Lê Nguyệt.
Lúc Dật 19 tuổi thì đi bộ đội ở Sóc Trăng. Hai năm mãn hạn dắt về một cô vợ giới thiệu với mẹ và bà con dòng họ là vợ mà anh đã quen biết trong thời gian nhập ngũ.
Dật chỉ còn có mẹ và hai đứa em, một gáι một trai. Tất cả đều chưa được tốt nghiệp cấp 2 phổ thông do cha mất sớm, một mình mẹ không nuôi nổi và nhất là cả ba anh em đều không thích học hành. Trước khi đi nghĩa vụ, Dật là lao động chính trong gia đình. Anh có cái miệng đáy nho nhỏ cùng với Tâm, đứa em gáι thứ ba đóng tгêภ con xẻo nhỏ. Mỗi ngày ít nhiều bà Hai Tú mẹ nó cũng đem đi bán kiếm tiền mua gạo thóc mắm muối. Cuộc sống cũng bần hàn không có tiền đồ.
Dật có một bà dì ruột kinh tế đỡ hơn. Dì Ba Chu. Chồng dì là γ tά thú y, không làm việc nhà nước mà chuyên đi chích dạo trong xóm. Nhà dì có hai đứa con một trai một gáι, có xe nước mía đặt trước cửa nhà để bán cho khách vãng lai. Được cái là nhà mặt tiền quốc lộ 60 nên nhờ vào xe nước mía cả nhà cũng sống thoải mái vì mía là do dì ʇ⚡︎ự trồng từ đất nhà. Tiền của dượng đi chích heo bò thì ʇ⚡︎ự dượng ăn nhậu cũng còn không đủ có đâu lo lắng cho gia đình. Hai đứa con dì Ba Chu cũng học hành không tới đâu.
Chính vì khá giả hơn nên chuyện nhà của Dật bao giờ dì Ba cũng xen vô. Dì ʇ⚡︎ự cho mình có cái quyền đó và mẹ Dật thì răm rắp nghe lời dì bởi có khi dì cũng lén chồng mà chèn nhét cho chị mình vài ký gạo hoặc chút đỉnh tiền mua mắm muối.
Ông bà ngoại của Dật vẫn còn sống, ở với cậu Út cũng kề bên nhưng cậu Út cũng nghèo rớt mồng tơi. Nói chung, dòng họ bên ngoại của Dật không có ai thuộc hàng khá giả,
Cho nên, việc Dật chủ động lấy vợ dẫn về nhà lẽ ra cũng không có gì là lớn nhưng lại bị bà Chu thỏ thẹt với bà Tú. Ngay lần gặp mặt đầu tiên, bà Chu đã nhăn nhó trề nhúng cháu dâu:
– Chị coi, con nhỏ mặt mày hãm tài gì đâu á. Được có cặp mắt to. Dáng vẻ gì cứng đơ không dịu dàng giống con gáι người ta. Nước da sao mà đen thui đen mò. Dòm nó ngơ ngơ ngác ngác giống cái thứ gì đâu không. Nhỏ nầy tui nghi không phải người việt mình quá.
– Ừ thì thằng Dật nói nó gốc Miên mà?
– Mẹ ơi! Hết con gáι rồi sao mà đi cưới vợ Miên? Lỡ sau nầy nó ghét nó ếm cái bụng chang bang là ૮.ɦ.ế.ƭ?
– Xời! Dì làm như ai cũng biết ếm.
– Sao tui ngó bộ vó con nhỏ nầy là tui hổng có cảm tình chị ơi.
– Kệ nó đi, thằng Dật thương biết làm sao giờ?
– Chị đã nghèo, nay nuôi thêm miệng ăn nữa khổ cho coi.
– Nó lớn rồi cũng phải kiếm chuyện gì mần chứ ai mà nuôi?
– Vậy chị cho vợ chồng nó ra riêng hay sao?
– Chắc phải vậy quá. Có chồng có vợ rồi ʇ⚡︎ự lo kiếm ăn chứ ai bao bọc hoài.
– Nhưng trước giờ chị nhờ vào thằng Dật là chính mà?
– Hai năm nay nó đi nghĩa vụ tui cũng sống nhăn chứ có ૮.ɦ.ế.ƭ chóc gì đâu?
– Có chút xíu đất, chia cho nó cất nhà, cho nó miếng dừa rồi chị nghèo nữa cho coi.
– Chứ biết làm sao bây giờ? Con cái mà.
Dì Ba Chu có vẻ không thích Mằn, vợ của Dật nhưng cũng không làm gì được. Bà Hai Tú biết chớ, bản thân bà nhìn con dâu cũng cảm thấy chướng mắt vì lúc nào bà cũng muốn có một con dâu xinh đẹp, sẽ cho bà đứa cháu nội bụ bẫm ϮιпҺ khôi. Nhưng con của Mằn thì không thể nào ϮιпҺ khôi được rồi vì con nhỏ nầy ngoại hình khó coi quá. Biết làm sao bây giờ? Dật đã mang nó về nhà rồi? Vã chăng, bây giờ đứng ra cưới vợ cho Dật đối với bà là cả một vấn đề. Tiền bạc, sính lễ đâu mà cưới chứ? Nếu là con gáι thì dễ, có khi sau đám cưới lại còn dư một số tiền, đàng nầy…
Bà âm thầm tìm hiểu về con dâu khi nói chuyện với con trai:
– Mầy nghĩ sao mà lấy con nhỏ Miên nầy vậy Dật? Mầy yêu nó hả?
– Yêu con khỉ khô chứ yêu. Tại trong thời gian ở Sóc Trăng nó lo lắng cho con lắm. Mà mẹ biết hôn, nó có tiền. Gia đình khá giả, cha mẹ mất hết nó ở với chị ruột. Ảnh chỉ có tiệm tạp hóa bán đủ thứ thượng vàng hạ cám nên cho tiền nó rất nhiều. Con trai khu vực đó đeo đuổi nó cả ngàn, nó chọn con cũng lạ à nhen. Trước khi nó về đây chị nó có cho nó một mớ vàng bạc nghe đâu cũng nhiều lắm. Bởi vậy con mới ham. Chứ nếu không con lén trốn về mất nó đi kiếm tới già cũng không được.
Bà Tú nghe vậy mắt sáng lên nhưng còn làm màu:
– Tiền của nó mầy ăn được ha mà ham?
– Vợ chồng mà mẹ? Mẹ nghĩ coi, con đi hai năm về lại nhà mình vẫn nghèo sát vách, mà lại còn nghèo hơn hồi trước nữa mới ghê. Chẳng lẽ cứ đi mò tôm bắt ốc như trước hay đi làm hồ sống qua ngày nào hay ngày nấy? Con đi đứng nhiều, thấy người ta sống sang trọng giàu có nghĩ tới mình mà buồn. Giờ không ngại ngần gì cả, vợ đẹp xấu không quan trọng, quan trọng là nó giúp được con đổi đời.
– Vậy giờ mầy tính làm gì?
– Con có thiếu gì cách tính mẹ. Nhưng trước mắt mẹ và hai đứa kia chịu khó chìu chuộng nó trước đi để nó tin tưởng mình. Nó mà tin tưởng chịu bung tiền ra để con làm ăn thì đổi đời mấy hồi mẹ.
– Tiền vàng nó bo bo trong mình đó hả?
– Không à. Nó cũng khôn dàn trời. Nó chuyển thành tiền mặt gửi vào thẻ ATM hết rồi. Mình có chôm được cái thẻ cũng không rút tiền ra được đâu. Muốn xài tiền của nó phải chính tay nó rút ra giao cho mình mới được.
– Nhiều lắm ha mà kỹ vậy?
– Cả chục cây vàng luôn đó.
Bà Tú há hốc miệng:
– Mèn ơi, cả chục cây? Bạc trăm triệu rồi.
– Bởi vậy con mới ham. Mần ăn được chị nó còn cho thêm để khuếch trương nữa. Chỉ hứa với con vậy đó.
– Vậy là mầy đào được mỏ vàng rồi.
– Bởi vậy. Cho nên trong lúc nầy mẹ đừng có ghẻ lạnh với nó nhen.
– Ừ ừ, tao biết rồi. Nhưng mầy có ý định ăn đời ở kiếp với nó không?
– Chuyện đó để từ từ tính. Ai biết được ngày mai ra sao mẹ ơi.
– Đừng ruồng bỏ nó Ϯộι lỗi lắm nghen con.
– Nói trước bước không qua. Tùy tình hình thôi mẹ. Chưa chắc nó tin tưởng mà giao hết tiền của cho con nữa à.
– Thì ráng sống tốt với nó cho nó tin. Hay là tao cho tụi bây ở riêng để nó không nghi ngờ mình rồi sau đó mầy kiếm cớ muốn mần ăn mà dụ nó?
– Có lý à. Chứ bây giờ bung tiền ra nuôi cả nhà chưa chắc nó cam tâm tình nguyện.
– Vậy đi.
– Nhưng cái gì cũng phải từ từ. Mẹ đừng có vồn vã quá nhen.Cứ coi nó như con dâu, thương nó xa nhà cô đơn mà động viên an ủi nó.làm sao để nó xem nhà mình như nhà nó thì mới toàn tâm toàn ý lo lắng cho mẹ được.
– Biết rồi.
– Đừng để nó nghi ngờ và tuyệt đối không tỏ ra cho nó biết mình biết nó có tiền nghe.
– Ừ ừ.
Mằn về nơi nầy theo Dật là mạo hiểm đầu tiên của một cô gáι từ nhỏ đã sống trong ʋòпg tay bảo bọc của chị ruột. Cha mẹ mất sớm, nhà chỉ có hai chị em. Anh rể giàu có nên cuộc sống của cô luôn đầy đủ. Mằn là đứa con gáι ngoan, luôn nghe lời anh chị mình. Cô biết nhan sắc mình không bằng chúng bạn nhưng cũng không phải là khó coi. Ở Sóc Trăng, cô cũng được nhiều người đeo đuổi dạm hỏi. Nếu như không gặp Dật, có thể cô đã nên duyên với Thạch Uol, nhà ở cạnh cô. Nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với Dật, sự duyên dáng của anh thanh niên miền tây đã chinh phục cô. Rồi thỉnh thoảng khi nghỉ phép, Dật đến thăm cô. Mằn nhiều lần quà cáp đến nơi Dật đang thi hành nghĩa vụ thăm anh. Quen biết nhau một năm, anh ngỏ ý đưa cô về quê mình ra mắt mẹ và bà con hai bên. Dật thú thật với Mằn là nhà anh nghèo lắm, sính lễ để cưới hỏi và tiền xe ra vào anh không kham nổi. Yêu Dật, Mằn đồng ý “theo không” anh mặc cho chị mình khuyên nhủ. Biết cấm cản không được, chị cô bèn cho cô một số tiền dặn dò kỹ lưỡng để phòng thân, tuyệt đối không để cho Dật sở hữu. Điều nầy, một đứa con gáι sống nơi phố chợ như Mằn thừa sức để đối phó. Mằn nghĩ vậy Chỉ cần gia đình Dật có chút kỳ thị là cô sẵn sàng rời bỏ anh ngay lập tức.
Mằn có hơi thất vọng khi về đây. Vốn dĩ quen sống cảnh ồn ào phố chợ, nay về nơi khỉ ho có gáy nhà cửa thưa thớt, vắng lặng tiếng động cơ xe máy cô thấy hơi hụt hẫng. Nhưng Mằn ʇ⚡︎ự an ủi mình: Nơi đâu có Dật thì nơi đó là quê hương của cô. Dật cũng không tổ chức một bữa tiệc cho cô ra mắt hai bên họ hàng, anh chỉ dắt cô ghé nhà bà dì ruột trước khi từ Sóc Trăng về tới nhà anh. Sau đó dẫn lại chào ông bà ngoại và cậu Út, rồi thôi. Mặc dù có chút ʇ⚡︎ự ái nhưng Mằn cũng mừng, cô ghét xuất hiện ở những nơi mà buộc bản thân phải miễn cưỡng xã giao.
Từ ngoài lộ cái vào nhà Dật phải đi xuồng, không có con đường nào khác nếu không lội bộ qua hai ba con lạch sâu. Điều nầy gây khó khăn cho Mằn. Cô chưa từng đi ghe xuồng. Mấy hôm đầu tiên cùng chồng đi đóng đáy, với cô cái gì cũng mới mẻ. Hai bên con xẻo nhỏ toàn là dừa nước, buổi tối đen sì sì làm cô có cảm giác rờn rợn. Mằn thích những đêm có trăng, ít ra trời trăng cũng không ảm đạm như những đêm tối mịt mờ. Từ lúc về nhà Dật đến nay đã gần hai mươi ngày, cô bị nhốt nơi nầy một cách ʇ⚡︎ự nhiên, giống y như về đây là phải như vậy, là chỉ được suốt ngày quanh quẩn trong nhà, nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp, chặt củi, lo quán xuyến chuyện gia đình chứ đừng nghĩ sẽ được đưa đi chỗ nầy chỗ kia chơi.
Mằn rất muốn đề nghị Dật dắt cô ra chợ. Nhưng cô cũng muốn ʇ⚡︎ự anh đưa ra ý định đó chứ không phải là mình. Vậy mà chờ đợi đến hơn hai mươi ngày anh vẫn không mở lời. Mặc dù Dật vẫn yêu thương cô, vẫn ân cần nhưng trước mặt mẹ và các em, anh luôn tỏ ra nghiêm khắc với tất cả không riêng gì cô. Mẹ chồng ban đầu nhìn cô cũng khó chịu, dần dà chắc cũng quen, có phần dịu dàng với cô hơn trước. Mằn chỉ cần như vậy thôi. Cô không thích cảnh xun xoe giả tạo. Tâm, em gáι của Dật thì luôn bàng quan trước mọi sinh hoạt của gia đình. Từ khi có cô về, Tâm thôi không đi đóng đáy chung với Dật nữa. Nó cũng không làm việc gì trong nhà, ngày chí tối chạy qua nhà hàng xóm chơi tới giờ cơm bà Tú phải kêu về ăn. Tâm không tỏ thái độ gì với Mằn nên cô cũng không biết là nó có thích mình hay không. Trong nhà chỉ có thằng Út Sang là vô tâm vô tư, học mới tới lớp 7 đã nghỉ, nó đúng là tay sát cá. Cứ ҳάch giỏ ra ngoài một chút là có cá đem về. Những con cá Sang bắt được để lại ăn. Rảnh rổi, Mằn đi hái bông lục bình về làm rau, bà Tú thì ăn nhưng Tâm nhìn những bông lục bình như người từ hành ϮιпҺ khác vừa mới tới.
Mằn nhớ chị mình, nhớ mấy đứa cháu luôn quấn quit bên cạnh cô. Nhớ nhưng chưa muốn về. Mằn không muốn mình là gánh nặng cho chị cả đời. Chị cô thương cô như mẹ thương con, anh rể đối xử với cô như anh ruột. Có lúc, cô nghĩ nếu như cả đời mình sống với anh chị rồi sau nầy sống với cháu cũng là hạnh phúc. Nhưng càng lớn lên, Mằn lại thay đổi quan niệm, cô muốn bay ra khỏi nơi nầy tìm một hoàn cảnh khác. Hoàn cảnh đó cho dù có trăm cay ngàn đắng, có muôn vàn trắc trở cô cũng sẽ cố gắng mà thích nghi. Nếu như quá sức chịu đựng thì bản năng con người sẽ khiến cô chống trả. Mà một khi đã chống trả thì sẽ là những đòn quyết liệt chứ không phải đơn giản như người khác nghĩ. Tuyệt đối không ân hận và không bao giờ than vãn với anh chị làm họ bận lòng. Khi gặp Dật rồi, Mằn cảm giác như mình đã chọn đúng người. Con trai miền Tây vui vẻ, hoạt bát và tính tình hào phóng. Dật chìu chuộng cô, trìu mến với cô. Chưa bao giờ khen cô đẹp nhưng cũng không chê xấu. Anh nói yêu cô vì tính tình cô nhu mì, biết lo trước lo sau, sẽ là vợ hiền dâu thảo mà anh luôn tìm kiếm. Mằn tin ngay nên không ngần ngại bỏ xứ theo anh về một nơi mà cô chưa từng nghe nói tới.
Ban đầu, mẹ Dật cũng ghẻ lạnh với cô. Tâm thì coi cô như một ô sin để phục vụ chuyện trong nhà. Có những bữa ăn cô nấu không hợp khẩu vị nó, nó vùng vằng buông chén xuống bàn ᵭάпҺ một cái cộp, đứng dậy cào nhào, nói cá gì kho mặn đắng cho chó ăn cũng chê thì Sang lên tiếng binh vực. “Chỉ mới về nhà mình biết ai ăn mặn ăn lạt ra sao mà nấu cho vừa ý cả nhà? Chi bằng chị nấu vài bữa cho chỉ quen rồi làm theo. Từ ngày chị Hai về đây chị buông trôi mọi việc hà. Còn nói cái kiểu như trước giờ toàn ăn cao lương mỹ vị vậy. Nghe mà mắc ทɦụ☪.”
Vậy là hai đứa lớn tiếng cãi nhau đến khi Dật nạt lớn mới im.
Nhưng mấy bữa rày bà Tú có vẻ trìu mến với cô hơn, bà hay lại gần lân la hỏi về hoàn cảnh gia đình cô, mẹ con ngọt sớt. bà nói:
– Thật ra mẹ cũng không thích con khi con mới về. Nhưng dù sao thằng Dật cũng chọn con rồi. Nhà mẹ trước giờ có truyền thống một chồng một vợ. Con về đây rồi thì từ nay mình là người một nhà. Giàu nghèo gì cũng cùng nhau chia sẻ. Để rồi mẹ tính cho vợ chồng con ở riêng, liệu bề kiếm chuyện mần ăn chứ cứ vướng vô nhà nầy nghèo hoài không ngóc đầu dậy nổi đâu. Vợ chồng con ở riêng nhà chỉ còn mẹ với hai đứa nhỏ, con Tâm rồi cũng có chồng, mẹ ở với thằng Sang cũng được. Vợ chồng con ra ngoài bươn chảy cho có với người ta mà mẹ cũng hãnh diện.
Mằn thấy mừng trong lòng nhưng không dám tỏ ra mặt. Cô cúi đầu làm thinh. Bà Tú lại nói:
– Mặc dù ở riêng nhưng cũng cất nhà cạnh đây thôi, trong khu đất ít ỏi của mình, để tụi con có đi đâu mẹ cũng dòm ngó nhà cửa giùm.
Mằn nghĩ nhanh: Ở riêng mà sát cạnh nhà thì cũng như không. Muốn làm gì cũng có sự giám sát của mẹ chồng. Nhưng rồi cô lại nghĩ: Mình cũng không phải là đứa hiền, cũng không khờ khạo đâu dễ để ai ăn hϊếp mình được. Trước mắt mẹ chồng đã nhượng bộ thì mình cũng nên ngoan ngoãn cho chồng vui. Gia đình hòa thuận mới là nền tảng của hạnh phúc. Người con gáι lấy chồng xa xứ như cô có mong gì ngoài hạnh phúc đâu chứ?
Hết 1.