Mối hận ɱ.á.-ύ chương 4

Đển trưa hôm sau thì ông Thăng về, mình mẫy hôi hám áo quần xốc xếch và thân đầy mùi ɾượu. Về đến nhà, ông ta lăn quay ra bộ ván gõ trước phòng khách, lè nhè:

— Vợ thằng Thạch đâu? Nấu cho tao nồi nước tao tắm rửa cái coi.

Thạch biết ông kiếm chuyện vì trước giờ ông không tắm nước nóng và khi sai bảo làm gì ông không hề kêu đích danh con dâu nào. Hôm nay rõ ràng ông ta muốn làm khó vợ chồng anh nhưng anh vẫn hất mặt ra dấu cho vợ đi nấu nước. Chị lẳng lặng đi ra nhà sau, Giàu Sang Phú ái ngại nhìn anh rồi hỏi ông:

— Cha đi đâu cả đêm không về làm tụi con lo muốn ૮.ɦ.ế.ƭ.
Ông cười khì khì, giọng cười của kẻ say:

— Bây tưởng cha bây đi ʇ⚡︎ự vận hả? Sai rồi con, trời có sập xuống cha bây cũng không đi tìm cái chểt, ૮.ɦ.ế.ƭ là ทɦụ☪, biết chưa?

“Thì ra ông ta vẫn không thấy chuyện đó là ทɦụ☪.” Thạch nghĩ vậy.

Một tháng sau anh em Thạch mỗi người đã có cho mình một bằng khoán đất y như di chúc của ông nội. Người mừng nhất có lẽ là Hà, vợ của Phú vì cô vốn là con của tá điền nhà Thạch, ba năm trước cô đã dùng nhan sắc mình lung lạc Phú hy vọng sẽ vào làm dâu hào môn và cuối cùng cô cũng đạt được mục đích. Hà là con gáι lớn của ông bà Nam, đang canh tác 5 mẫu ruộng hiện giờ là sở hữu của Thạch, cô vốn dĩ là người giảo hoạt nên thay vì để cha mình làm ruộng của Phú , cô đã bàn với ông vẫn làm ruộng của Thạch để số tá điền của Phú vẫn y như cũ. Cô cũng to nhỏ với Phú chọn những mảnh ruộng đẹp, tá điền giỏi và hiền để dễ bề thị oai. Thạch cũng biết ý đồ của người đàn bà nầy nhưng anh nghĩ tá điền đông hay ít không quan trọng, quan trọng là họ có cần cù với ruộng đất hay không nên Phú đề nghị phần nào anh đồng ý phần đó nhưng phải liền đất chứ không tách ra mỗi nơi một miếng.

Nắm được sổ bộ đất trong tay, nàng dâu út bắt đầu có thái độ xấc láo. Cô ta mỗi ngày đều thúc Phú cất nhà ra riêng nhưng Phú cứ chần chừ vì Thạch chưa lên tiếng và Giàu Sang vẫn im lặng. Thật ra Thạch và Giàu Sang ngại mở lời với nhau vì ai cũng có suy nghĩ riêng. Thạch thì sợ các em nghĩ mình đuổi chúng còn ba đứa em lại nghĩ vừa có của trong mình đã vội trở mặt.

Chứ Thạch đã chán chê ông Thăng tới tận cổ.

Từ hôm đó đến nay cũng đã hơn tháng, mỗi ngày sau khi cơm trưa xong thì ông đi biệt cho đến sáng hôm sau mới lọ mọ về, người lúc nào cũng sặc mùi ɾượu và ra sức sai bảo vợ Thạch hầu hạ, được cái mỗi lần như vậy ba đứa con trai của ông thay phiên nhau chăm sóc không để chị Thu (vợ Thạch) động vào. Nhưng có yên đâu, ông ta lảm nhảm với Thu suốt, nào là ” Mầy con gáι Hương cả hả? Tốt lắm sao? Cũng phải nấu cơm tao ăn, nấu nước tao tắm, giặt đồ tao bận. Mầy ngon kêu thằng cha mầy xuống đây can thiệp? Ổng dám lên tiếng tao kêu bằng ông nội”. Hoặc là ” Mầy là chị dâu cả phải gồng gánh chuyện nhà, tài sản nhiều hơn người ta thì phải làm nhiều hơn người ta. Từ nay tao cấm tiệt đứa dâu nào vô bếp phụ nó, tao bắt gặp thì đụng thứ nào tao phang thứ đó nghe chưa?”

Thạch ứa gan nhưng anh vẫn khuyên vợ cố nhịn. Mấy cô con dâu được mợi cũng không chịu xuống bếp nhưng sợ chồng nên cũng không dám quá đà.

Một hôm vợ chồng Thạch tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cha con ông Thăng:

Giàu :

— Lúc nầy con thấy cha làm khó coi lắm, cũng may anh Ba nhẫn nhịn chứ nếu ảnh nổi nóng lên là lớn chuyện.

Thăng :

— Tao làm gì mà khó coi mậy?

Sang :

— Ngày nào cha cũng đi đâu đó rồi về say sỉnh , rồi kêu chị Ba làm nầy làm kia, cha có ba con dâu mà? Chị Ba có phải dâu ba đâu?

Thăng :
— Nó bà nội tao hả?
Phú :
— Cha kỳ thiệt, lúc trước cha đâu có vậy. Cha còn ҳúc ρhα̣m đến bác Hương Cả cha của chị Ba, cha không sợ hậu quả thiệt mà.
Thăng :
— Rồi nó làm đách gì tao?
Giàu :
— Cha bất mãn gì cha? Công sức cả đời của cha được trả bằng ρhâп nửa tài sản của họ Trần rồi, tụi con cũng mãn nguyện lắm. Lẽ ra sau lần tranh chấp cha nên nghĩ lại đàng nầy còn gây thù chuốc oán thêm. Tụi con buồn lắm cha biết không?
Thăng nạt lớn :
— Ạ, hôm nay ba đứa bây hùa nhau lên án tao phải không? Trứng bày đặt khôn hơn vịt. Bao nhiêu năm nay làm ra của cải bây biết vàng ʋòпg tiền bạc ổng cất đâu không? Nếu ổng gửi nhà băng thì giấy tờ đâu mà rút ra? Một mình thằng Thạch chiếm hữu hết thì có phải tức trào ɱ.á.-ύ họng không?
Giàu xuống giọng năn nĩ cha :
— Cũng không sao mà cha, mấy mươi năm nay không thấy số tài sản đó mình cũng sống sung túc, bây giờ nếu anh Ba lên tiếng cho tụi con ra riêng con chắc anh sẽ chia đều số lúa trong kho cho 4 anh em để tụi con cất nhà, cũng còn dư dật để sống tới mùa sau. Vậy là hậu hĩ lắm rồi cha, quan tâm chi đến của chìm của nổi ông nội để lại. Anh Ba mà giàu có anh cũng không bỏ tụi con đâu mà.

Ông Thăng trề môi :
— Không bỏ hả? Đời mà mậy, ai biết trước chữ ngờ.
Nghe tới đó, Thạch thương em mình bao nhiêu lại càng khinh ghét ông ta bao nhiêu. Anh không đoán được ông định giở trò gì tiếp theo nữa. Chợt nhớ tới lời ông nói, anh kéo vợ vào phòng lôi cái hộp thiết của ông nội để lại và rà soát lại từng tờ thì phát hiện ra cuốn sổ của nhà băng mà ông nội đã gửi tiền. Vợ chồng mừng quá là mừng vì trong đó kèm theo tờ giấy đứng tên anh thừa kế quyển sổ có chứng nhận của ấp xã hẳn hòi và cũng được nhà băng ҳάc nhận. Mở ra coi anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nỗi số tiền và số vàng của nội để lại.

Cầm quyển sổ tгêภ tay, anh nhìn vợ, chị ngồi run bần bật nói khẻ với anh :

— Phải dấu biệt anh ơi, ổng mà biết số của nầy dám ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mình chứ chẳng chơi. Nhiều tiền vàng quá nhưng em sợ quá.

Thạch trầm ngâm. Năm nay anh 26 tuổi, 26 tuổi đã sở hữu một lượng tài sản lớn như vậy mà bên mình không có ai thân cận, đành rằng ba đứa em thương anh nhưng người xăm soi dòm ngó anh lại là cha chúng nó, có chuyện gì thì tình cha con cũng hơn. Anh nhớ tới chú Ba Đạt, người làm vườn của anh có căn nhà gọn gàng khang trang đàng sau vườn anh, là nơi trú ngụ của chú thím và thằng con gần 20 tuổi tên Nhị mà anh hay gọi là Nhị Ú Ì vì nó mập mạp tròn trĩnh rất dễ thương và nhất là nhanh như tép.

Ông nội anh đặc biệt ưu ái chú Ba Đạt vì nghe đâu chú đã theo ông từ hồi còn trai trẻ, rất nhiều lần anh thấy ông mang trà bánh ra vườn để đàm đạo với chú và căn dặn đám cháu phải cung kính với chú thím như cha mẹ mình và phải xem Nhị Ú Ì như em ruột.

Thạch mừng quá, ít ra anh cũng còn có chú Ba.

Anh nói với vợ, quyết định tối nay sẽ nói chuyện với chú để xem chú có toàn tâm toàn ý là NGƯỜI của anh không.
HẾT PHẦN IV
Lê Nguyệt

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *