Rạn nứt – Chương 3

Hai anh chị dây dưa suốt cả buổi chiều,đến tối khi mà cái bụng chị và anh réo lên vì đói anh mới chịu buông tha cho chị,anh ôm lấy tấm ɭ.ư.ή.ɠ τ.ɾ.ầ.ή của chị nói:

-Dậy đi,anh đưa em đi ăn xem như bù đắp buổi kỉ niệm ngày cưới tối qua của mình.

Chị xoay người lại ôm lấy cổ anh lười biếng nói:

-Nhưng còn nồi canh chua em nấu lúc chiều thì sao?thôi em lười ra ngoài lắm!
-Em vào tắm cho tỉnh táo đỡ mệt,anh xuống bếp cho canh vào hộp cất vào tủ lạnh sáng mai mua bún về ăn sáng,còn bây giờ vợ chồng mình đi hâm nóng tình cảm nào!

Nói xong anh cù lét chị khiến chị vì nhột mà giãy dụa cười tới không chịu nổi,chị xin anh tha cho mình,chị nói:

-Đừng cù nữa em nhột,bỏ em ra em đi tắm là được mà.

Anh được nước làm tới một tay kéo lấy eo chị tay kia vẫn cù chị vừa cười vừa nói:

-Được thôi hôn anh một cái anh sẽ tha!
-Em không đùa đâu buông em ra xem nào!
-Không hôn đúng không được rồi anh cù cho đến khi em hôn anh mới thôi!

Chị sợ nhất là nhột nên nghe anh nói biết anh sẽ làm thật,không còn cách nào khác chị rướn người hôn vào mặt anh một cái.Anh lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng chỉ vào môi anh nói:

-Hôn vào đây này.

Chỉ vừa ngượng vừa tức không biết anh dạo này làm sao lại như một đứa trẻ mới học yêu cứ lãng ๓.ạ.ภ .ﻮ kiểu gì mà chị không quen, nhưng mà khó khăn lắm chị mới lấy lại được cảm xúc trong chuyện chăn gối với anh nên chị cũng không nghĩ nhiều,vui vẻ mà hôn lên môi anh.Sau đó chị úp mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh xấu hổ nói:

-Được rồi,em đói lắm rồi nếu anh không cho em đi tắm thì em nằm ngủ luôn đấy không đi ăn nữa đâu.

Anh hôn lên trán chị yêu chiều nói:

-Em đúng là con heo lười,không trêu em nữa,em đi tắm anh xuống bếp dọn nồi canh chua cho vào tủ ok chưa,nào dậy thôi vợ.

Như đã nói với chị anh muốn bù đắp cho việc thiếu sót tối hôm qua với chị anh đặt bàn ăn ở một nhà hàng sang trọng,chị khoác tay anh đi vào với gương mặt đầy hạnh phúc, chị không dám ước mơ gì cao sang chỉ mong công việc của anh chị thuận buồm xuôi gió vợ chồng viên mãn đến răng long đầu bạc.

Phục vụ dẫn anh chị lên tầng 2 của nhà hàng.Nhà hàng này được chia thành hai tầng tầng 1 là những món ẩm thực mang đậm hương vị của vùng quê sông nước Nam bộ.
Tầng thứ 2 lại hoàn toàn khác biệt thuộc ẩm thực phương Tây.Anh tuy không phải đại gia giàu nứt vách đổ tường nhưng hôm nay anh chi ra một số tiền không nhỏ bao toàn bộ tầng 2 của nhà hàng này,anh muốn chị và anh được thoải mái trong không gian riêng của anh chị.

Vì muốn tạo sự bất ngờ cho chị từ bậc thang đi lên tầng 2 anh đưa tay bịt mắt chị từ từ đưa chị lên,anh nháy mắt ra hiệu với phục vụ đi lấy hoa mà anh đã đặt trước sau đó anh bỏ tay ra khỏi mắt chị.

Một màn trước mắt khiến chị vô cùng kinh ngạc,mọi thứ anh chuẩn bị không khác đêm qua chị chuẩn bị là mấy đủ để thấy trí nhớ của anh tốt như thế nào nhất là chiếc bánh kem hình trái tιм cũng màu tím đặt ở tгêภ bàn giống hết cái bánh hôm qua chị ʇ⚡︎ự tay chuẩn bị,vì anh biết chị thích màu tím,màu của sự chung thủy sắc son, nếu chị biết được anh đã phản bội lại tình yêu của chị anh thật không dám nghĩ chị sẽ làm đến những gì, nhưng tгêภ đời không có liều tђยốς hối hận,anh đã đâm lao thì đành phải theo lao.

Chị vui mừng quay sang ôm lấy anh nói:

-Cám ơn chồng anh thật chu đáo.

-Ngốc à vì anh thương em,anh xin lỗi vì mãi đến tận hôm nay mới tổ chức cho em một ngày kỉ niệm đàng hoàng,sang năm hôn nhân của chúng ta cũng gọi là hôn nhân bạc rồi em nhỉ?!

Phục vụ đi vào tгêภ tay cầm một bó hoa hồng tổng cộng có 999 bông mang ý nghĩa một đời một kiếp một tình yêu.Đây cũng là lời nói anh muốn gửi gắm đến chị.Anh cầm bó hoa tгêภ tay trao cho chị

-Tặng em!

Chị run rẩy ôm lấy bó hoa tгêภ tay,nhìn anh với đôi mắt đầy hạnh phúc,anh dìu chị đến bàn ăn ngồi xuống,anh đốt nến tгêภ chiếc bánh kem lên nói với chị:

-Em ước gì đi sau đó rồi cắt bánh.

Chị chấp hai tay mắt nhắm lại thầm ước anh chị sẽ mãi vui vẻ hạnh phúc đến cuối đời, ước xong chị mỉm cười rồi thổi tắt nến,thấy chị tủm tỉm cười anh tò mò hỏi:

-Em ước gì thế?
-Bí mật!
-Vậy em cắt bánh đi.

Anh đưa con dao nhựa cắt bánh cho chị,anh giục chị:
-Em cắt đi.Cắt ở giữa chiếc bánh em nha.

Chị đặt con dao xuống rạch một đường ở giữa chiếc bánh thì gặp phải vật gì cứng,chị tách đôi chiếc bánh ra thấy một cái hộp nhỏ màu tím.Chị nhìn anh thấy anh mỉm cười,anh lấy hộp quà lên mở ra là một sợi dây chuyền bạch kim rất ϮιпҺ xảo.Anh đi ʋòпg ra phía sau chị đeo sợi dây lên cổ chị nói:

-Đây là món quà đầu tiên anh tặng em,cám ơn em đã đồng hành cùng anh từ lúc bắt đầu vợ chồng mình chưa có gì trong tay cho đến hôm nay.

Chị ҳúc ᵭộпg không nói thành lời, nước mắt chị bất giác rơi xuống tгêภ bàn tay anh,anh từ phía sau ôm lấy cổ chị vỗ về:

-Đừng khóc vợ à,anh thương em nhiều lắm anh xin lỗi em vì tất cả!

Chị ôm lấy hai tay anh ngậm ngùi nói:

-Em vui quá thôi,có gì mà phải xin lỗi em,em xin lỗi anh mới đúng,xin lỗi vì trong thời gian qua em không nghĩ đến cảm giác của anh,em chỉ biết dày vò bản thân em rồi lại làm anh đau lòng.Nếu em không sinh được anh có bỏ em không?

Nghe chị nói tay anh run lên sau đó nhẹ siết chặt lấy chị,anh cúi đầu lên hõm cổ của chị nói:

-Tuyệt đối sẽ không,anh chỉ xin em nếu sau này anh có làm điều gì có lỗi xin em bỏ qua cho anh có được không?

Lúc này chị không nghĩ gì nhiều trước lời anh nói nên chị gật đầu đáp ứng với anh,anh như một đứa trẻ vui vẻ liên tục nói với chị:

-Cám ơn em thật sự cám ơn em!
-Em đói rồi.
-Anh xin lỗi mình nhập tiệc thôi vợ iu.

Vừa ngồi xuống thì anh lại nói:

-Anh đi vệ sinh một lát!

Anh đi rồi nhưng điện thoại lại để tгêภ bàn, trước giờ chị vốn tôn trọng quyền riêng tư của anh nên không bao giờ chị xem trộm điện thoại của anh cũng đơn giản chỉ vì chị tin tưởng anh tuyệt đối,chị đang gắp miếng bít tết cho vào miệng nhai thì thấy điện thoại anh đổ chuông,lúc đầu chị vốn chẳng bận tâm nhưng có vẻ người gọi rất gấp,gọi liên tục đến ba bốn cuộc,chị nghĩ chắc liên quan đến công việc của anh,anh vừa mới đi có thể chưa vào kịp,chị nhìn vào màn hình thấy người gọi đến tên Nam,chị đoán chắc là người em họ anh nói tối hôm qua, nghĩ cũng là em họ trong gia đình nên chị vô tư nghe máy nói:

-Chị nghe nè Nam,anh Đại vừa mới đi vệ sinh một lúc nữa anh vào gọi lại em nhé,mà có chuyện gì không em …

Chưa đợi chị nói hết câu bên kia đã tắt máy,chị có hơi khó chịu thầm trách,cái thằng này sao lại mất lịch sự như thế, vừa hay anh vào thấy chị cầm tгêภ tay điện thoại của anh,anh có chút chột dạ hỏi:

-Ai gọi anh hả?

Chị đưa điện thoại cho anh nói:

-Thằng Nam đó anh,chả biết gọi có chuyện gì mà nghe tiếng em nó tắt máy cái rụp,cái thằng không ra làm sao?

Nghe chị nhắc đến từ ” Nam” tιм anh ᵭάпҺ trống liên hồi,anh lại cố bình thản ngồi xuống ghế,anh cắt bít tết tгêภ dĩa của chị nhỏ ra từng miếng rồi nói:

-Chắc chỗ ở mới nó chưa quen, một lát nữa ăn xong anh sang xem nó thế nào em nhé!

Chị cau mày tỏ vẻ không vui trả lời anh:

-Anh lại đi à, vừa mới về lúc chiều xong.

-Biết vậy, nhưng giúp thì giúp cho trót em à,không anh lại không biết nói chuyện với chú thím bảy dưới quê mình sao,dù gì chú thím ấy cũng nhờ vả mình mà em!

-Vậy thôi anh sang xem nó thế nào,mà em nói rồi đó,chỗ mình làm ăn đàng hoàng em không phải chê nhưng thằng Nam nó còn ham chơi,tính tình lại bộp chộp nóng nảy,anh xem sắp xếp cho ổn không lại ảnh hưởng đến những người khác.

-Anh biết rồi,thôi em ăn đi miếng này ngon nè,à…há mồm ra anh đút.

Chị ᵭάпҺ nhẹ lên tay anh rồi nhìn xem xung quanh có ai không,chị cười nói với anh:

-Anh làm em cứ như con nít không bằng,này anh cũng ăn đi dạo này công việc anh có vất vả không em thấy anh có chút căng thẳng mệt mỏi!

-Không em à,em ăn đi rồi anh chở em về anh sang chỗ thằng “nam” sau.

Chị vừa nhai biết bít tết xong lại nói:

-Thôi nếu bên đó cần thì anh sang trước đi,em ăn xong đi dạo một ʋòпg rồi kêu taxi về sau,dạo này em không ra ngoài nhiều nên em muốn xem cảnh náo nhiệt của thành phố một chút.

-Em đi một mình anh không yên tâm,hay em về nhà đi, cuối tuần sau anh sẽ chở em đi.

-Thôi được rồi em lớn rồi mà anh.

Anh lén nhìn xuống điện thoại, vừa lúc nãy khi nhận điện thoại từ tay chị anh đã bật chế độ im lặng, liếc nhìn vào điện thoại anh thấy tin nhắn từ “Nam” với nội dung “em đau bụng quá anh đến nhanh được không”?

Biết có chuyện chẳng lành anh vội nói với chị:

-Em ơi thằng Nam lúc chiều nó ăn trúng phải gì nên có lẽ bị ngộ ᵭộc thức ăn rồi,anh phải nhanh qua đó chở nó đi khám mới được…em về một mình được chứ!

Chị có một chút buồn tuy nhoài mặt không sao nhưng hôm nay ngày kỉ niệm của anh chị mà một chút không gian riêng của anh chị cũng không được yên với những ảnh hưởng từ bên ngoài,chị ngập ngừng nói với anh:

-Có gì gọi em, nếu được thì anh…anh về sớm chút nhé!

Anh nhìn thấy đôi mắt chị thoáng buồn trong lòng cũng day dứt không ít,anh cầm lấy tay chị vỗ về:

-Xin lỗi em,hôm khác anh bù cho em nha vợ.

Chị cười thật tươi với anh nụ cười mà có lẽ đây là lần cuối cùng anh được nhìn thấy,chị nói:

-Được rồi anh đi nganh đi, cứu người quan trọng!

Anh vỗ vỗ tay chị rồi sau đó vội vàng rời đi,khi anh xoay lưng lại một cảm giác cô đơn trống trải chưa từng có xuất hiện trong tâm trí chị,anh đi rồi,lễ kỉ niệm của hai người chỉ còn một mình chị chị cũng không còn tâm trạng gì để ngồi lại một mình ở đây.Chị đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ của nhà hàng,nhìn ra bên ngoài đường xá đông vui tấp nập riêng lòng chị lại cảm thấy cô quanh đến đáng thương.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *