc màng mỏng manh, cô ta thuận lợi chen chân vào gia đình người khác. Tôi đem chiếc chăn kỉ niệm ấy gói lại. Xin địa chỉ nhà Ái Vân, gửi cho cô ta làm quà.

Chồng tôi thành thật hối lỗi, xin nghỉ phép một tuần, ngày nào cũng đưa đón tôi đi làm. Việc Đoàn Tuấn Vỹ hôm đó tỏ tình tôi nhanh chóng quên lãng, cậu ta cũng vậy, giống như sự bốc đồng nông nổi của tuổi trẻ.

“Hai tuần nữa là cuộc thi bắt đầu, các em phải chú ý sức khỏe, đừng để giọng bị ảnh hưởng, nhớ nhé!”

“Vâng ạ!”

Tôi dặn dò các bạn, công việc của tôi tại lớp bồi dưỡng đã kết thúc, bây giờ giao lại cho thầy Trọng. Tôi nhận tin nhắn của Duy Phong, anh quyết định xin chuyển công tác, tất cả nhờ vào ba chồng khuyên nhủ.

Chúng tôi trở lại như trước, chỉ là khi anh chạm vào người tôi, cảm giác ghét bỏ lại dâng lên. Đôi tay ấy từng ôm ấp người phụ nữ khác cứ ám ảnh tôi mãi. Gần đây tôi hơi lạ, không muốn gần gũi chồng, có lẽ trong thâm tâm mãi chẳng tha thứ được.

“Hôm nay chị nấu vài món mặn, lát nữa sẽ có khách đến.”

Mẹ chồng như nhặt được vàng tươi cười hớn hở dặn cô Dung trong bếp.

“Này cô qua đây.”

“Mẹ gọi con?”

“Ái Vân sang chơi đấy, cô đừng trưng bộ mặt như ҳάc ૮.ɦ.ế.ƭ làm mất không khí, nghe rõ chứ.”

“Con phải giả vờ vui vẻ tay bắt mặt mừng với cô ta à. Xin lỗi mẹ, con không làm được!”

Mẹ chồng bị lời nói của tôi làm cho tức nghẹn.

“Cô đúng là ghê gớm. Thằng Phong mà chứng kiến cảnh cô hỗn láo với tôi thế này thì cô biết tay.”

Tôi cười châm chọc.

“Con cũng mong anh Phong thấy, cùng lắm thì ly hôn thôi.”

Chồng tôi từ tгêภ lầu đi xuống vội lên tiếng.

“Mẹ lại nói gì nữa vậy, con sẽ không ly hôn đâu.”

“Con xuống đúng lúc lắm, cô ta lên mặt với mẹ.”

“Con thấy mẹ hơi quá với cô ấy rồi.”

Mẹ chồng không có chỗ dựa liền giở chiêu trò, nước mắt được xem là vũ khí tối thượng của bà ấy.

“Con với chả cái, cưới vợ rồi để vợ leo lên đầu mẹ ngồi xem thử được không. Sao tôi khổ thế này.”

“Đủ rồi, bà thôi đi được không, ăn một bữa cơm cũng không yên.”

Nhờ tiếng quát của ba chồng bà ấy mới thôi hát tuồng. Khôi phục dáng vẻ bình thường ngay. Ái Vân đã vào đến cửa, cô ta ngoan hiền cúi đầu.

“Con chào mọi người.”

“Ôi Ái Vân đến à, mau vào nhà đi con.”

Thấy cô ta tâm trạng tôi lại bực bội, chỉ có mỗi mẹ chồng chào đón, ai cũng tản ra. Tôi nghe được một câu rất hài hước từ mẹ chồng.

“Con đã khám thử chưa, có không?”

Liệu rằng khi bà ấy biết được quá khứ của Ái Vân thì có còn yêu quý cô ta như bây giờ. Tôi muốn để bà ấy ʇ⚡︎ự mình phát hiện, có lẽ khi ấy bị sốc đến ngất xỉu cũng nên.

Tôi ở luôn trong phòng, Duy Phong rủ tôi ra ngoài ăn cơm, lâu rồi hai vợ chồng chưa ra ngoài cùng nhau. Anh đặt bàn trước tại một nhà hàng sang trọng, mẹ chồng căm ghét nhìn tôi, còn Ái Vân có vẻ hụt hẫng, tức tối nhìn chúng tôi ra ngoài.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *