Vô sinh là cái Ϯộι – Chương 22

Tôi ở nhà hoài đâm ra chán, buổi chiều định về nhà cũ của bà ngoại, lúc bà mất có trăn trối đem di ảnh lên chùa, bà muốn tôi yên tâm mà theo chồng, còn dặn không cần lo cúng kính làm gì. Tôi gọi chị Lâm, sẵn tiện đến nhà chị chơi. Chị Lâm đang ở quán, cũng sắp về, tôi qua đón chị luôn.

Quán bar đêm xuống âm nhạc xập xình rực rỡ, còn ban ngày yên ắng lạ thường. Ngay cổng tôi thấy bà Liễu từ taxi đi xuống, dáng vẻ vội vàng như chạy giặc, phỏng đoán có điều chẳng lành. Tôi đi theo cổng sau, có một thanh niên dẫn đường, chị Lâm đang nói chuyện cùng một nhóm các cô gáι trẻ, quần áo tгêภ người thoáng mát thiếu vải, thấy tôi họ mỉm cười thân thiện.

“Đây là em gáι chị, con bé rất giỏi đấy, tầng lớp tri thức chứ chẳng đùa.”

“Hâm mộ chị thật đấy!”

Một cô tán thưởng, có tiếng la lối phòng bên, tôi nghe được là giọng của bà Liễu.

“Con khốn, tao đối xử với mày thế nào hả. Lừa gạt cả gia đình tao, còn chiếm luôn cả số tiền đó, mau ói ra đây.”

“Do mẹ con bà ngu thôi, lúc đầu là bà ʇ⚡︎ự tìm đến tôi, còn bảo tôi hạ tђยốς con trai cưng của bà còn gì. Giờ trách ai được.”

Có tiếng xô ҳάc vỡ đồ nên mọi người vội chạy tới xem. Là bà Liễu cùng Ái Vân, chị Lâm chen lên đứng trước mặt tôi như che chắn khỏi ai nhìn thấy. Hai người kia không còn bình tĩnh nhào vào ᵭάпҺ nhau. Có vẻ ở đây không ai ưa Ái Vân, họ chỉ đứng nhìn như đang xem kịch vui.

Bà Liễu cũng ngoài năm mươi rồi nhưng rất hăng, giật tóc Ái Vân khiến cô ta la ó.

“Tao và mẹ mày là chỗ thân thiết, không ngờ bà ta lại nuôi dạy một đứa mất nết như mày.”

“Mụ già điên kia, đừng động đến mẹ tôi. Cái thứ giáo viên mà như bà nhưng lời nói thuộc hàng vô học.”

“Con đ.ɨế๓, đồ thứ đứng đường.”

Bà Liễu bị ngã chúi, Ái Vân dần lấy lại quyền chủ động không nể lớn nhỏ mà ᵭάпҺ bà Liễu túi bụi. Chị Lâm có vẻ bất bình cất giọng.

“Mày thôi đi, bà ta đáng tuổi mẹ mày mà cũng ra tay được à?”

“Chuyện của tao không cần ai xen vào!”

Bà Liễu vô cùng thảm, đầu rối như tổ quạ ngồi khóc sướt mướt.

“Mọi người xem cô ta là hạng gì, lừa gạt gia đình chúng tôi còn chưa đủ, còn ra tay ᵭάпҺ luôn bà già này.”

Tôi biết nước mắt bà Liễu rơi vì đang mong những người có mặt ở đây đứng về phía bà ta. Người phụ nữ này cũng chẳng thua kém gì Ái Vân. Đáp lại bà Liễu chỉ là những ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm, lúc nãy mọi người đều nghe rõ chính bà ta là người chủ động tìm Ái Vân để ℓêп gιườпg với con trai mình, đây là ʇ⚡︎ự làm ʇ⚡︎ự chịu, ai nấy hết kịch xem đều tản ra cả.

“Nhã, là con đấy à?”

Bà Liễu rốt cuộc cũng thấy tôi, ánh mắt lóe lên.

“Mẹ hối hận lắm con ơi, trước kia bị mờ mắt nên mới đối xử tệ bạc với con. Chúng ta trở lại như xưa được không, mẹ biết thằng Phong còn thương con lắm.”

Chị Lâm thay tôi trả lời:

“Này bà già, em gáι tôi không phải món đồ để hau mẹ con bà chuyền qua chuyền lại nhé. Người như bà chẳng đứa con dâu nào chịu nổi đâu!”

“Sao con lại kết giao với hạng người này?”

Bà Liễu phớt lờ lời của chị Lâm nhìn tôi cau có. Hai mẹ con bà ta y hệt nhau, đều nhìn người qua vẻ bề ngoài.

“Tôi muốn làm gì thì kệ tôi, bà không có quyền quản!”

“Mày… Con hiểu lầm mẹ rồi, mẹ chỉ… “

Không để bà ta nói hết câu, tôi cùng chị Lâm đã ra tới cửa. Bà Liễu tức oanh oách, sau lưng vẫn còn tiếng bà ta cùng Ái Vân. Hai người họ còn bận giải quyết ân oán lần nữa.

Chị Lâm về nhà điều làm đầu tiên tắm rửa thay quần áo, tôi thấy trong tủ lạnh có vài trái cam nên đem ra vắt nước uống. Chị Lâm cứ để tóc ướt mà ngồi xuống ghế.

“Bà Liễu đấy cũng ghê phết, lúc trước em chịu đựng giỏi thật.”

“Bà ấy tính khí cao ngạo đã nhiễm vào tủy rồi. Chị uống nước đi.”

“Ọe.”

Chị Lâm vừa cầm ly nước cam đưa lên miệng đã chạy vội vào nhà vệ sinh nôn khan. Dấu hiệu này không phải chị đang mang thai đấy chứ, tôi hơi lo lắng. Chị Lâm trở ra, tгêภ mặt có vẻ mệt mỏi.

“Được hai tháng rồi, lần này chị không bỏ nữa, phải sinh ra thôi.”

“Cha đứa bé là ai, chị biết đúng không?”

Chị Lâm gật đầu, người đàn ông đó đã có gia đình, hai người chỉ vui vẻ cùng nhau vài tháng, chị Lâm chắc chắn đã động lòng với anh ta, cái ánh mắt đó nặng tình biết bao. Lần đầu tôi thấy chị Lâm khóc, chị khóc vì con đường mình đã chọn, khóc cho đứa bé trong bụng chưa rõ hình hài. Giọng chị sụt sùi.

“Chị giờ như hoa rũ héo úa, sớm muộn gì cũng bị ném vào xó xỉnh nào đó không ai nhìn tới.”

“Hay chị bỏ nghề này đi, tìm việc gì đó mà thay đổi cuộc đời, chị mới hơn ba mươi thôi, vẫn còn cơ hội mà.”

Tôi nhớ đến cửa hàng của Thùy Dương, bèn gợi ý với chị Lâm, vốn bỏ vào cũng không phải nhiều lắm, nếu chị thiếu tôi có thể cho mượn. Hai chị em xoay sở được, chị Lâm chỉ ậm ừ, chưa quyết định.

Tuấn Vỹ phải tăng ca, công ty mới nhận thêm dự án nên cậu ấy rất bận, về nhà hơn tám giờ nhưng vẫn xuất hiện với nụ cười ấm áp.

“Em chưa ăn cơm à, sau này cứ ăn trước đi, ăn trễ không tốt đâu.”

“Một mình em buồn ૮.ɦ.ế.ƭ được, chờ anh về ăn luôn thể.”

“À cuối tuần về nhà anh một chuyến nhé, là sinh nhật ba anh, ông ấy cũng muốn em sang chơi.”

Tôi tròn xoe mắt.

“Thật à?”

Nói như vậy có lẽ ông Khải dần chấp nhận tôi rồi, lòng vui mừng như mở hội. Tôi không hề biết rằng một cửa ải khác đang mở ra chào đón, nếu chúng tôi không nắm tay nhau vượt qua, có khi chẳng còn nhìn mặt.

Nay mới thứ năm nhưng tôi cứ xoắn suýt cả lên, như con dâu mới về nhà chồng, qua lời Tuấn Vỹ mẹ kế rất ghê gớm, bà ấy luôn nhòm ngó vào gia sản của ông Khải, mưu kế thâm hiểm. Tôi không hiểu lắm về chuyện kinh doanh, sợ bản thân nhạt nhẽo chẳng có gì để nói.

Chọn quà cho ông Khải cũng làm tôi đau đầu, những người giàu có không chuộng những thứ đại trà, hàng cao cấp mới làm họ toát lên cái vẻ sang trọng. Tuấn Vỹ dặn tôi đừng nên chú trọng quá việc quà cáp, mua đại thứ gì đó cũng được, nhưng ai làm vậy chứ, tôi cũng muốn mình có chút mặt mũi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *