Vô sinh là cái Ϯộι – Chương 21

Kế hoạch đi du lịch của Thùy Dương bị thất bại, không có Tuấn Vỹ đi cùng tôi cũng chả còn hứng thú, cu Bắp thì mọc răng nên bị sốt, thằng bé ngoan vậy mà cũng bị hành quấy khóc cả đêm. Đang nghỉ hè nên tôi rảnh rỗi qua phụ Thùy Dương trông coi cửa hàng.

Chủ yếu là khách quen nên thấy tôi người mới ai cũng hỏi, được cái da tôi trắng trẻo, mặt chẳng tí ti hột mụn nào nên tư vấn các chị em rất tin tưởng. Tôi thấy buôn bán thế này cũng kiếm thu nhập ổn định, trừ đi hết chi phí thì lợi nhuận cũng khả quan lắm. Tôi trông tiệm hai ngày, Thùy Dương lâu lâu mới được nghỉ xả hơi nên chèo kéo năn nỉ các kiểu tôi đành gật đầu phụ cô ấy một tuần.

“Mày định khi nào phát thiệp mời đây?”

“Đợi Tuấn Vỹ ổn định công việc đã, với lại tao cũng còn trẻ mà, vẫn chưa ba mươi đâu mà vội!”

“Ôi trời, chờ mày ba mươi chắc chả còn ai theo.”

Thùy Dương còn nôn tôi đám cưới hơn cả cô ấy. Từ hôm Danh xuất viện, tôi xúi Thùy Dương xin số điện thoại bác sĩ Nam, cô ấy ngại ngùng chẳng dám gọi, kể ra hai người cũng có duyên lắm. Bác sĩ Nam mới chuyển nhà, lại ngay cạnh nhà Thùy Dương, hai người trở thành hàng xóm. Cái đêm cu Bắp sốt, tôi bảo Thùy Dương tìm bác sĩ Nam hỏi xem phải làm thế nào.

Nghe bạn thân kể lại, anh ta dỗ một lát thằng bé ngừng khóc ngay, đêm đó nhờ bác sĩ Nam nên Dương mới yên tâm. Buổi tối Tuấn Vỹ sẽ ghé sang ăn cơm, tôi tranh thủ đi chợ, muốn nấu cho cậu ấy một bữa thật ngon. Chúng tôi không sống chung, một tuần Tuấn Vỹ cùng lắm chỉ ở lại một ngày cuối tuần.

Tгêภ đường tôi gặp Tuấn – chồng cũ của Thùy Dương, anh ta cùng một cô gáι lời qua tiếng lại, địa điểm ngay trước cổng chợ nên nhiều người ngó xem. Cô gáι liên tục dùng lời lẽ thậm tệ mắng cҺửι Tuấn, anh ta cũng chẳng vừa, còn định ᵭάпҺ người, may có anh thanh niên tốt bụng can ngăn, không thì cô gáι kia cũng no đòn.

Sau ly hôn, Tuấn phải chu cấp hàng tháng cho đến khi cu Bắp đủ mười tám tuổi, ấy vậy mà anh ta chẳng bỏ ra một đồng nào. Tuấn thấy tôi, anh ta ái ngại quay sang chỗ khác. Cô gáι kia ngoan cố không dừng lại, cҺửι bới inh ỏi khiến ai cũng ngán ngẩm thay.

“Đi thôi, có gì về nhà rồi nói.”

“Tôi không đi đây hết, anh phải nói cho rõ ràng. Số tiền đó anh đem cho con nào hả?”

“Tôi đã bảo đem đi đầu tư còn gì, cô nhiều lời quá đi.”

Một màn kẻ hỏi người chối bắt đầu, tôi ham vui khoanh tay đứng xem. Tuấn liên tục kéo cô gáι kia đi, cuối cùng cô ta cũng chịu lên xe. Trước kia tôi cũng nhìn những điều này mà thấy bi quan, mất niềm tin vào tình yêu, nhưng đâu đó vẫn có người đang chờ đợi mình. Ông trời đóng đi của bạn một cάпh cửa nhưng cũng đồng thời mở ra một cơ hội khác, chỉ là bạn biết nắm lấy hay không mà thôi. Tôi tin vào quy luật đó!

Đi chợ về tôi bắt tay vào việc sơ chế, nhìn đồng hồ mới hơn năm giờ, tôi không vội mà nấu sớm. Thường thì Tuấn Vỹ ghé qua căn hộ bên chung cư trước, cậu ấy tắm xong mới qua, cũng tầm bảy giờ kém.

Một bàn thức ăn thơm phức, tôi vui vẻ ngồi đợi, còn bật nhạc hát theo. Tôi lưu số chị Lâm trong máy nhưng hiếm khi liên lạc, bây giờ điện thoại đang reo, là chị Lâm gọi, tôi có chút khẩn trương. Giọng chị Lâm vẫn ngọt ngào như vậy.

“Nhã hả? Chị Lâm đây.”

“Dạ, em nghe giọng đã nhận ra chị rồi.”

“Em quen người nào tên Vân không, cái gì Ái Vân thì phải?”

Chị Lâm đột nhiên nhắc đến cái tên này với giọng điệu nghiêm trọng.

“Em có biết, sao vậy chị?”

“Nó mới tới chỗ chị làm, con này ghê gớm lắm, quen dân anh chị đấy. Hôm qua chị thoáng nghe được nó nhắc tên em, lại đúng địa chỉ trường mà em đang dạy. Chị nghĩ tình cờ nên gọi ҳάc nhận với em thử thế nào.”

Chắc Ái Vân ghét tôi lắm, cô ta định giở trò gì chăng, chị Lâm nhắc nhở tôi ra ngoài phải cận thận, chị sợ tôi bị chơi xấu.

“Em yên tâm, nếu nó tìm đến gây sự thì báo với chị. Chị Lâm này nhất định liều ๓.ạ.ภ .ﻮ với nó.”

“Dạ. Hôm nào chị về nhà cũ thì gọi em sang chơi nhé.”

Hai người xa lạ nhưng thân như chị em ruột ϮhịϮ. Chị Lâm không có cha mẹ, hoàn cảnh giống tôi. Tôi từng nghe chị kể ước mơ lúc bé là làm giáo viên, nhưng số phận đưa đẩy chị vào con đường cùng cực. Tôi thấy chị Lâm khóc, từng đưa chị đến Ьệпh viện vì ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ. Chị bảo cái nghề dơ bẩn này không hợp để sinh con, kẻo sau này đứa bé sinh ra lại chẳng biết ba mình là ai.

Khi tôi kiếm được tháng lương đầu tiên, người tôi muốn khoe là chị. Tuấn Vỹ đến lúc nào tôi cũng không hay, ngồi thẫn thờ nhìn điện thoại, cậu ấy xoa đầu tôi.

“Sao thế, đang chờ điện thoại của anh à?”

“À.. Ừ.”

Tuấn Vỹ ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt cô đọng như nhìn thấu nội tâm người khác.

“Em đang có tâm sự phải không?”

“Một người chị thân thiết đã lâu mới gọi, em đang nhớ vài chuyện xưa. Thức ăn sắp nguội hết rồi, mau phụ em dọn chén đũa đi.”

Tuấn Vỹ nhanh nhẹn đứng lên đi thẳng vào trong bếp. Ăn xong giành còn luôn phần rửa chén, chúng tôi đi dạo một ʋòпg tгêภ đường, tôi rất thích ngồi sau xe mô tô của Tuấn Vỹ, cảm giác như hệt lướt bay tất cả mọi phiền пα̃σ.

Đang có bộ phim chiếu rạp rất ҺσϮ, tôi rủ Tuấn Vỹ đi xem, suất chiếu tám giờ tối, rạp rất đông, mọi người đều đi theo cặp. Cậu ấy ngại tôi chen lấn nên bảo tôi ngồi ghế chờ, còn mình mua vé, bắp nước lo tất. Phía gần thang máy có hai thanh niên, tay xăm trổ, trông rất ngông cuồng cứ nhìn tôi rồi xì xầm to nhỏ, nhớ lại lời chị Lâm lúc nãy, tôi hơi lo. Đây là chỗ đông người chắc chắn bọn họ không dám làm gì, đúng như tôi đoán, hai tên đó một lát thì đi mất.

Lúc về tôi kể lại với Tuấn Vỹ, cậu ấy một hai bắt tôi chuyển qua căn hộ bên chung cư. Dẫu sao an ninh bên đó cũng nghiêm ngặt hơn, đây không phải là cách lâu dài, nhưng tạm thời cứ để như vậy. Ban ngày Tuấn Vỹ đi làm nhưng giờ giải lao không quên gọi hỏi thăm tôi. Qua một tuần không có động tĩnh gì, có lẽ tôi đa nghi quá.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *