Người vợ ngốc miên chương 2

Lê Nguyệt.

2.
Tối hôm đó, nằm tгêภ cάпh tay của Dật, Mằn thỏ thẻ với chồng:
– Anh, mẹ nói sẽ cho vợ chồng mình ra riêng để kiếm chuyện làm ăn.
Dật quay sang, ôm lấy Mằn, âu yếm hỏi:
– Ý em sao?
– Em sao cũng được. Chủ yếu là anh mà. Em thì xuất giá tòng phu.
– Ngoan.

Rồi Dật nằm ngửa ra, giọng nói đều đều, Mằn đâu ngờ rằng những lời nầy Dật đã chuẩn bị từ mấy hôm nay để nói với cô:
– Em biết không, đưa em về nhà mà không làm một buổi tiệc rình rang cho em rỡ ràng danh phận anh cảm thấy xấu hổ lắm. Nhưng em thấy đó, gia đình mình nghèo khó, chạy gạo ăn mỗi ngày cũng vất vả thì tiền đâu mà mâm cổ mời người ta. Anh biết em có tiền nhưng anh là đàn ông con trai mà, đâu dùng tiền phụ nữ vào những việc đó được nên đành phải để em thiệt thòi. Nhiều khi muốn đưa em đi chợ chơi ban đêm, ăn uống cho em biết chợ búa nơi đây nhưng anh cũng không có tiền. Muốn mua món gì ngon cho em ăn thì phải mua cho cả nhà. Bởi vậy nghèo quá cũng khổ. Anh mới năn nỉ mẹ cho tụi mình ở riêng, rồi mình ra ngoài kiếm chuyện gì buôn bán chứ không thể sống chui rúc trong chỗ hang cùng nước đọng nầy Ϯộι nghiệp cho em, dù sao em cũng là dân chợ, lại có khiếu mua bán. Nhìn thấy em lủi thủi lo quán xuyến chuyện nhà thương sao là thương, lại bị con Tâm ăn hϊếp nữa mà anh nếu như lên tiếng bênh vực thì sợ nó ghét em hơn. Bây giờ mình ra riêng, làm có tiền ʇ⚡︎ự nhiên nó sẽ sợ mình mà đeo theo nịnh hót em thôi. Mẹ đồng ý anh rất mừng. Mình sẽ cất căn nhà nho nhỏ như căn chòi để có chỗ ăn chỗ ngủ thôi, rồi ra ngoài tìm công việc gì phát triển chứ ở trong nầy có thể làm gì được chứ?

Mằn thấy vui, ấm áp trong lòng, bao nỗi buồn phiền ấm ức phút chốc trôi đi mất khi nghe lời ngon ngọt từ miệng chồng thốt ta. Cô xoay người ôm lấy anh:
– Anh có dự định trong đầu là sẽ làm gì chưa?
– Mai anh dắt em ra ngoài coi có chuyện gì không nhen?
– Xứ sở của anh mà, cần mua bán gì anh rành hơn em chứ?
– Em nhạy bén hơn anh. Và…anh không có tiền nên đâu dám quyết định.
– Em đầu tư cho anh trong khả năng em. Của vợ công chồng mà.
– Tin tưởng anh sao?
– Không tin mà theo anh về đây à?
Dật cười kha kha, hôn lên trán Mằn:
– Nghĩ ra, em cũng gan thiệt. Chưa rõ về anh lắm mà dám cùng anh về nơi lạ hoắc lạ hươ. Lỡ như xuống đây em bị anh thủ tiêu ςư-ớ.ק tiền bạc thì sao?
– Anh đừng quên em còn anh chị. Anh đi nghĩa vụ ở đó bao năm trong đơn vị có địa chỉ, lý lịch anh rõ ràng. Một tháng mà em không điện thoại về thì anh chị em sẽ xuống tới đây liền coi anh chạy đi đâu.

Dật thốn. Anh giật mình, sao anh quên mất chuyện nầy chứ? Tгêภ tay nó còn cái điện thoại, có chuyện gì nó sẽ liên lạc với chị nó ngay. Trước nay Dật tưởng nơi thâm sơn cùng cốc nầy sẽ không có tín hiệu của điện thoại di động như trước khi anh đi nghĩa vụ nhưng anh không theo dõi nên không biết rằng giờ đây ๓.ạ.ภ .ﻮ lưới di động đã phủ khắp mọi nơi. Bằng mọi cách phải tịch thu điện thoại của nó mới được.
– Nói gì thì nói, mai sáng anh sẽ đưa em ra ngoài, “giải phóng Hugo” cho em đi chơi một ngày nhen. Cứ ru rú trong nầy hoài Ϯộι nghiệp cho vợ anh.
– Nói nghe thương qua đi.
– Lời nói xuất phát ʇ⚡︎ự đáy lòng nó vậy đó.
– Xời! Nịnh ớn.
– Nịnh để được gì?
– Để được thương. Hihihi…

Sáng, Dật lấy ghe đưa Mằn ra nhà dì Ba Chu của anh để lấy chiếc xe đạp cũ kỹ gửi ngoài đó. Mằn mặc áo thun sọc xanh và quần jean xanh, nhìn cô trông rất thời thượng. Mằn có dáng người cao, lớn con nhưng không mập. đôi mắt to và sóng mũi cao. Khuôn mặt dễ nhìn chỉ có nước da quá đen vì là nguồn gốc. Mằn chưa từng đi sông suối và cô biết chắc cuộc sống sau nầy của mình sẽ gắn liền với dòng kênh con lạch nên nhất cử nhất động của Dật về thao tác bơi ghe xuồng cô đều gom vào trong trí nhớ. Mắn có rất nhiều thời gian ở nhà một mình nhưng không có thời gian luyện tập bơi ghe vì khi cả nhà Dật đi thì trong bến không còn chiếc ghe xuồng nào nữa.

Dì Ba Chu của Dật vốn dĩ không ưa cháu dâu nhưng nghe nói Mằn có tiền của bỗng nhiên đổi thái độ, niềm nỡ khi thấy Dật cùng Mằn ra tới. Sự niềm nỡ quá đà của dì khiến Mằn cảm thấy ngại và cảnh giác. Nhất là khi nhìn thấy đứa con gáι của dì đã trổ mã rồi mà bưng dĩa cơm sườn mua ở tiệm, ngồi chò hỏ ngay trước cửa nhà ăn ngốn ăn nghiến. Nó múc một hơi ba, bốn muỗng cơm cho vào đầy nhóc một họng rồi vừa nhai ngốn vừa đưa mắt ngó Mằn, chẳng có một tiếng chào hỏi. Nhìn kiểu cách như vậy Mằn ᵭάпҺ giá gia đình nầy chẳng có giáo dục, chẳng có tôn ti trật trự gì là cái chắc.

Dì Chu kéo ghế mời Mằn ngồi:
– Dữ ác hôn. Về đây cả tháng rồi mà chẳng hề bước chân ra nhà dì ha?
– Dạ, con đâu có biết bơi ghe. Khi nào anh Dật dẫn đi mới đi được.
– Vậy hả? Ngồi chơi dì làm nước mía uống nhen.
– Dạ khỏi dì. Mới sáng sớm không khát đâu. Để tụi con đi chợ về đã.
– Ậy. Không khát cũng phải uống. Đi chợ về tính tiếp. Vài ly nước mía không làm dì nghèo đâu. Thản coi làm cho anh chị hai ly nước mía đi con.

Ạ, thì ra con nhỏ đó tên Thản. Mằn nhìn nó, cô giật mình khi thấy nó phùng mang trợn mắt nói với mẹ nó:
– Đang ăn bộ hổng thấy ha?
– Để đó làm xong ăn tiếp.
– Chứ mẹ làm gì đó mà không làm? Trời ᵭάпҺ còn tránh bữa ăn, người ta đang ăn mà kêu ngưng làm nước mía đãi khách. Bực bội.
– Thôi thôi, mầy im đi. Nhờ tới mầy là mang ทɦụ☪ với mọi người. Cắm đầu vô ăn riết đi con cho mập thây.
Thản đùng đùng đứng dậy, đi ầm ầm ra phía sau, nói lớn:
– Mắc mệt. Ngày nào không cҺửι ăn cơm không ngon hay sao á? Ăn mà cũng không yên.
Dật nãy giờ im lặng cũng nổi nóng:
– Mầy nói chuyện với mẹ như vậy sao Thản?
– Kệ tui. Liên quan gì anh?
– Gặp em tao là tao vố bạt tay vô mặt chảy ɱ.á.-ύ răng liền.
– Về vố em anh á, ngon vố tui thử coi.
Dì Ba Chu hết hồn, cản:
– Thôi. Anh em đừng gây gỗ cháu dâu nó cười.
– Ai thèm gây với thằng chả?
– Mầy im đi. Mới sáng sớm mở cửa gặp mầy là xui cả ngày.
– Vậy kêu tui dậy sớm chi? Mơi mốt đừng kêu để tui ngủ cho mẹ hên cả ngày.
– Thôi nín giùm tao cái. Nói câu nào mầy trả treo câu đó, con cái gì hổng biết.
Dật bực mình:
– Dì chìu chuộng nó quá nên như vậy. Hôm nào ᵭ.ậ..℘ cho nó một trận bỏ thói liền. Ngó nó ăn cơm mắc quợn chè đậu. Con gáι gì mà ngốn một họng, đúng là thô bỉ hết chỗ nói.
– Cha im giùm tui cái. Đừng có chọc cái miệng tui à. – Thản hét lên –
Thấy không khí coi bộ nặng nề, Mằn đứng dậy kéo tay Dật:
– Thôi mình đi chợ đi anh ơi.
– Ừ thì đi. Ở đây một hồi nổi nóng ᵭ.ậ..℘ nó mắc công.
Thản trong nhà nói vọng ra;
– Ngon? Tui thách anh đó. Đụng tới tui coi anh mẻ xương không cho biết.
Dì Ba Chu khoát khoát tay:
– Thôi, đi chợ đi con. Về ghé dì nhen.
– Ghé chứ dì. Ghé gửi xe mà.
– Ừ. Đi đi. Dắt vợ ăn món gì ngon ngon nhen con.

Dật dạ. Ngồi sau chiếc xe đạp cho Dật chở, Mằn mắc cười. Con nhỏ Thản nầy đúng là mất dạy. Con Tâm em Dật dù làm biếng làm nhác nhưng nói chuyện với mẹ và anh trai lúc nào cũng nhu mì, không dám lớn tiếng một câu. Nghĩ ra cô cũng may. Mằn tính trong bụng rồi, sau nầy cô sẽ hạn chế tới lui với gia đình dì Ba. Dì còn một thằng con trai nữa chưa biết nó có giống đứa em gáι của nó không.

Mằn nể nang Dật. Một người dám nói thẳng. Con Thản mà ọ ẹ vài câu nữa Dật ᵭάпҺ thiệt chứ chẳng chơi. Cô lại mỉm cười. Chắc chắn cô sẽ được anh bảo vệ nếu như có ai hϊếp đáp. Viễn cảnh sẽ cùng anh chung lưng ᵭấu cật để làm ăn không có ai kiềm chế làm Mằn thấy vui lòng. Nhìn anh còng lưng đạp xe chở mình đi, Mằn nghĩ ngay đến việc sau khi ổn định chuyện làm ăn sẽ mua cho anh chiếc Honda để làm chân đi tới đi lui giao ᴅịcҺ. Cô có tiền, mặc dù sẽ rất tiết kiệm nhưng những việc cần chi cô sẽ chi.

Mằn cầm tờ tiền năm trăm ngàn, chồm ra phía trước đưa cho Dật:
– Anh cầm lấy lát dẫn em đi ăn.
– Em cất đi. Cất rồi trả tiền.
– Thôi anh cất đi. Đàn ông phải trả tiền chứ.
– Đó là bồ bịch cà. Vợ chồng rồi thì luôn là đàn bà trả tiền.
– Nhưng anh cất đi, ăn xong còn đó anh muốn mua gì mua. Em biết anh không có tiền mà.
– Vậy thì được. Haha, vợ tui tâm lý quá ta.
– Mai mốt có chuyện làm rồi, lúc nào trong túi anh cũng có tiền. Chứ ra ngoài mà túi rỗng lỡ có chuyện cần thì cũng ngặt lắm.
– Biết sao giờ em? Tại nghèo mà.
– Thì giờ phấn ᵭấu lên cho hết nghèo.
– Trăm sự trông vào em.
– Em lạ nước lạ cái, biết gì đâu mà nhờ.
– Em nhạy bén. Em sẽ thấy, sẽ biết mình nên làm gì.

Ra tới chợ. Ấn tượng đầu tiên của Mằn là chợ nầy nhỏ hơn chỗ của cô ở nhiều. Nhỏ nhưng mà rất sung, rất đông người mua bán. Dật dẫn cô vào khu vực ăn uống, cơ man nào là quầy bán hàng. Cơm, phở, hủ tíu, bánh canh, bánh ướt, bánh cuốn, bún chả, bún riêu, bún mắm.…Nhìn hàng bún mắm bỗng nhiên Mằn nhớ nhà, nhớ chị và các cháu. Nhớ nồi bún mắm do chính tay cô nấu lúc nào cả nhà cũng khen ngon. Mằn nghĩ, hôm nào cô sẽ đích thân nấu đãi cả nhà Dật một bữa để họ ăn và nhớ cả đời. Lựa chọn một hồi anh dắt cô vào quán bún nem nướng gọi 2 phần ăn.
Ở chỗ của Mằn không thiếu thứ gì. Là dân chợ lại khá giả nên cô không thèm khát chi hết nhưng về đây gần cả tháng, suốt ngày cứ cá kho khô kho lạt, chưa được bỏ một miếng ϮhịϮ vào miệng nên hôm nay cô ăn thấy ngon. Muốn làm vui lòng Dật và gia đình chồng để sau nầy cô còn được anh dắt đi, Mằn mua thêm 3 phần nữa về cho mẹ và hai em. Xong cô đi chợ mua đồ ăn. Cô mua thật nhiều ϮhịϮ về ướp để dành ram ăn dần. Mua rau củ, trái cây, bánh cho một giỏ nặng khiến Dật la lên:
– Oái, mua chi dữ vậy? Mua nhiều như vầy mai mốt mẹ bắt em đi chợ hoài tiền đâu chịu nổi?
– Mình làm ăn được thì bao nhiêu đây lo cho gia đình có sao đâu anh?

Dật nhìn Mằn. Anh biết, cô là một đứa con gáι tốt, hiếu thảo và có lòng. Anh cũng thích Mằn nhưng yêu say đắm để ʇ⚡︎ự nguyện làm vợ chồng đến răng long đầu bạc thì anh chưa từng nghĩ. Tới đâu hay tới đó. Hồi ở Sóc Trăng, anh đã định trốn về nhưng thấy Mằn cứ theo canh hoài và cô cũng có tiền, Dật nghĩ ngay đến việc sẽ dùng tiền của cô để lập nghiệp ở quê nhà. Đến khi nào anh đã có cơ ngơi, nếu như anh chưa chán chê Mằn thì có thể anh sẽ xem cô là vợ kết tóc mà sinh con đẻ cái. Còn nếu như Mằn chỉ là vật cản chân thì anh sẽ trả lại tiền bạc cho cô và chia tay dứt khoát. Thắng hay thua anh đều không ràng buộc cô nữa. Dật biết, như vậy là tàn nhẫn với cô nhưng chuyện vợ chồng nếu như không thích hợp thì chỉ là cản bước của nhau thôi.

Nay Mằn ʇ⚡︎ự nguyện cùng anh xông pha ra ngoài để làm ăn. Cô còn bỡ ngỡ chưa biết làm gì nhưng trong đầu anh đã dự tính rồi. Cạnh nhà dì Ba của anh có miếng đất trống rất lớn, chủ là ông Hai Thum. Ông Hai đang cuốc một đám mì. Nếu như anh hỏi thuê khoảng 500m để làm một mặt bằng bán cà phê, quán điểm tâm sáng chắc chắn ông sẽ đồng ý. Dì Ba của anh chỉ có một xe nước mía mà sống phởn phơ huống gì quán cà phê và ăn sáng của anh chứ? Hiện giờ nhà nước đang qui hoạch mở gần đó một ʋòпg xoay, chia đường đi thành nhiều ngã, nghe đâu có một nhà đầu tư định giải phóng khu vực mộ gần đây để mở Ьệпh viện tư nhân được nhà nước cấp phép. Mặt bằng của anh sẽ trở thành nơi đắc địa.

Dật sẽ thông tin nầy cho Mằn biết để cô ʇ⚡︎ự nguyện đề nghị với anh. Cô cũng sẽ ʇ⚡︎ự nguyện bung vốn ra để thiết kế mặt bằng và đầu tư thiết bị cho quán. Hiện giờ cả nhà Dật không có một xu và khả năng vay mượn để làm ăn chỉ là con số không. Cả làng nầy ai cũng biết dòng họ nhà anh nghèo. Muốn làm ăn gì nếu không có người tài trợ thì coi như vô phương.

Vì vậy cho nên, khi về tới nhà dì Ba, Dật kêu Mằn đứng ngay miếng đất của ông Hai Thum còn anh vào nhà dì gửi xe. Thật ra Dật cũng không muốn Mằn gặp con Thản. Nhỏ đó hỗn hào láo xược và nhất là cái miệng của nó, muốn phun ra gì thì phun không nể nang ai. Nó mà biết được bí mật gì thì kể như xong, một phút ba mươi giây cả xóm đều biết. Không hiểu dì Ba mắc nợ gì mà lại có đứa con như nó. Nếu nó là em của Dật chắc cái miệng nó đã bị anh xé tét ra từ lâu rồi.

Đi bộ từ từ trong nhà dì ra, thấy Mằn đứng ngó quẩn quanh ngắm cảnh không tập trung, Dật cười:
– Có nhìn ra phải làm ăn như thế nào chưa?
– Chưa.
– Em nhìn kìa. Dì Ba chỉ có quán nước mía mà sống phây phây. Em coi, chỗ nầy tốt vầy, nhà bên kia đông, khách vãng lai cũng nhiều. Ở đây lại chưa có quán cà phê hủ tíu, nói chung là ăn sáng nên nếu mình mở ra đầu tiên tha hồ mà hốt bạc nè.
– Ai sẽ pha cà phê? Ai sẽ nấu ăn sáng?
– Dễ ụi. Mình mua cà phê, học hỏi họ cách pha hoặc mướn người về pha thời gian đầu. Nấu ăn mà ai nấu hổng được. Mình chuyên bán cơm thôi. Bán cơm tấm sườn bì trứng. Mẹ làm nước mắm ngon lắm. Ướp ϮhịϮ cũng ngon. Bắt con Tâm với thằng Sang nướng ϮhịϮ. Mẹ múc cơm, anh với em chạy bàn.
– Làm cả nhà luôn?
– Thì mình cũng phải mướn người ta mà? Dù sao người nhà cũng hơn. Buổi đầu thu nhập không ổn định thì mọi người chỉ được ăn cơm không được trả lương. Em nghĩ sao?
Mằn bậm môi, tư lự. Dật hồi hộp nhìn phản ứng tгêภ mặt Mằn. lát sau, cô nói:
– Thôi mình về anh. Về nhà rồi tính thêm.

Bà Tú hết hồn với giỏ ҳάch đồ ăn Mằn mua đem về. Bà và Tâm mắt sáng rỡ soạn sành ra bàn. Sang chắc lưỡi:
– Mua chi mua dữ thần tốn biết bao nhiêu tiền. Bạc trăm chứ chẳng chơi.
– Lâu lâu một lần mà em. Lấy đồ đem nem nướng bánh hỏi ra cho mẹ ăn nhen mẹ?
– Ừa. Cha, lâu quá không có ăn món nầy. Món nầy trong nhà mình gọi là xa xỉ đó con.
– Con làm ăn được mình còn nhiều món xa xỉ nữa mẹ ơi.
Bà Tú cười hì hì.Lần đầu tiên bà thấy con nhỏ dâu nầy dễ thương.

Tối hôm đó, Mằn nói với Dật:
– Em thấy ý kiến anh cũng được. Nhưng vầy nè anh, anh biết xứ em có đặc sản là mắm. Em lại sở trường nấu bún mắm còn ở đây tôm cá, mực đều rẻ. Thay vì bán cơm mình bán bún mắm mới lạ hơn.

Dật khựng lại. Thật ra tận trong thâm tâm anh, anh không muốn Mằn lộ diện quá nhiều nơi anh buôn bán. Dù sao anh cũng không muốn mình mang tiếng cưới người vợ miên vì cô ta giàu có. Nói là nói vậy thôi chứ nếu phải song hành cùng cô tгêภ mọi bước đường thì đối với Dật là một cực hình. Nhưng bây giờ trong giai đoạn đầu mà không thỏa mãn những điều kiện Mằn đưa ra dễ gì dụ được cô móc hầu bao ra chi xuất? Kệ. Chuyện gì cũng ô kê hết. Khi mặt bằng đã hợp đồng xong, quán đã xây dựng thiết bị mua bán sẵn sàng rồi anh tính thế nào thì Mằn phải nghe thế đó thôi. Bún mắm gì chứ? Dân ở đây người ta kỳ thị người miên vì họ sợ bùa ngãi, còn bày đặt ra cái món mắm hôi rình đó thì chắc họ chạy tét không dám đến quán uống cà phê lấy đâu ăn sáng? Kệ, cứ ừa đại rồi tới đó sẽ có lý do. Anh sẽ bày ra nuôi một mớ vịt gà trong nhà cho Mằn coi sóc, tuyệt đối không cho cô làm chủ quán sá của anh.
– Em muốn sao anh cũng chìu. Miễn rằng việc đó hợp với nhu cầu ăn uống của khách là được.
– Vậy cũng không cần phải nhiều người. Chỉ cần Tâm và Sang bưng bê thôi. Mẹ có tuổi rồi cứ nghỉ ngơi. Em sẽ mua một số gà vịt cho mẹ chăm sóc kế hoạch nhỏ. Mẹ sẽ có niềm vui. Muốn bán ϮhịϮ hay bán trứng thì mẹ cũng có tiền để bỏ túi chứ không chan chát như bây giờ. Nhưng không biết con Tâm có chịu ngồi yên mà rửa tô tộ lγ tάch không à.

Dật giật mình. Thì ra chuyện nầy nó cũng đã nghĩ trước mình rồi. Không đơn giản nghe. Lại phải im với nó. Chấp nhận ý kiến của nó nữa rồi.
– Nó làm thì nó có tiền, không làm thì không có, vậy thôi.
– Vậy mai mình ra gặp ông Hai gì đó thử coi nghen anh.
– Khoan. Để anh ra dọ ý ổng thử coi. Tự nhiên xắn xả vô hỏi lỡ ổng không có ý định cho thuê ổng cҺửι bỏ mẹ à.
– Cũng phải. Ổng đang có đám mì quá trúng mà.
– Sắp thu hoạch rồi. Mình hỏi dịp nầy là trúng sách. Đất ổng nhiều, 500m có là gì đâu. Để chuyện đó cho anh.

Sáng hôm sau, Dật và bà Tú đi ra ngoài. Về nói với Mằn là chờ ông Hai về hỏi ý kiến của vợ con nhưng hy vọng lắm. Mà nếu như ông Hai không cho thuê thì cạnh bên đó có miếng đất lớn hơn cũng sẵn sàng cho thuê. Có điều, Dật chỉ muốn thuê của ông Hai vì ông là người uy tín, nói một là một, khác với bà kia chỉ ham lợi mà thôi. Mằn nghĩ cũng hợp lý. Chuyện gì cũng từ từ.

Hôm sau. Dật lại đưa Mằn đi chợ để xem giá vàng. Khi về tới nhà dì Ba để gửi xe, trong lúc Dật nói chuyện với dượng Ba, Thản gườm gườm nhìn Mằn. Tia nhìn làm Mằn thấy áy náy. Cô cố nở nụ cười thân thiện, làm quen:
– Sao nhìn chị dữ thần vậy em?

Thản quay ngoắt đi, để lại câu nói làm Mằn bần thần suốt đường về nhà:
– Dòm coi bản mặt ngu cỡ nào mà bị người ta gạt tгêภ đầu tгêภ cổ mà hổng biết.

Hết 2.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *