Thế thân – Chương 109

“Được rồi! Bố hứa! Sẽ không làm tổn thương hắn. Sẽ đem hắn nguyên vẹn trả về cho con được chưa?”

Hồng Diễm lúc này mới ngưng khóc. Ả ta vẫn còn tức tối với Diệp Chi lắm. Nhưng tìm được Đức Tuấn mới là việc quan trọng nhất. Còn Diệp Chi, cô ta sẽ tìm cách tính sổ sau cũng chưa muộn.

***

Đức Tuấn chạy bộ được một lúc thì trời tang tảng sáng. Lúc này mới có một số người dân chạy thể dục qua lại nơi đây. Vùng quê này thật yên tĩnh, cũng có mấy ngôi biệt thự xây dựng quanh đây. Chủ yếu là những người có tiền không thích cuộc sống ồn ào ở thành phố mà thích hưởng thụ một cuộc sống an nhàn nơi thôn dã. Mấy người này toàn những người cao tuổi. Họ nhìn anh với con mắt lạ lẫm bởi ngày nào cũng qua con đường này nhưng không gặp anh bao giờ.

Tгêภ người Đức Tuấn lại còn đang mặc một bộ quần áo đã tả tơi, đầu óc bù xù gương mặt hốc hác, không giống một người vừa được ngủ một giấc say nồng rồi dậy sớm để tập thể dục tăng cường sức khỏe. Mà thực ra thì những thanh niên bây giờ nếu có muốn giữ sức khỏe cũng sẽ không mất công dậy sớm chạy thể dục buổi sáng như những cụ ông cụ bà cao tuổi làm gì. Bây giờ các phòng tập gym rất phổ biến, họ toàn vào đấy cho đỡ tốn thời gian lại còn được tập luyện bài bản.

Đức Tuấn cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình như một sinh vật lạ nên cố gắng giữ vẻ bình thản đi ngang qua. Hai chân Đức Tuấn như không còn sức lực nữa, run run đi không vững. Trước mắt anh bỗng nhiên tối sầm lại rồi không thấy gì nữa.

“Có người ngất! Mọi người ơi, có người bị ngất xỉu ở đây”

Tiếng một phụ nữ lớn tuổi la lớn. Người đàn ông cũng lớn tuổi đi cạnh bà cúi xuống lay lay Đức Tuấn.

“Cậu trai, tỉnh lại đi! Cậu sao thế?”

Khoảng bảγ tάm người đang đi bộ thể dục quanh đấy liền đi lại chỗ Đức Tuấn, có cả vài người tầm trung niên. Người đàn ông lớn tuổi lúc đầu ngồi xuống không thể nhấc Đức Tuấn lên được.

“Gọi! gọi cấp cứu”

Vài người trong số họ lên tiếng.

Một người trung niên khoảng 50 tuổi dáng vẻ khỏe mạnh chạy lại đỡ anh dậy.

“Bác để cháu”

Ông ta kiểm tra mạch của Đức Tuấn rồi lấy ngón tay mình nhấn vào nhân trung của anh. Chỉ ít giây sau, Đức Tuấn đã mở mắt. Anh chσáпg váng nhìn thấy rất nhiều gương mặt đang nhìn mình.

“Tôi… Tôi đang ở đâu thế?”

“Cậu bị ngất giữa đường nhưng không sao, chúng tôi đã gọi xe cấp cứu rồi”

Nghe thấy gọi xe cấp cứu, Đức Tuấn bỗng giật mình cố ngồi thẳng dậy.

“Cấp cứu? Không cần. Tôi không sao, không cần gọi cấp cứu đâu”

Mọi người trố mắt nhìn nhau ngạc nhiên không ngờ cậu thanh niên này lại phản ứng gay gắt như vậy. Hình như anh ta không muốn đến Ьệпh viện thì phải.

“Cảm ơn mọi người tôi khỏe rồi. Tôi có thể ʇ⚡︎ự đi về nhà được”

Đức Tuấn cố gượng đứng dậy đi được vài bước thì loạng choạng ngã xuống.

“Cậu có chắc không cần chúng tôi giúp đỡ không vậy? Tôi nghĩ tốt nhất cậu lên đến Ьệпh viện sau đó gọi người nhà đến chăm sóc”

Người phụ nữ lớn tuổi phát hiện ra cầu đầu tiên lên tiếng.

“Không! Tôi không đến Ьệпh viện”

Đức Tuấn vẫn còn chσáпg váng nhưng hễ nghe thấy tiếng Ьệпh viện là cậu cố gắng nhổm dậy phản ứng.

“Cậu ta cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng lắm đâu ạ. Có lẽ do mệt quá, chỉ cần được nghỉ ngơi một lát là tỉnh táo ngay”

Người đàn ông trung niên lúc nãy nhấn nhân trung cho anh lên tiếng. Anh ta là một bác sĩ nên biết rõ tình trạng này của anh.

“Chẳng lẽ để anh ta nghỉ ngơi giữa đường thế này sao?”

“Nhà tôi ở gần đây, có thể cho anh ta nghỉ nhờ một lát”

Người phụ nữ cao tuổi lên tiếng.

Vài người nhìn nhau e ngai. Dù sao thì đây cũng là một người lạ, chưa ai gặp anh ta bao giờ. Có lẽ không phải là người địa phương, lại có những biểu hiện rất kỳ lạ, không muốn đến Ьệпh viện khi rõ ràng ς.-ơ τ.ɧ.ể mình không được khỏe mạnh lắm. Để một người không rõ lai lịch như thế ở trong nhà không phải là quá mạo hiểm sao? Bây giờ bọn trộm ςư-ớ.ק lừa đảo đầy ra. Chúng giở đủ trò ϮιпҺ vi để lừa đảo, thậm chí ᵭάпҺ vào lòng thương cảm của mọi người không ít. Chàng trai đây biết đâu cũng là một trong số chúng. Ai có thể đảm bảo được anh ta là người lương thiện chứ.

“Bà, có nên không?”

Người đàn ông lớn tuổi nhìn người phụ nữ. Họ là một cặp vợ chồng.

“Ông sợ cái gì chứ? Ở nhà chúng ta còn có nhiều người mà. Đâu phải chỉ có hai ông bà già này. Với lại chúng ta chỉ cho cậu ta nghỉ nhờ một lát khỏe lại sẽ đi ngay. Có ở lâu đâu mà sợ”

“Ừm, tùy bà”

“Vậy để cháu giúp ông bà đưa cậu ta về nhà ông bà nghỉ tạm”

Người đàn ông là bác sĩ mạnh dạn đề nghị.

“Tôi nữa”

Một người đàn ông khác cũng lên tiếng. Hai người họ mỗi người một tay dìu Đức Tuấn đứng dậy rồi đi theo cặp vợ chồng người cao tuổi.

Họ dừng lại trước một căn biệt thự vô cùng đẹp. Trước cổng là một giàn hoa tigon hồng phơn phớt tỏa xuống một bên trông giống như một chiếc cổng hoa được tỉa tót cẩn thận.

“Đến rồi! Cảm ơn cậu”

Người phụ nữ đi lại gần cάпh cổng nhấn chuông. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị kiểu nông thôn mở cửa. Có vẻ như cô ấy là người giúp việc.

“Bà chủ đã về ạ?”

“Chị vào nhà gọi anh Lê ra đưa cậu thanh niên này vào nhà nghỉ ngơi”

Người giúp việc nhìn thoáng qua Đức Tuấn vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà ngay lập tức chạy vào nhà gọi thêm một người nữa.

Một lát sau có hai người đàn ông đi nhanh ra ngoài phía cổng.

“Đưa cậu ta vào nhà”

“Dạ”

Người đàn ông tươi cười nhìn hai người trung niên đang dìu Đức Tuấn.

“Cứ để cho anh ta. Hai người vào nhà tôi dùng tạm chén trà”

“Dạ thôi! Hẹn dịp khác”

“Vậy không phiền hai người nữa. Khi nào có dịp ghé qua nhà tôi chơi cho biết”

“Chắc chắn rồi”

Bọn họ chào nhau ra về. Mối quαп Һệ chưa từng gặp gỡ mà cứ ngỡ như những người bạn thân thiết. Đức Tuấn chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, sự giúp đỡ nhiệt tình giữa những người lạ cảm thấy thật cảm động.

***

“Cảm ơn ông bà! Đã làm phiền mọi người rồi. Cháu xin phép đi trước. Ơn huệ này không biết bao giờ mới trả được”

Sau vài giờ nghỉ ngơi lại được ông bà chủ cho ăn uống đầy đủ, Đức Tuấn cảm thấy sức lực của mình đã hồi lại tám chín phần có thể ʇ⚡︎ự đi lại được bèn xin phép để được ra về. Càng ở lâu sẽ khiến phiền phức không đáng có cho những người ở đây.

“Cậu có vẻ từ xa đến. Không biết đã xảy ra chuyện gì với cậu nhưng nếu cậu chưa khỏe có thể ở lại một chút nữa cho khỏe hẳn. Chúng tôi cũng không thấy phiền gì cả”

Người phụ nữ gương mặt hiền từ nhìn anh chẳng chút nghi ngờ.

“Hoàn cảnh hiện giờ của cháu không cho phép cháu lưu lại ở nơi đây. Cảm ơn ông bà. Cháu xin phép”

“Không có gì! Chúc cậu may mắn”

Đức Tuấn cúi đầu cảm tạ hai người ơn của mình rồi lập tức ra đi.

Trong cuộc đời mình, Đức Tuấn đã trải qua không ít những nghịch cảnh, gặp đủ thứ loại người. Kể cả những người xa lạ, bạn bè cho đến cả những người thân thiết. Hầu hết tất cả những người bọn họ đều vì mục đích cá nhân mà ᵭấu đá, tranh giành, thậm chí là hãm hại lẫn nhau để chỉ giành được lợi ích cá nhân của riêng mình. Trong con mắt của Đức Tuấn, người tốt thì ít mà người xấu thì nhiều vô kể, con người sống với nhau không vì lợi ích cá nhân để lợi dụng người khác thì cũng chỉ vì ích kỷ cá nhân mà không dám can dự vào người khác cho mệt thân. Nhưng trong cuộc hành trình thoát qua hang ổ của bọn xấu này, Đức Tuấn lại gặp được những con người xa lạ, chẳng hề thân thiết lại giúp đỡ mình nhiệt tình vô điều kiện. Cô gáι trẻ, những người lớn tuổi đi thể dục buổi sáng và cả hai vợ chồng già tốt bụng này nữa. Đức Tuấn cảm thấy sự cực khổ này cũng thật đáng giá.

***

“Dừng lại! Đến đây được rồi”

Đức Tuấn mừng rỡ khi nhìn thấy cổng nhà mình sau hơn 1 tháng trời xa cách.

Đang định xuống xe thì bất chợt anh nhìn thấy một chiếc xe ô tô khác đang đỗ trước nhà mình. Bà Cẩm Thu từ tгêภ xe bước xuống gương mặt rất vui vẻ cùng một người đàn ông khác. Người đàn ông này có vẻ quen mặt lắm nhưng tạm thời Đức Tuấn không thể nhớ ra được.

“Bà ta đến đây làm gì nhỉ? Chẳng phải bà ta rất sợ ông nội sao?”

Đức Tuấn nghĩ bụng. Chuyện bà Cẩm Thu đến nhà anh lúc này thật lạ. Ngày trước, lúc ông nội vẫn còn trong tình trạng mất kí ức, bà ta thỉnh thoảng cũng lui tới. Nhưng từ khi ông Nhân trở lại tỉnh táo, bà Cẩm Thu sợ ông Nhân như sợ cọp, không bao giờ dám bén mảng tới nhà bao giờ. Có lẽ ông đã phát hiện ra bí mật xấu xa của bà ta nhưng vì giữ thể diện cho Hoàng Phát cũng như Đức Tùng nên ông không nói ra. Bí mật này chỉ có hai người họ biết với nhau.

Đức Tuấn không xuống xe ngay mà ngồi im tại chỗ theo dõi thêm một lúc nữa. “Chuyện này dù sao cũng rất bất thường, mình đã bị mất tích hơn một tháng rồi. Mọi chuyện cũng có thể chuyển xoay mà mình không biết. Cứ im lặng theo dõi một lúc nữa xem sao”. Đức Tuấn cẩn trọng kéo cửa kính taxi xuống bí mật quan sát.

Bà Cẩm Thu đi lại bấm chuông cửa. Một lát sau đã thấy cάпh cổng sắt mở ra.

“Là bà Mai”

Đức Tuấn khẽ thốt lên. Nhưng có vẻ bà Mai rất sợ bà Cẩm Thu, mặt luôn cúi thấp.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *