Thế thân – Chương 148

“Văn Thành! Dừng ở đây thôi, em muốn đi bộ về nhà”. Uyên Linh bất chợt nói với Văn Thành dừng xe lại. Chỗ này chưa đến nhà cô mà cách khoảng khoảng 2 cây số nữa. Uyên Linh có vẻ như không thoải mái.

“Em có chuyện gì sao?”

“Không ạ! Chỉ là em muốn đi bộ một lúc cho thoải mái. Anh về trước đi nha! Đừng lo cho em”

Đức Tuấn nhìn Uyên linh có chút ái ngại vừa xen lẫn lo lắng. Uyên Linh nhìn Văn Thành cũng biết anh đang lo lắng cho mình nên liền nói.

“Em không sao thật mà! Thôi mà! Đừng có nhìn em như con nít như vậy chứ!”

“Thôi được rồi, tùy em vậy. Nhưng em cũng phải cẩn thận đấy. Đừng suy nghĩ gì nhiều. Chuyện gì đến cũng sẽ phải đến. Nếu nó là duyên nợ thì cũng không thể tránh mãi được”. Văn Thành không tiện nói thẳng với Uyên Linh nhưng anh hiểu được cô đang nghĩ gì nên chỉ nói một cách bóng gió như vậy. Uyên Linh nhìn anh, đôi mắt hơi ươn ướt, có chút cảm động trong lời nói của Văn Thành. Anh lúc nào cũng vậy, luôn là người lo lắng cho cô và cũng là người hiểu cô nhất. Văn Thành đúng là một người bạn tri kỷ khó tìm.

“Cảm ơn anh”. Uyên Linh ôm lấy Văn Thành một cách ấm áp như một người thân.

“Em nhớ giữ gìn”

“Dạ”

Văn Thành quay xe chầm chậm rời đi.

Uyên Linh bước xuống xe, đi bộ vài ba bước thì dừng lại. “Đức Tuấn anh ấy thực sự vẫn còn nhớ đến mình sao?”. Uyên Linh vẫn nghĩ về anh ta suốt từ lúc ở nhà ông Bình đến giờ. Đức Tuấn lại còn đến thăm ông Bình thường xuyên như vậy, còn nhớ đến ngày giỗ của bà Thu Hiền mà ngay cả bản thân cô cũng quên mất…Những việc này của Đức Tuấn, Uyên Linh quả thật không thể ngờ đến. Đức Tuấn quả thật vẫn còn tình cảm với Uyên Linh. Thậm chí là còn thâm tình hơn xưa nữa.

Uyên Linh bất chợt nghĩ đến mẹ. Ngày mai là ngày giỗ của mẹ cô rồi. Ba năm nay cô không có dịp đến với mẹ. Có một chút hối hận trong lòng. Uyên Linh liền gọi cho taxi.

“Cho tôi đến nghĩa trang X”. Uyên Linh nói đến tài xế.

***

Đức Tuấn vừa đi ra khỏi cửa đã vội lái xe thẳng đến nghĩa trang nơi bà Thu Hiền an nghỉ. Đức Tuấn đoán rằng, ngày mai là ngày giỗ của bà Thu Hiền, Uyên Linh nhất định sẽ đến đó trong hôm nay. Cô ấy không thể đến ngày mai vì sợ bị bắt gặp. Nếu đến cô ấy nhất định sẽ đi trong hôm nay. Mà một người hiếu thảo như Uyên Linh thì không thể nào lại không đến thắp hương cho mẹ mình. Nếu quả thật Diệp Chi là Uyên Linh thì chắc chắn hôm nay cô ấy sẽ đến thăm mộ bà Thu Hiền. Đây cũng là một phép thử chắc chắn về thân phận của Diệp Chi. Nghĩ vậy, Đức Tuấn liền không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này nhằm ҳάc minh thân phận thật sự của Diệp Chi.

Đức Tuấn dừng xe ở một khoảng cách rất xa mục đích là không muốn kinh động đến người đi thăm mộ, cũng là không muốn Uyên Linh chú ý đến. Cô là người lén đi thăm nên chắc chắn sẽ đề phòng. Đức Tuấn xuống xe đi bộ ʋòпg qua mấy hàng mộ, rẽ hai lần nữa mới đến nơi an nghỉ của bà Thu Hiền.

Anh ta đoán quả thật không sai. Từ đằng xa Đức Tuấn đã nhìn thấy bóng dáng một phụ nữ đang đứng trước mộ bà Thu Hiền. Đức Tuấn đi vài bước nữa thì dừng lại quan sát. Người phụ nữ không quay lại mà đứng im lặng trước ngôi mộ một lúc lâu. Vai rung rung từ đằng sau. Rõ ràng là cô ấy đang khóc. Đức Tuấn vẫn quyết định đứng im lặng một lúc nữa. Người phụ nữ lúc này có vẻ đã ngừng khóc, đưa tay lên lau nước mắt rồi quay ra về.

“Anh…”

Uyên Linh hết sức kinh ngạc khi vừa quay lại thì đã bắt gặp ngay gương mặt của Đức Tuấn đang nhìn cô chằm chằm.

“Tại sao cô lại đến đây?”. Đức Tuấn mặt không chút biến sắc nhìn Uyên Linh. Tâm trạng của anh lúc này đối lập hoàn toàn với Uyên Linh. Có lẽ là đã chuẩn bị ϮιпҺ thần từ nãy giờ rồi.

“Tôi… Tôi…”

“Em không nói được sao? hay để tôi giúp em nói ra sự thật”. Đức Tuấn nghiêm túc nói với Uyên Linh.

“Anh đừng có nghĩ linh ϮιпҺ! Tôi…Là tôi đi thăm mộ một người quen thôi”

“Người quen này chính là bà ấy sao?”. Đức Tuấn chỉ vào ngôi mộ bà Thu Hiền. “Thật trùng hợp quá đi! Tôi cũng đang định đi thăm mộ người quen cũng chính là người này. Chúng ta có vẻ có nhiều điểm trùng hợp ngẫu nhiên quá rồi”

“Tôi… Tôi xin phép về trước”

Uyên Linh vội vàng né tránh không dám nhìn vào mắt Đức Tuấn, nghiêng người né qua anh quay đi thì bất ngờ Đức Tuấn đã kéo cô trở lại. Uyên Linh bất ngờ bị giật người lại thì không ʇ⚡︎ự chủ được ngã vào người Đức Tuấn. Chỉ chờ có thế, Đức Tuấn quàng tay qua vai cô ôm thật chặt cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình.

“Uyên Linh! Xin em đừng trốn tránh anh nữa. Anh biết chính là em. Em có biết anh đã tìm em suốt ba năm qua khổ sở thế nào không? Vậy mà bây giờ khi gặp lại, em lại năm bảy lượt cố tình không nhận ra anh. Em có biết là anh đau lòng lắm không? Uyên Linh! Anh xin em đừng rời xa anh nữa! Anh thực sự chịu đựng đủ rồi”

Đức Tuấn vừa nói vừa khóc. Cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay ùa về trong khoảnh khắc được chạm vào ς.-ơ τ.ɧ.ể cô. Cả người anh đang nóng lên, ɱ.á.-ύ huyết trong người như vừa chạm vào một ngọn lửa đang bốc lên ngùn ngụt. Cảm giác như ς.-ơ τ.ɧ.ể anh đang có một đợt sóng dâng tràn tầng tầng lớp lớp. Anh cũng không biết đó là loại cảm xúc gì nữa. Mừng vui, hạnh phúc hay sự khao khát bấy lâu nay mới được bùng nổ.

Uyên Linh ngoan ngoãn ở im trong ռ.ɠ-ự.ɕ anh một lúc. Những lời nói của anh đang xoáy vào tιм can cô. Cô cũng khổ sở không kém gì anh vậy. Lần nào gặp lại anh, không thể thừa nhận mình là ai, lại phải tìm cách để né tránh anh khiến cô ngột ngạt và khó chịu vô cùng. Nếu như với Đức Tuấn, anh vẫn còn chút nghi ngờ Diệp Chi và Uyên Linh có phải là một hay không thì với Uyên Linh, cô rõ ràng đã biết sự thật mà lại không dám nhận, không được phép nhận thì càng đau lòng, vật vã cỡ nào nữa.

“Anh nhận nhầm rồi. Tôi không phải là Uyên Linh của anh. Tôi là Diệp Chi, là Diệp Chi đó”. Uyên Linh bất ngờ đẩy Đức Tuấn ra.

“Em không cần phải ʇ⚡︎ự dối lòng mình, dối anh nữa. Ngay từ lần đầu gặp em ở bờ hồ ngày đó, anh đã nhận ra em rồi. Nhưng anh lại không thể ngờ rằng em chính là Diệp Chi. Tại sao em lại phải đóng giả làm cô ấy? Tại sao em trở về mà không dám nhận lại gia đình mình? Ngay cả bố em cũng không nhận ra em. Ông ấy đang rất mong ngóng tin tức của con gáι mình đó, em biết không? Sao em lại nhẫn tâm như vậy với mọi người, với anh hả Uyên Linh? Em bỏ đi 3 năm rồi vậy mà khi trở về lại tỏ thái độ hờ hững như người không quen biết. Em trở nên lạnh lùng như vậy từ bao giờ vậy Uyên Linh?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không phải là Uyên Linh. Anh nói nãy giờ tôi không hiểu gì hết”. Uyên Linh bỗng dưng trở lên vô cùng lạnh lùng. Cảm xúc lúc trước đã bị cô kìm nén lại hết rồi, cô đang cố tỏ ra là mình ổn, mình thật sự không sao cả, nhưng tất cả những điều này làm sao có thể qua mặt được Đức Tuấn chứ. Anh ta chỉ chờ việc cuối cùng là cô đến thăm mộ bà Thu Hiền. Cô đã đến thật. Vậy thì chắc chắn cô chính là Uyên Linh. Mọi lời biện minh dù có hợp lý như thế nào cũng không thể tránh khỏi bằng chứng đang sờ sờ trước mặt.

Đức Tuấn biết Uyên Linh rõ ràng đang tìm mọi cách để né tránh anh. Lần nào gặp nhau cô ấy đều làm như vậy. Lần này anh đã có đủ cơ sở để ҳάc nhận, Diệp Chính là Uyên Linh. Anh sẽ không bao giờ khiến cô ŧυộŧ qua tay anh một lần nữa. Nhất định bây giờ anh sẽ giữ được cô.

“Uyên Linh!” Đức Tuấn kéo tay cô lại khi cô vừa chui khỏi ʋòпg tay anh. Uyên Linh thấy vậy càng ra sức vùng vẫy. Đức Từng càng ép chặt cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình nhất định không buông. Uyên Linh nghĩ Đức Tuấn chắc chắn đã nhận ra cô thật rồi. Dù có nói cỡ nào anh ta cũng nhất định không chịu nghe đâu. Đức Tuấn vốn là người cương trực và có chút bảo thủ, nếu đã muốn làm việc gì thì sẽ làm cho bằng được. Hôm nay Uyên Linh đến thăm mộ bà Thu Hiền, một bằng chứng rõ ràng như thế, cô có diễn giỏi cỡ nào cũng không thể thuyết phục được anh. Nói không được, từ chối không xong. Uyên Linh quyết định sẽ chạy trốn. Nghĩ vậy cô liền cúi xuống luồn qua tay Đức Tuấn bỏ chạy thật nhanh. Đức Tuấn bất ngờ khi Uyên Linh bỗng dưng lại bỏ trốn, anh ngẩn ngơ giây lát rồi cũng đuổi theo cô. Uyên Linh đi taxi đến đây. Vì ở lâu quá, người tài xế không chờ được cũng đã đi từ lúc nào. Chạy ra đến đường rồi nhưng không thấy taxi của mình ở đó, Uyên Linh luống cuống nhìn quay quẩn xem có chiếc taxi nào không thì Đức Tuấn đã đuổi kịp. Anh lại kéo cô vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình. Uyên Linh quay đầu ra khỏi khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn thì bất ngờ gương mặt cô bị Đức Tuấn kéo lại gần. Đôi môi của cô cũng vừa chạm vào môi anh ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t. Đức Tuấn áp chặt môi mình vào đôi môi mềm mại của Uyên Linh như sợ cô chạy mất. Uyên Linh bị ép chặt nhưng hơi thở gấp áp của Đức Tuấn bỗng níu kéo cô lại. Cô cảm nhận được từng nhịp ᵭ.ậ..℘ của trái tιм Đức Tuấn đang reo lên từng hồi. Cơ thể cô cũng nóng ran lên. Đức Tuấn ʋòпg tay siết chặt eo cô áp vào eo mình, miệng khóa chặt miệng Uyên Linh. Hai thân thể ղóղℊ ҍỏղℊ ép chặt vào nhau, run lên từng hồi. Uyên Linh cảm giác mình không thể thở nổi, muốn nhắm mắt lại thả trôi ς.-ơ τ.ɧ.ể mình phiêu lãng. Những giọt mồ hôi tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể túa ra. Hơi thở của Đức Tuấn ngày càng hổn hển. Đôi môi khô khốc của anh cuối cùng cũng được tưới tắm bởi một trận mưa rào, ẩm ướt tươi non.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *