Rạn nứt – Chương 4

Chị rời khỏi nhà hàng sang trọng, bước những bước chân vô định rảo bước tгêภ con phố thênh thang đông đúc,chị bỗng thấy trống rỗng dường như cảm nhận có điều gì đó sắp xảy ra với chị,cảm giác này khiến chị vô thức bất an.

Chị ôm lấy bờ vai mỏng manh,bóng dáng chị nhỏ bé cô đơn đến lạ,bỗng nhiên có người gọi tên chị:

-Chị Như Hoài phải không?

Chị ngước mắt lên nhìn là một chàng trai khoảng chừng hơn 30 tuổi,chị nhớ hình như đã gặp đâu đó nhưng nhất thời chị lại không nghĩ ra là đã gặp đâu?Chị mơ hồ hỏi người kia:

-Cậu là…?

Chàng trai kia ăn mặc gọn gàng lịch sự tướng mạo cũng rất tuấn tú,anh ta biết chị không nhớ mình nên mỉm cười với chị rồi nói:

-Tôi tên Tùng Sơn là giám đốc của công ty Thanh Tùng chị nhớ không?

Chị nhanh chóng lục lại trí nhớ,công ty Tùng Sơn chị nhớ ra rồi là công ty chị hợp tác đầu tiên cũng là đối tác giúp công ty chị phát triển không ít, nói ra cũng nhờ vị giám đốc trẻ tuổi này nâng đỡ công ty chị rất nhiều,sau đó à lên một tiếng như đã nhớ ra,chị thốt lên:

-Tôi nhớ ra rồi cậu là giám đốc Sơn,ôi rất vui gặp lại cậu!
-Vâng tôi rất vui vì gặp chị,à không biết là tôi có thể mời chị ly cà phê được không?
-Sẵn sàng thôi.Nhưng mà chầu này tôi mời nhé!
-Vâỵ tôi không khách sáo nhé!

Hai người vào quán cà phê nói chuyện,ấn tượng với vị giám đốc trẻ này rất tốt nên chị nói chuyện rất ʇ⚡︎ự nhiên,chị hỏi:

-Công việc dạo này sao rồi,tôi nghe nói cậu đã chuyển công tác ra bắc phải không?

-Vâng công ty muốn mở rộng thị trường kinh doanh nên tôi được điều ra đó.

-Tôi cám ơn cậu đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều trong thời gian tôi vừa tập tễnh mở công ty,mà cậu trở vào đây lâu chưa?

-Tôi vào từ tuần trước,lần này tôi trở vào là muốn hợp tác với công ty chị trong một lô hàng mới,khách hàng lần này ở Mỹ lần trước tôi rất hài lòng với chất lượng hàng do công ty chị may ra, nhất là khách hàng bên Nhật và Hàn rất là hài lòng,tôi tìm về chỗ lần trước xưởng của chị được biết chị đã chuyển đi chỗ khác rồi,mà thành phố mênh mông biết tìm chị ở đâu,may mắn là hôm nay được gặp lại chị không biết lần này là chị có hứng thú muốn hợp tác với chúng tôi không?

Chị cũng đang muốn tìm nguồn khách hàng mới nhất là thị trường ở Mỹ đó là một thị trường rất khó tính,sau lần hợp tác với công ty Sơn chị thu về một nguồn vốn lớn nên quyết định mở rộng quy mô kinh doanh sang dạng công ty nhỏ nên chị đã tìm một mặt khác lớn hơn xây dựng công ty riêng của chị,chị cũng đã thử dò la nguồn hàng từ phía bên Mỹ nhưng mà rất khó so với một công ty nhỏ chưa có tiếng tăm như chị,may mắn lần này có cơ hội chị thật sự rất vui mừng,chị liền hỏi:

-Thật.. thật vậy sao?cám ơn cậu vẫn luôn tin tưởng chúng tôi!

-Chị khách sáo rồi là do năng lực của bên chị tốt thôi, hợp tác thì đôi bên cùng có lợi nên chị không phải nói cám ơn, nhưng mà lần này do công ty chi nhánh ngoài Bắc của tôi thực hiện may lô hàng này,chị biết rồi đó vì là công ty mới nên công nhân mới vào kĩ thuật may sẽ không cao,nên về vấn đề kĩ thuật và chất lượng hàng hoá tôi hi vọng chị có thể ra đó giúp chúng tôi một chuyến được không?

-Ý câụ là tôi phải đi về giữa sài gòn và ngoài đó!
-Chị không thể đi được sao?
-À không,tôi đi được dù sao công việc quan trọng hơn, vậy cậu tính chừng nào chúng ta có thể hợp tác?
-Nếu được thì ngay tuần sau tôi mời chị ra bắc một chuyến xem mẫu khách hàng yêu cầu may như thế nào, rồi tôi sẽ gửi mẫu và vải vào sau chị thấy thế nào!
-Nhất trí vậy đi,cám ơn cậu đã nhớ đến công ty nhỏ của tôi, một lần nữa cám ơn cậu rất nhiều.

Sơn cười trả lời chị:

-Chị đừng khách sáo, biết đâu chúng ta còn hợp tác dài dài.
-Tôi chẳng biết nói gì một lần nữa thành thật cám ơn cậu rất nhiều.

Sơn cười nói với chị:

-Nếu mà thật lòng cám ơn tôi hi vọng lần sau chị có thể mời tôi một bữa ăn được không?
-Không thành vấn đề.

Chị với Sơn nhìn nhau thoải mái cười,lần vô tình gặp gỡ này khiến chị có một mối làm ăn lớn dường như phiền muộn lúc vừa rời khỏi nhà hàng đã không còn trong tăm trí của chị nữa.

Sơn rất có ấn tượng với chị ngay từ lần đầu gặp,chị mãnh mẽ quyết đoán và cá tính quan trọng chị là một người có tài năng nên mới có thể vươn lên như vậy,Sơn vô thức nhìn nụ cười của chị,anh ngây ngốc một lúc sau đó như sực nhớ ra điều gì anh trấn an bản thân phải thật tỉnh táo,dù gì chị cũng là người phụ nữ đã có gia đình,anh là một người có đạo đức không thể phá hoại xen vào cuộc sống của chị được.

Thấy Sơn thừ người ra nhìn mình,chị vô tư hỏi Sơn:
-Tгêภ mặt tôi có dính gì sao?

Sơn biết mình thất thố nên vội nói:
-Không có…

Sơn liền chuyển đề đài:

-Chị có đi xe không?
-Không vừa nãy tôi cùng chồng đi ăn nhưng mà anh ấy có công việc phải về trước rồi, lát nữa tôi đi taxi về.
-Tôi có đi xe gửi bên kia đường chị không chê thì sau khi rời khỏi quán tôi đưa chị về!
-Cám ơn cậu tôi ʇ⚡︎ự đi taxi về được.

-Tôi không có ý gì chỉ là thấy cũng gần 10h rồi chị đi về một mình như thế tôi cũng không yên tâm,chị thấy rồi đấy bây giờ tình hình an ninh phức tạp lắm!

Chị đọc báo cũng thấy nhiều vụ nữ hành khách bị taxi chở đến những chỗ vắng vẻ giở trò đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ hoặc ςư-ớ.ק tài sản,nhìn thấy bản thân hôm nay ăn mặc trang điểm lại không tệ chị có chút hσảпg hốϮ,suy nghĩ một chút chị đành miễn cưỡng nói:

-Vậy cám ơn phiền cậu rồi.
-Chị lại khách sáo,tôi thấy cũng muộn rồi để tôi đưa chị về.
-Ừ.

Chị đứng lên cùng Sơn ra khỏi quán,Sơn thấy chị ăn mặc mỏng manh anh không ngại cởi chiếc áo vest ngoài tгêภ người ra khoác lên vai chị,khá bất ngờ trước hành động của Sơn, nhưng mà đúng là có chút lạnh,vai chị run lên khi làn gió cuối thu thổi qua, trước giờ chị chưa từng tiếp xúc gần gũi với người khác giới ngoài chồng chị nên chị có chút e ngại,mặt chị đỏ lên một chút,chị vén những sợi tóc loà xoà trước mặt lên lí nhí nói:

-Cám ơn!

Sơn chưa từng thấy bộ dáng người phụ nữ nào e thẹn lại quyến rũ xinh đẹp giống chị,anh mỉm cười nói:

-Chị lại khách sáo với tôi rồi,xe tôi đỗ phía bên kia đường chị đứng đợi tôi ᵭάпҺ xe qua nhé,chị mặc váy như chị khó mà băng qua đường lắm,hơn nữa đoạn đường này không có lối qua cho người đi bộ.

-Được rồi cậu đi trước đi,tôi ở đây chờ cậu.

Chưa đầy 5 phút sau Sơn đã lái chiếc xe Maybach màu đen sang trọng sang đón chị,Sơn lịch sự ra mở cửa xe bên hàng ghế phụ để chị ngồi,chị mỉm cười cảm ơn Sơn tгêภ đường về bọn họ trao đổi với nhau về công việc thêm một lúc nữa.

Trở lại căn hộ của Lệ,sau khi nhận tin nhắn anh vội vàng trở lại thăm cô ta,mặc dù biết bỏ chị lại trong hoàn cảnh như thế anh rất áy náy nhưng mà anh cũng rất quan tâm mẹ con Lệ bởi dù sao ở đây cô ta không họ hàng thân thích gì.Lệ dù gì cũng đang mang thai con anh nếu nói là không kích động vui mừng là nói dối,anh cũng đã hơn 35 tuổi rồi khao khát được làm cha là lẽ đương nhiên.

Thấy anh đến Lệ vừa ôm bụng vừa mừng rơi nước mắt,nhìn bộ dáng cô ta như vậy anh không khỏi xót xa,cô ta nhịn đau nói không thành tiếng:

-Anh…anh đến rồi.

Anh vội nói:

-Để anh đưa em đi viện, chẳng phải mới lúc chiều còn không sao, bây giờ lại thành ra như vậy?
-Em không biết nữa ʇ⚡︎ự nhiên bụng dưới em đau âm ĩ,đau không đứng lên nổi luôn, chẳng còn cách nào em đành gọi anh đến.
-Được rồi đừng nói nữa,anh chở em đến Ьệпh viện khám xem thế nào.
-Vâng ở ngã4 gần đây có một Ьệпh viện tư khoa sản nổi tiếng,anh chở em đến đó nhé!
-Ừ,ôm lấy cổ anh.

Nói rồi anh bế Lệ lên đi xuống xe lái nhanh đến một Ьệпh phụ sản tư gần đó.Đây là chỗ Lệ khâm hôm qua nên bác sĩ rất nhanh đã nhớ ra Lệ, thấy tình trạng Lệ không ổn, dưới đáy quần còn có một chút ɱ.á.-ύ bà ta trực tiếp nói:

-Anh bế vợ vào khám nhanh lên!

Anh vội vàng làm theo,cẩn thận đặt Lệ ℓêп gιườпg.Bà bác sĩ rất chuyên nghiệp đeo găng tay khẩu trang đầy đủ xong liền nói với anh:

-Phiền anh ra ngoài chờ đi có gì tôi sẽ gọi.

Mặc dù muốn bên cạnh xem Lệ như thế nào nhưng mà quả thật anh không tiện ở lại,nhìn gương mặt lo lắng của anh Lệ ҳúc ᵭộпg nói:

-Em không sao,anh mau ra ngoài để bác sĩ Lý còn khám cho em.

Anh vỗ vỗ lên bàn tay của Lệ rồi từ từ rời đi.Sau khi anh ra ngoài khuôn mặt Lệ nhanh chóng trở lại bình thường,dường như nổi đau đớn vừa rồi chưa từng xuất hiện tгêภ gương mặt của cô ta.Lệ nhanh nhẹn ngồi dậy nói với bà ta:

-Bà cứ làm giấy tờ chứng minh như tôi đang mang thai thật sự, chuyện còn lại bà không phải lo đâu,yên tâm tôi hứa bà sẽ nhận được lợi không nhỏ đâu.

Bác sĩ Lý vui vẻ nói với Lệ:

-Chuyện này tôi làm không ít lần rồi nên cô yên tâm,mà đến lúc cái thai lớn hơn cô phải làm thế nào?

-Đây không phải chuyện của bà nếu không phải là Ьệпh viện của dì nơi tôi tin tưởng tôi sẽ không đến làm gì,bà cứ làm việc giúp tôi bà sẽ không thiệt thòi đâu.

-Yên tâm có lợi thì tôi mới làm.Bây giờ cô cứ nghe và làm theo những gì tôi nói tuyệt đối sẽ lừa được người đàn ông ngu ngốc kia.
-Bà nói nhiều rồi anh ấy như thế nào cũng là người đàn ông của tôi, đừng nói những lời khó nghe như vậy.Mà phải rồi dì tôi dạo này có hay đến đây không,tôi không gọi được cho bà ấy.

Bác sĩ kia tỏ ra không quan tâm nói:

-Chẳng phải việc của tôi,tôi chỉ được bà ấy thuê về làm công việc của một người bác sĩ chứ không phải là vệ sĩ của bà ta.
-Hừ nói với bà thêm mệt,xong chưa để tôi còn gọi anh ấy vào.
-Đợi thêm một chút đi,cô phải làm như là trường hợp của cô đang rất nguy cấp thì tên đàn ông kia mới thật sự lo lắng cho cô hiểu chưa,mà tôi đoán không lầm anh ta đã có gia đình rồi,tôi chẳng hiểu mấy cô gáι trẻ thời nay sao cứ thích đâm đầu vào đàn ông có vợ như thế nữa?

Nghe bà ta nói đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ đến nỗi đau của mình,ai muốn ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ nhân núp trong bóng tối đâu chứ, Lệ gắt lên:
-Liên quan đến bà chắc,mà tôi đã ςư-ớ.ק chồng của bà chưa,lắm chuyện.

Bà ta tức điên không nói nên lời nhưng mà đã nhận tiền của cô ta rồi nên cũng không muốn quan tâm làm gì,có lòng tốt nhắc nhở mà cô ta lại còn hỗn láo xấc xược,nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp trẻ trung như vậy mà lại là dạng phụ nữ thấp hèn chuyên đi phá hạnh phúc của người khác,bà ta rất coi thường Lệ liền nhếch môi cười khinh bỉ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *