Thế thân – Chương 152

Sau hôm Hồng Diễm cho ông Bảo xem những tấm ảnh của Diệp Chi và Đức Tuấn, ông ta đau khổ vô cùng. Cả đêm hôm đó không tài nào chợp mắt được. Cứ nhắm mắt lại là lại nhìn thấy cảnh Diệp Chi và Đức Tuấn đang ôm hôn nhau thắm thiết khiến ông ta không thể thở nổi. Nhiều lần ông ta định cầm máy điện thoại gọi cho cô nhưng nghĩ kĩ lại không dám. Ông ta vẫn sợ Diệp Chi phật ý, sẽ giận dỗi ông ta. Cả đêm hôm đó, ông Bảo đã thức trắng đêm vì chuyện của Diệp Chi.

Sáng hôm sau vừa đến công ty, ông ta đã ngồi xuống bàn, lấy máy bàn của công ty gọi cho Diệp Chi.

“Diệp Chi! Chúng ta có thể gặp nhau được không?”. Ông Bảo ngập ngừng đề nghị.

“Gặp nhau? Bây giờ sao?”. Diệp Chi phía đầu dây bên kia khá bất ngờ vì lời đề nghị này của ông Bảo. Từ trước đến giờ, hiếm khi ông ta chủ động đề nghị gặp mặt. Hầu hết các cuộc gặp gỡ là do cô chủ ý sắp xếp. Hôm nay ông ta ʇ⚡︎ự động đề nghị như vậy ắt hẳn có chuyện lạ rồi.

Diệp Chi hơi đắn đo, cũng chưa biết nên từ chối hay đồng ý. Cô chỉ vừa gặp Đức Tuấn có vài hôm thôi. Tự dưng cảm giác muốn trả thù có phần xao nhãng. Nghĩ đến cảnh phải gần bên ông Bảo, dù chỉ ngồi cạnh thôi cũng khiến cô rùng mình.

“Diệp Chi! Em sao thế? Không muốn sao?”. Ông Bảo chờ đợi một lúc không thấy Diệp Chi trả lời mình liền giục.

“À, không! Không phải vậy. Bây giờ em đang có một cuộc họp khẩn cấp rồi. Chắc là sẽ không đi được đâu”. Diệp Chi tìm cách từ chối.

“Vậy thì tối nay mình gặp được chứ? Cũng lâu rồi mình chưa gặp nhau. Sắp đến ngày cưới rồi, chúng mình còn chưa sắm sửa được gì. Em không thấy như thế là hơi kỳ cục lắm sao?”

“À…Em cũng quên mất. Vì mấy ngày nay em bận quá. Công việc nhiều khiến em cũng quên mất đám cưới của mình. Em thật vô tâm”.

Diệp Chi cảm thấy mình đang bắt đầu để lộ sơ hở rồi. Ông Bảo có vẻ như cũng đang thấy sự khác lạ của cô.Có cô dâu nào lại không nôn nao lo lắng cho đám cưới của mình cơ chứ? Đằng này cô chẳng thèm quan tâm đến nó một chút nào. Ông ta thấy lạ và nghi ngờ cũng khó trách. Diệp Chi sợ ông ta phát hiện ra nhiều điểm lạ của mình nên vội che chống. Nhưng ông Bảo thì đã bắt đầu nghi ngờ cô là thật rồi. Diệp Chi nói công việc bận nhưng vẫn có thời gian ôm ấp một người đàn ông khác. Chẳng phải là đang nói dối còn gì.

“Em nghĩ sao, Diệp Chi?”. Ông Bảo lại lên tiếng giục lần nữa, Diệp Chi mới dứt được ra dòng suy nghĩ.

“Vâng! Vậy tối nay mình sẽ gặp nhau bàn về chuyện đám cưới”. Diệp Chi buộc miệng đồng ý. Trong tình huống cấp bách này, cô cũng không thể nghĩ ra được cách nào thấu đáo hơn. Chi bằng cứ đồng ý trước để ông ta không phải nghi ngờ rồi tìm cách đối phó sau vậy.

“Vậy đến nhà riêng của tôi được không?”

“Nhà riêng? Không được! Chẳng phải em đã nói rồi sao? Hồng Diễm không ưa em. Em đến nhà ông sẽ khiến cô ấy ngứa mắt khó chịu”

“Dù sao thì hai người cũng sắp làm người một nhà mà, cũng nên gặp gỡ cởi bỏ những hiểu lầm đi chứ”

“Ông cũng biết mà. Hồng Diễm là một cô gáι cá tính mạnh và rất bướng bỉnh. Nói cô ấy hòa thuận với em thật khó hơn cả lên trời đấy. Dù sao em cũng không muốn đến nhà ông đâu”

“Thôi được! Vậy mình đến nhà hàng “Rừng trong phố” như lần trước vậy”

“Vâng! Vậy nhé! Em cúp máy trước đây. Có khách hàng đang chờ em rồi”. Diệp Chi vội viện cớ để chấm dứt cuộc trò chuyện với ông Bảo. Cô cảm giác hôm nay ông ta có điều gì đó rất lạ, tốt nhất là nên tránh xa ra, nói chuyện ít càng càng tốt. Diệp Chi thấy hồi hộp khi nghĩ đến cuộc hẹn vào tối nay.

***

“Cái gì cơ? Ông ta muốn hẹn chị tối nay gặp mặt sao?”. Hải Hằng há hốc miệng ngạc nhiên khi nghe Uyên Linh nói lại lời đề nghị của ông Bảo.

“Ừm! Chị cũng hơi bất ngờ khi nghe ông ta nói. Nhưng kỹ lại thì cũng có lý. Lâu nay tuy chị luôn là người chủ động gặp mặt ông ta. Nhưng bây giờ bọn chị cũng sắp kết hôn rồi, lâu rồi chị lại không đả động đến chuyện này, e rằng ông ta sẽ nghi ngờ. Vì vậy chị đã đồng ý rồi”. Uyên Linh giải thích, gương mặt thoáng chút lo lắng. “Ban đầu ông ta còn muốn chị về nhà riêng nhưng chị không đồng ý. Vậy nên vẫn gặp nhau ở nhà hàng”

“Cái gì? Còn đòi chị về nhà riêng sao? Ông ta chắc chắn đã có gì đó rồi. Có cần em đến cùng chị không?”. Hải Hằng lo lắng nhìn Uyên Linh.

“Có lẽ không nên đâu. Em mà đến cùng chị ông ấy sẽ càng nghi ngờ hơn đấy. Đây là chuyện riêng của bọn chị”

“Nhưng em lo lắm. Hay em mang theo người đến hỗ trợ chị ở phía sau. Chị yên tâm, em sẽ rất bí mật không để ông ta nhìn thấy”

“Em là đối thủ của ông ta sao? Bên cạnh ông ta có rất nhiều vệ sĩ giỏi. Nếu ông ta muốn giở trò thì chúng ta cũng khó mà kháng cự được”

“Chị biết rõ пguγ Һιểм như vậy mà vẫn muốn đi gặp ông ta sao?”

“Cũng không còn cách nào khác? Giờ phải dựa vào cái đầu với ba tấc lưỡi thôi”

“Không được! Quá пguγ Һιểм rồi. Em phải nói với anh Văn Thành để bàn bạc về chuyện này”

“Đừng! Không được nói cho anh ấy. Văn Thành sẽ lo lắng lắm, không cần lôi anh ấy vào vụ này”

“Nhưng nếu anh ấy biết được chúng ta lại giấu anh ấy ʇ⚡︎ự hành động thì em sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ chắc. Lần đi cứu Đức Tùng đã vậy rồi, lần này nữa chắc anh ấy sẽ không tha cho em đâu”

“Thôi nào! Dù sao mọi chuyện cũng không đáng sợ đến vậy đâu. Là ʇ⚡︎ự chúng ta suy diễn thôi. Ông Bảo dù sao cũng đang rất si mê Diệp Chi. Có thể diễn đạt một chút chắc không sao đâu. Em cũng không cần lo lắng quá”

“Em sẽ mang theo người đến cùng chị. Đề phòng chuyện bất chắc, dù sao có thêm người cũng tốt mà”

“Thôi được rồi. Thế cũng được. Nhưng phải cẩn thận đừng để ông ta phát hiện. Nếu không kế hoạch của chúng ta dày công xây dựng bấy lâu sẽ bị đổ bể mà lại còn dễ mất ๓.ạ.ภ .ﻮ như chơi nữa đó.”

“Em biết rồi. Mấy giờ chị đi?”

“8 giờ tối. Cũng sắp rồi”

“Vậy để em chuẩn bị”

“Ừm”.

***

“Được rồi, mình ngồi đây nhé”.Diệp Chi cố tình chọn chỗ ở giữa trung tâm, nơi có nhiều người qua lại, cũng là để cho Hải Hằng và bọn người của cô dễ quan sát.

“Ừm! Tùy ý em”. Ông Bảo gật đầu đầu ý.

Hai người họ ngồi xuống bàn. Sau lưng là bốn tên vệ sĩ cao to lực lưỡng lúc nào cũng túc trực bên ông Bảo.

“Chúng mày ra cửa canh chừng”. Ông Bảo nói nhỏ vào tai một tên vệ sĩ. Hôm nay ông ta không muốn bọn chúng chứng kiến những cảnh riêng tư này. Tên vệ sĩ hiểu ý liền liếc nhìn 3 tên vệ sĩ bên cạnh ra hiệu rồi lui ra phía cửa canh chừng.

Phục vụ bê ra rất nhiều món ăn ngon và đắt đỏ nhất. Ông Bảo nhìn Diệp Chi rồi lấy muỗng múc một muỗng súp vi cá mập của Trung Quốc bỏ vào bát của Diệp Chi.

“Em mau ăn đi cho nóng! dạo này em xanh quá rồi”

Diệp Chi nhìn ông Bảo có chút lo lắng. Ông ta ít khi nhã nhặn ân cần như thế. Trước đây dù là một người có thế lực mạnh, nổi tiếng với những chiêu trò thâm ᵭộc nhưng đối với cô, ông ta luôn có vẻ dè dặt, chưa từng lớn tiếng hay tỏ ra dịu dàng một cách ʇ⚡︎ự nhiên như một đôi tình nhân thân thiết như thế này. “Có thể nào trong món ăn này đã có gì đó chăng?”. Diệp Chi nghĩ thầm. “Tốt nhất là không được động vào”.

“Bác sĩ nói em nên kiêng đồ tanh để vết thương không bị ngứa”. Diệp Chi viện cớ từ chối không dám ăn món mà ông ta múc cho mình.

“Vậy em ăn món khác đi”. Ông Bảo lấy đũa gắp một mía ϮhịϮ lợn muối jambon vào bát cô.

“Thôi được rồi mà! Ông cứ coi em như con nít vậy. Để em ʇ⚡︎ự nhiên đi được không?”

“Được! Nhưng em phải ăn thật nhiều mới nhanh khỏe được. Còn chuẩn bị thật tốt cho đám cưới chứ”

“Vâng”

Ông Bảo lại rót vào ly của Diệp Chi loại ɾượu vang Cubardi

“Em uống chút ɾượu vang này đi, rất tốt cho sức khỏe đó”

Diệp Chi nhìn ông Bảo nghi ngại. Quả thật hôm nay ông ta lạ lắm, toàn bắt cô ăn hoặc uống thứ gì đó. Có lẽ nào là đang có âm mưu gì không? Nhưng cứ từ chối thế này mãi cũng không phải là cách hay. Ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ cô.

Uyên Linh khẽ đưa ly ɾượu lên mũi ngửi ngửi rồi nhấp môi một chút.

“Loại này cũng được lắm”. Cô giả vờ mỉm cười ra vẻ thích thú.

Cả buổi, ông Bảo rất ít ăn mà chỉ nhìn Diệp Chi. Cô cũng biết ông Bảo đang có ý dò xét sơ hở của mình nên càng cẩn trọng không dám để lộ. Trong lòng hồi hộp không yên.

Hải Hằng cùng với 4 vệ sĩ của mình ngồi khuất ở một góc quan sát. Thấy Diệp Chi hết ăn lại uống, còn ông Bảo thì chăm chú nhìn cô như vậy cũng sốt ruột và lo lắng không kém. Cô biết chắc chắn ông Bảo không bình thường như lúc trước nữa rồi. Ắt hẳn là có chuyện gì đó đã khiến ông ta thay đổi. Diệp Chi có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi. Lòng cô nhấp nhổm không yên, cứ muốn lao ra ngoài ngăn lại.

Diệp Chi ngồi ở bàn cũng có quan sát thái độ của Hải Hằng qua tấm gương trang điểm của mình. Thấy Hải Hằng có vẻ như không giữ được bình tĩnh nữa rồi, cô liền nhắn tin cho Hải Hằng.

“Không được hành động. Ông ta sẽ phát hiện ra chúng ta”

Hải Hằng nhận được tin nhắn của Diệp Chi thì gằn lòng ngồi xuống, cố chịu đựng.

Ông Bảo thấy Diệp Chi lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó, ông ta lại nghĩ đến Đức Tuấn liền vội chụp lấy tay cô.

“Kìa! Em đang làm gì thế? Ở bên tôi còn lo lắng đến chuyện gì nữa?”

“À, em nhắn tin cho Hải Hằng. Nói cô ấy không cần chờ em về đâu”

Ông Bảo nghe thấy Diệp Chi nói như vậy thì mừng rỡ nói luôn.

“Phải rồi! Cứ bảo cô ấy ngủ trước đi”.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *