Cầm viết lên, Thăng quay lại nhìn Giềng lần cuối, chợt thấy ánh mắt van xin cầu khẩn của bà, ông không cầm lòng được. Phải, đây là người mà ông đã, đang và sẽ yêu cả cuộc đời, ông đã bất chấp dư luận, bất chấp sự phản đối của các con, bất chấp dùng 100 lượng vàng mà một người bình thường có tích cóp cả đời cũng không có nổi mà mua 2 công đất làm tổ ấm cho đôi vợ chồng già. Giết Giềng rồi liệu lương tâm ông có yên ổn mà tiếp tục sống không?
Nghĩ tới đó, ông bỗng đứng bật dậy, chạy lại nhấc bổng Giềng lên, tháo dây rồi đỡ bà ta xuống, mặt Giềng còn lộ vẻ kinh hoàng, cái ૮.ɦ.ế.ƭ sắp xẩy ra trong gang tấc làm bà cảm thấy sợ hãï con người của Thăng. Bà muốn nguyền rủa hắn, muốn nhổ vào mặt hắn nhưng toàn thân mềm nhũn, bà không đủ can đảm để làm gì cũng như không đủ can đảm mà nhìn mặt hắn lúc nầy.
Giềng khóc, khóc tức tưởi trong tủi ทɦụ☪. Thăng ôm lấy bà, Giềng cũng không còn đủ sức đẩy ra.
— Qua chỉ muốn cảnh cáo em thôi chứ làm sao Qua ﻮ.เ.+ế+..Ŧ em cho đành. Giết em rồi cả đời lương tâm Qua sẽ bị giằng xé, Qua biết trước sau gì em cũng đi Ϯố cάσ Qua nếu em bị ví vô đường cùng. Qua nói thật với em, Qua không phải là người có ɱ.á.-ύ lạnh, ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thằng Thạo xong Qua rất là ân hận vì nếu kịp nghĩ một chút, Qua sẽ đi báo với Hội đồng Tịch thì con Hà cũng bị trừng trị. Và lúc đó Qua cũng không biết thằng Thạo hãm hϊếp vợ thằng Thạch tới hư thai, nếu biết, Qua cũng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nó, Qua không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nó thì Thạch cũng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ. Giết Thạo rồi Thạch sẽ không còn tiền đồ. Mặc dù nó có ông Hương che chắn nhưng Ϯộι ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người phải bị chung thân hoặc ʇ⚡︎ử hình. Qua tin là em sẽ không muốn nhìn Qua có kết cuộc như vậy, phải không?
Giềng vẫn rấm rứt khóc nhưng trong lòng đã dịu bớt phần nào. Thăng tiếp tục nói:
— Nửa đời sau của chúng ta phải luôn có nhau. Bây giờ Qua thu xếp và cho tiền em đi lánh mặt ở đâu đó, chờ mọi việc ở đây lắng xuống sẽ đi tìm em, mình tới một nơi không ai biết mình mà làm lại từ đầu, nghe em? Còn nếu như em tố giác Qua, em cũng sẽ không được gì, xứ nầy em cũng không sống được, con Qua sẽ đuổi em ra khỏi nhà, không nhà cửa, không tiền bạc, không người thân thích em sẽ sống ra sao khi tuổi không còn trẻ nữa?
Giềng im lặng, không khóc nữa. Bà ta cũng hiểu là Thăng yêu mình, muốn sống chung với bà là điều thật lòng và bà cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng sự việc vừa xẩy ra quá sức tưởng tượng của Giềng, bà cảm thấy con người Thăng thật đáng sợ. Nhưng hắn nói cũng phải, xứ nầy bà không ở được nữa rồi, chỉ cần hắn cho bà thật nhiều tiền, bà sẽ ra đi, đi một mình, thoát khỏi hắn mới có thể vô tư mà sống đến cuối đời.
Nghĩ vậy, nên Giềng ngoan ngoãn nằm yên trong ʋòпg tay Thăng, bà dùng mỹ nhân kế, thỏ thẻ:
— Nhưng anh có đến không hay bỏ em một mình?
Thăng ѵυốŧ ѵε tấm thân người đàn bà đã 50 tuổi nhưng vẫn còn tràn trề nhựa sống:
— Nếu trong ʋòпg một tháng không thấy Qua đến thì em hãy ʇ⚡︎ự lo, chắc là Qua xẩy ra chuyện rồi, còn không thì bất cứ giá nào Qua cũng đến với em.
Giềng ngửa cổ lên, nũng nịu:
— Coi cái cổ của em nè, có vết hằn sâu rồi đó.
Thăng cúi xuống hôn lên cái cổ đầy đặn của Giềng:
— Qua xin lỗi, Qua thương em mà.
Thăng đưa Giềng địa chỉ một nhà trọ ở Sàigòn, cho Giềng 10 lượng vàng để ăn ở trong thời gian chờ đợi. 10 lượng đối với Giềng là cả một gia tài, bà ta nghĩ rất nhanh, sẽ không đến chỗ đó, sẽ đi xa hơn và sẽ làm lại cuộc đời bằng số vàng nầy.
Trời chưa sáng, Giềng xếp vài bộ đồ bỏ vào giỏ đi chợ, Thăng bẻ 2 trái đu đủ đã mỏ vịt cho bà dằn lên để lỡ như có ai trông thấy cũng nghĩ bà đi chợ bán đu đủ. Tự nhiên Giềng buột miệng:
— Anh bảo lãnh em mà em đi vầy thì anh làm sao?
Thăng cảm động:
— Đừng lo cho Qua. Nghe dặn nè, lỡ như bị bắt lại cũng tuyệt đối nói không biết gì nghe chưa? Chỉ nói là lén ăn cắp tiền của Qua rồi bỏ đi để tránh phiền phức.
Giềng cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra bà ta cũng biết là không phải Thăng xô bà đi để đổ hết Ϯộι lỗi lên đầu bà.
Trời chưa kịp sáng, Nhị đã tới chờ trước cửa ông Hương Cả Bằng. Khi nghe Nhị tường thuật lại vụ việc xẩy ra, ông Hương giận run người, tức tối vỗ tay ầm ầm xuống bàn.
— Để ta viết một tờ trác, con về đưa thằng xã trưởng gông cổ hết cái đám đó giải lên đây. Tổ cha nó, cái xứ làng quê mà chúng dám ngang nhiên lộng hành, ςư-ớ.ק của, hϊếp da^ʍ, ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người giữa ban ngày ban mặt vậy sao? Đụng tới con gáι ta là dám động thổ tгêภ đầu Thái Tuế rồi.
Nhị lật đật thưa:
— Bác Hương à, sức khỏe chị Ba con không đi nổi lên đây đâu, với lại ông Cang cũng nói xét xử vụ nầy công khai trước bàn dân thiên hạ rồi. Anh chị con kêu lên mời bác xuống một chuyến chứng kiến để coi xã trưởng Cang xử sao thôi.
Ông Hương mím môi suy nghĩ một lát rồi nói:
— Cũng được, con về trước đi, để ta cho kêu Đốc tờ Hương làm bên sanh đẻ xuống khám cho chị con, một đứa con sa bằng ba đứa con đậu, Ϯộι nghiệp con ta bị cái quân mạt hạng làm ทɦụ☪. Xong ta sẽ xuống ngay lập tức.
Trưa hôm đó, ông Hương , Đốc tờ Hương và vài người lính xuống tới, vừa bước vào nhà, ông đã hỏi chỗ nằm của Thu rồi cùng đốc tờ bước vào. Nhìn thấy cha, Thu nhoẻn miệng cười, ông ngồi xuống bên giường con gáι, trìu mến vuốt tóc chị:
— Con chịu thiệt thòi rồi.
Thu cười mà mắt ngân ngấn nước. Ông lại nói:
— Cha kêu đốc tờ khám kỹ lưỡng rồi cho tђยốς con uống, đừng buồn nữa nhen con, từ từ sẽ sanh cho nó những đứa con khác.
Ông nhờ thím Ba ở nhà cùng bà đốc tờ lo cho Thu rồi cùng chú Ba Đạt, Thạch, Nhị, Thơ, và mấy tùy tùng tới văn phòng xã.
Hai bên đường nhìn thấy ông Hương, ai nấy cũng phấn khởi theo bước ông rầm rộ kéo đi, tới nơi, Cang đã có mặt, khúm núm chào ông, những người đến đó trước thấy ông Hương đều vỗ tay hoan hô. Ông Hương ngồi xuống ghế chủ tọa, bên cạnh là Hội đồng Tịch, ông ta rụt rè nhìn ông:
— Tiểu ʇ⚡︎ử của tui ҳúc ρhα̣m con gáι ông Hương Cả, tui chưa kịp trừng trị thì nó đã bị quả báo rồi, tui khẩn cầu ông Hương bỏ qua cho gia đình bất hạnh của tui, sinh con không biểt dạy.
Ông Hương liếc nhìn ngang rồi nhìn Cang:
— Bắt đầu được chưa?
Cang gọi tên từng người bước ra, Hà, Thơ, cuối cùng là bà Giềng. Không thấy Giềng và Thăng có mặt, mọi người bắt đầu xì xào và nhìn ra đường. Cang trong lòng cảm thấy bất an vì chính mình cho bảo lãnh kẻ bị tình nghi thì nhìn thấy ông Thăng đang dìu bà Giềng khập khiễng đi tới.
HẾT PHẦN XIV
Lê Nguyệt.