Rạn nứt – Chương 10

Tгêภ đoạn đường về chung cư chị và Sơn không nói gì thêm nữa.Chở chị đến dưới khu chung cư Sơn nói với chị:
-Để tôi đưa chị lên.

Chị từ chối nói:

-Không cần đâu, từ đây lên đó còn một đoạn nữa chứ nhiêu,thôi cũng trễ rồi cậu về nghỉ ngơi đi,hôm nay thật sự cám ơn cậu tôi rất vui lâu rồi lại không cười nhiều như thế.

-Chị vui là được rồi,thôi chị lên nghỉ ngơi đi,sáng mai 8h tôi đón chị.

Chị gật đầu rồi chào tạm biệt Sơn.Lên đến chung cư chị mở túi ҳάch lấy chìa khoá phòng,cầm điện thoại lên xem mâý giờ rồi thì điện thoại đã hết pin từ lúc nào không hay.Mở phòng ra chị chốt cửa cận thận.Chị lấy từ hành lý dây sạc điện thoại ra để sạc pin sau đó chị đi vào phòng tắm.

Chung cư này tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ,có bồn tắm còn có cả hai chế độ nước nóng lạnh,ngâm mình trong bồn tầm gần 20 phút chị đi ra phòng khách ngồi ngã người dựa đầu vào ghế sopha thư dãn.ngày hôm nay với chị mà nói vô cùng thú vị,gần 30 năm chị chưa có được một ngày sống vui vẻ cho riêng mình như vậy.

Chị nhắm mắt một lúc suy nghĩ rất nhiều, trước hôm ra Hà Nội chị cũng đã tìm đến thám ʇ⚡︎ử tư để theo dõi anh,dù sự thật có như thế nào thì chị tin chắc rằng lúc về Sài Gòn chị sẽ phải đối mặt với chúng.Trực giác của phụ nữ vô cùng sắc bén,lâu nay chị vô cảm với anh nên không nhận ra,đến lúc tình cảm vợ chồng có chút tia sáng trở lại thì chị phát hiện ra anh cũng đã thay lòng.

Trời Hà Nội càng về đêm càng khiến con người trở nên cô đơn, chị không trách anh được,chị có tư cách gì đòi hỏi anh đây chị là một người vợ thất bại,chị thở dài ngao ngán.

Mở nguồn điện thoại lên chị thấy báo cuộc gọi nhỡ của anh,chị cũng quên mất việc gọi cho anh đã đến Hà Nội để anh yên tâm.Gần 10h đêm chị đến ban công ngắm nhìn bầu trời đêm Hà Nội.Hà Nội vô s là chốn thủ đô xa hoa mỹ lệ,trước khung cảnh đẹp đẽ hoàng nhoáng như vậy chị lại thấy mình vô cùng nhỏ bé như một hạt cát giữa chốn sa mạc rộng lớn!Chị bấm gọi cho anh dù biết cũng hơi muộn nhưng theo thói quen mà chị biết anh bây giờ vẫn còn thức.

Cuộc gọi đầu tiên anh không nghe máy…đến cuộc thứ hai cũng thế….chị thấy lòng lạnh đi theo từng tiếng chuông điện thoại kéo dài…
—–
Sau bữa cơm tối với Lệ anh quyết định ngủ lại đây đêm nay,tắm rửa sau một ngày dạo chơi cùng Lệ hai người ℓêп gιườпg nằm cạnh nhau,Lệ nhích lấy thân thể nõn nà lại gần anh, đưa bộ ռ.ɠ-ự.ɕ to tròn ɔ.ọ ჯ.áʈ l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ anh đầy khiêu khích, biết Lệ mang thai nên anh vô cùng kiềm chế nói:

-Em đừng làm loạn không tốt đến con.

Lệ dùng tay xoa lên bộ ռ.ɠ-ự.ɕ rắn chắc của anh,sau đó mở rộng vạc áo anh dùng lưỡi miết xung quanh vòm ռ.ɠ-ự.ɕ anh đầy k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ.,giọng Lệ tha thiết nói nhỏ vào tai anh:

-Không sao,anh…làm nhẹ thôi được mà.

Vừa nói Lệ đã trèo lên người anh,cúi đầu hôn lên tai anh,mọi động tác đều vô cùng điêu luyện và cô ta đã thành công khơi gợi lên phần “con ” trong người của anh.Anh vội lật người Lệ nằm xuống,vội vã ngậm lên đôi ռ.ɠ-ự.ɕ đẫy đà dưới chiếc váy ngủ hai dây bằng ren mỏng tanh.

Trong phòng ngủ anh và Lệ đang quấn lấy nhau tгêภ chiếc giường rộng lớn.Trước sự cám dỗ thân thể gợi cảm của Lệ phơi bày trước mặt anh khó lòng ҟҺốпg chế được ðụ☪ ϑọทջ của bản thân.

Đang đoạn cao trào thì chị gọi tới điện thoại vang lên từng hồi theo từng nhịp nhấp nhô của anh với Lệ…Nhận thấy người gọi đến không muốn ngừng lại anh đưa tay lên chiếc tủ cạnh giường định lấy điện thoại thì Lệ cản anh lại,đôi chân dài quắp chéo lên lưng anh,giọng cô ta đầy dụ hoặc nói vào tai anh:

-Đừng nghe…anh …em muốn…

Dứt lời cô ta xoay người nằm lên người anh, ở phía tгêภ thân thể anh Lệ uốn éo lắc lư theo nhịp khiến anh quên đi cuộc gọi vừa rồi,tay anh thu về nắm chặt lên chiếc eo mảnh khảnh của Lệ.Lệ thuận tay tắt luôn nguồn điện thoại của anh,anh đắm chìm trong hoan ái ấm áp cùng nhân tình còn chị cô đơn gặm nhấm cái lạnh rét buốt toàn thân.

Sau khi k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ. đi qua anh lúc này mới tỉnh táo phần nào,anh vào phòng tắm xả nước sạch sẽ quấn cái khăn tắm bên hông anh trở ra giường đã thấy Lệ mệt nhoài thϊếp đi,thậm chí cô ta còn không màn để ý đến những thứ chất lỏng nhớp nháp còn lưu lại ở xung quanh nơi “thầm kín”.

Anh lấy điện thoại mở nguồn ra thì báo hai cuộc gọi nhỡ, người vừa gọi đến là chị,anh vội vàng gọi lại nhưng bên kia chị đã ngủ từ lúc nào.Anh nhắn tin với chị:

“Xin lỗi hôm nay mở tiệc chiêu đãi anh em anh uống hơi nhiều không biết em gọi,em đến nơi giữ gìn sức khoẻ, trời Hà Nội lạnh nên ra đường nhớ mang áo khoác vào em nhé,Yêu em!”

Sáng ra chị đọc được tin nhắn của anh nhưng chẳng có cảm xúc gì, nếu là lúc anh nghe điện thoại của chị sẽ khác,anh chị vẫn gọi điện hỏi han nhau nhưng hầu như cuộc gọi tin nhắn đều do anh chủ động trước.

Chị ở lại Hà Nội cũng gần một tuần,công việc rất thuận lợi nên mai chị sẽ bay về Sài Gòn sớm hơn dự tính trước 3 hôm. Chị nhớ không lầm thì hôm kia sẽ là sinh nhật anh,chị sẽ tạo cho anh một bất ngờ,dù nói thế nào thì tình cảm vợ chồng chị không phải ngày một ngày hai, nói quên là quên ngay được, nhưng cũng bắt đầu từ bây giờ chị phải tập làm quen với mọi thứ một mình,thậm chí là quen với việc sẽ không còn anh, người chồng đã cùng chị vượt qua bao khó khăn trong cuộc sống.

Sau đêm vui chơi ở phố đi bộ thì Sơn cũng trở về với con người nghiêm túc vốn có,ngoài trao đổi công việc với chị ra thì Sơn cũng không có biểu hiện gì khác.Có lúc nhìn vào hành động của Sơn đối với mình chị cũng từng nghi ngờ Sơn có tình cảm với chị nhưng xem ra chị nghĩ quá nhiều rồi,Sơn như vậy sao có thể thích chị được chứ chị vô thức mỉm cười một cách ngây ngốc.

Hai người đang đi xuống lấy xe đi ăn trưa,đi bên cạnh Sơn thấy chị lâu lâu lại lén nhìn anh rồi mỉm cười Sơn nhíu mày hỏi chị:

-Mặt tôi dính gì sao chị nhìn tôi cười mãi thế?

Chị ngại đỏ cả mặt,Sơn có nhất thiết phải nói huỵch toẹt ra vậy không cơ chứ,chị ấp úng trả lời:

-À… không… không có,mà trưa nay cậu đãi tôi món gì?

Chị lảng sang chuyện khác,Sơn biết vậy nhưng không thèm bóc mẽ chị, thật ra Sơn rất thích tính cách này của chị,đôi khi chị cứ ngốc ngốc như cô gáι 18 mới bước vào đời vậy,mà nhìn chị ai nghĩ chị gần 35 tuổi đâu, nếu không biết tuổi thật đoán chị chỉ khoảng 27,28, tuổi là cùng.Anh cười trêu chị:

-Có khi tôi phải phá sản vì sức ăn của chị đấy!

Chị ᵭάпҺ nhẹ lên vai Sơn nói:

-Cái cậu này cứ thích châm chọc tôi,thì không phải do Hà Nội có nhiều món ăn ngon đấy còn gì,mà cậu không phải lo nếu cậu phá săn thì tôi mời cậu về hợp tác với tôi,tài giỏi như cậu sợ gì ૮.ɦ.ế.ƭ đói nhỉ?

Sơn làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ rồi nói:
-Hay là về làm cùng chị nhỉ,tôi thấy ý này hay đấy?

Chẳng biết Sơn nói thật hay đùa nhưng chỉ có chút giật mình xua tay:
-Tôi đùa đấy cậu nghĩ đi đâu thế,công ty nhỏ bé của tôi tiền đâu trả lương cho cậu chứ.

Thấy chị vội vàng như thế Sơn cười phá lên:
-Trêu chị vui phết.Haha…

Biết mình lại bị Sơn chọc khoáy chị điên tiết nhưng không làm gì được,chị vờ giận dỗi đi nhanh vượt qua mặt Sơn,Sơn nhìn chị giận trông rất buồn cười lại đáng yêu,anh ta vội đuổi theo sau chị gọi:

-Này chị giận tôi đấy hả?
-Hơi đâu tôi giận người dưng!
-Không giận thật sao?
-Thật… Vậy tôi dẫn chị đi ăn món cá lóc om chuối nhé đúng chuẩn miền sông nước nam bộ luôn.
-Thật… thật không món này tôi thích lắm đấy.

Sơn phì cười trêu:
-Xùy…món nào chị chả thích….
-Câụ…. tức thật cậu lại đá đểu tôi nữa rồi!
-Thôi không trêu chị nữa,chúng ta đi mau quán ấy đông khách lắm,chần chừ là hết bàn đấy nhá lúc ấy chị lại bảo tôi keo kiệt không đãi chị ra trò.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *