Lấy chồng ҟҺùпg chương 30

Phong nghe tôi hỏi anh lập tức nhìn ra ngoài theo cάпh tay tôi chỉ. Trong tức khắc môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo rồi kéo mặt tôi quay lại, anh nói anh Hải cho xe chạy đi, rồi lên tiếng bảo tôi

“Ai thì kệ đi em quan tâm làm chi. Họ làm sai thì kết cục không đẹp. Vậy thôi.

” Nhưng mà?

“Không nhưng nhị gì cả? Bây giờ em nên để tâm trí lo cho con chúng ta nè.

Tôi bĩu môi bực mình Phong vì thái độ lúc này của anh đáng ghét thật, cố ngoái đầu qua sau cho đến khi xe chạy xuống bóng tôi mới quay mặt thu tầm mắt trở về, trong lòng đầy rẫy những câu hỏi không có lời giải thích.

Đưa tay chạm xuống bụng, tôi thở dài, lại nghĩ đến những âm mưu trong gia đình mà mình từng chứng kiến bất giác trong lòng tôi dâng lên nỗi sợ hãï. Tôi sợ sợ rằng mình sẽ bất cẩn, và sẽ có ai đó cố tình hại đến con mình giống như Ꮙ-ú Huệ đã từ đối xử với Ngọc Phụng. Từ ngày hôm đó nghe đâu Ꮙ-ú Huệ bị bắt và giam vào tù vì Ϯộι cố ý ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người, còn Ngọc Phụng thì bị ba chồng tôi đuổi ra khỏi nhà. Duy chỉ có con Sen là còn được ở lại do nó không có Ϯộι.

Cũng vì suy nghĨ quá nhiều vấn đề trong đầu nên tôi chợt nhớ lại chuyện của tôi luôn. Ngay lập tức tôi tái cả mặt, trong người xuất hiện cảm giác bồn chồn không yên.

Luồn tay sang cάпh tay anh rồi nép đầu vào. Tôi khẽ nói thật nhỏ vào tai đủ cho mỗi anh nghe vì tôi sợ anh Hải nghe được rồi lại có chuyện

“Anh ơi khi nào chúng ta mới nói sự thật cho ba má biết đây hả?

Phong khẽ nhíu mày quay sang nhìn tôi. cάпh môi định mấp máy phát ra tiếng lớn thì đã bị tôi đưa ngón tay lên suỵt một tiếng nhỏ ra hiệu với anh. Rồi tôi nói tiếp

” Ý em là khi nào anh nói cho ba má biết em là Ngọc Vy chứ không phải Ngọc My đó?

Phong nghe tôi hỏi rõ đầu đuôi xong anh liền im lặng một lúc, tôi nghe anh thở mạnh mà trong lòng ʇ⚡︎ự nhiên cũng chẳng yên. Mãi một lúc sau anh nắm lấy bàn tay tôi anh đan vào tay anh rồi siết chặt, giọng anh trầm hẳn

“Bây giờ em có thai rồi chắc ba mẹ không quá khắt khe đâu. Thôi thì sẵn dịp này hôm nay mình lấy công chuộc Ϯộι.

Tôi nghe anh nói thế thấy cũng tạm ổn nhưng tôi vẫn còn run lắm trong dạ không yên một chút nào, tôi thở dài bàn tay yên lặng nắm chặt lấy tay anh rồi lặng lẽ hướng mắt nhìn qua ô kính xe, mới vừa rời mắt ấy thế mà cơn mưa đã rút xuống từ bao giờ, hạt mưa càng ngày càng nặng, Linh cảm của tôi bỗng chốc lại càng thêm xấu.

Xe về đến sân thì mưa cũng nhỏ giọt lại. Phong nắm tay tôi từ từ đi vào, anh còn cẩn thận bảo tôi coi chừng bị trượt.

Phủi phủi tấm áo bị mấy giọt mưa rơi xuống tôi và Phong cầm tờ siêu âm trong tay chuẩn bị bước lên gian nhà chính để thông báo cho ba mẹ biết tin vui.

” Anh em thấy hồi hộp quá?

Phong nghe tôi lên tiếng, nhìn tôi lo lắng anh lại trấn an

“Không sao đâu, có anh ở đây em yên tâm đi.

” Dạ.

“Nè nắm chặt tay anh, vào trong mọi việc cứ để anh lo.

Tôi gật đầu, gượng nở một nụ cười nhẹ trao về anh để anh cảm thấy tôi đã ổn. Nhanh chóng Phong đưa hai tay anh áp sát vào mặt tôi, đối diện với ánh nhìn của anh anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi một nụ hôn. Giọng anh chắc nịch trong tức khắc truyền vào tai tôi

” Em hãy nhớ em là vợ anh? Cả đời này anh là người sẽ bảo vệ em.

Tôi nghẹn ngào, hai hốc mắt phút chốc ưng ửng nước mắt, tôi hiểu anh đang muốn tôi phải thật bình tĩnh và tin tưởng vào anh nên anh mới nhấn mạnh câu nói đó cho tôi nghe.

“Em hiểu rồi. Thương anh.

Phong gật đầu véo má tôi một cái nhẹ xong nắm tay tôi bước đi về phía trước.

Bất ngờ từ bên trong con Sen cầm cái khay trà bước ra, nhìn thấy tôi và Phong nó cúi đầu chào nhưng mắt nó lại liếc nhìn tôi trông kỳ bí lắm

Nhận ra biểu cảm khác lạ của nó. Tôi lên tiếng hỏi

” Sao nhìn tao?

Con Sen hắng giọng, hất mặt vào trong

“Có người tìm cậu mợ trong kia kìa, cơ mà nhà này sắp đổi chủ nữa rồi.

” Mày nói vậy là sao?

“Sen nói rõ cho cậu nghe có chuyện gì hả?

Cả tôi và Phong điều đồng thanh lên tiếng hỏi nó, một sự bất an không hề nhỏ dâng lên trong lòng tôi.

Đang chờ câu nó trả lời đến sốt cả ruột ấy vậy mà con Sen chỉ đi đến cạnh Phong, nó trả lời với anh, chẳng thèm nhìn đến tôi lần nữa

” Hôm nay có bà Lan và cô Ngọc My đến, cả nhà đang bên trong đó cậu. Vậy là có người sắp ra khỏi nhà rồi cậu ha! Mà cậu hai nè, Mấy nay con không có dịp nói chuyện nhiều với cậu nay trông cậu đẹp trai lắm đó cậu.

Phong nghe vậy thì chỉ hừ một tiếng,không trả lời gì với con Sen cả sau đó anh nắm chặt lấy tay tôi nhanh chân bước vào, bỏ lại phía sau ánh mắt hậm hực của con Sen đang dõi theo.

Khi tôi và Phong đi vào vừa kịp thấy và nghe rõ câu nói của chị My

“Bà cả, bà không tin con là Ngọc My sao bà? Đây..đây là tấm hình hồi nhỏ của con nè bà.

Chị My vừa nói vừa đưa tấm hình cũ đặt xuống bàn trước biểu cảm vô cùng bình thản của má và ba chồng tôi.

Thoáng thấy chúng tôi bước vào, má không vội nhìn tấm hình mà nở một nụ cười hiền hậu ngoắc tay gọi chúng tôi lại

” Hai đứa đi về có mệt không con? Lại đây ngồi xuống cạnh má nè?

Tôi khựng chân cơ mặt cứng đơ lại trong thấp thỏm sợ hãï nên khó khăn lắm Phong mới kéo tôi đến gần chỗ của má cả. Còn chị My và mẹ Lan, khi trông thấy tôi hai người họ nhanh chóng lên tiếng mừng rỡ như thân thiện với tôi từ kiếp nào vậy.

“Vy con đâu về vậy con. Sao mặt mày con nhìn khó coi vậy. À nay mẹ dẫn chị My đến đây để thay thế cho con nè, hồi trước con không chịu lấy cậu Phong, con chê cậu Phong bị Ьệпh mà ngặt chị My con đợt đó nó còn Ьệпh nặng hơn cậu nên nó không dám về đây sợ làm gia đình này ảnh hưởng, giờ con bé nó hết Ьệпh rồi nên tôi đưa con bé sang đây thay cho con Vy. Tội thân con nhỏ. Thay chị đi lấy chồng mà hỏng có được vui.

Mẹ Lan nói một mạch chẳng vấp một từ nào, càng nghe tôi càng thấy khó chịu, càng ấm ức, càng tức giận không nghĩ một người như mẹ Lan lại có thể dễ dàng thay đen đổi trắng đến như vậy.Bình thường với tính tôi chắc tôi sẽ nổi điên lên mà thua đủ với bà ấy nhưng không hiểu sao khi có thai rồi tâm tình tôi lại khác hẵn, tôi ức đến không nói được nên nước mắt cứ trào ra liên tục.

Ba chồng tôi đợi bà ấy nói dứt lời thì ông cũng ᵭ.ậ..℘ bàn một cái rầm khiến cho tất thảy ai cũng giật mình.

” Lộn xộn quá, mẹ con các người muốn làm loạn cái gia đình này hay sao?

Tiếng ba lớn, lại to rõ và hầm hứ ghê lắm nên khiến cho mẹ con chị Mγ tάi xanh cả mặt, còn Phong và má cả thì kéo tôi ngồi xuống ghế liên tục lau đi nước mắt tгêภ mặt tôi.Và nghe luôn cái đoạn thanh minh thanh nga của chị My

“Dạ hôm nay con đến đây không phải để tranh dành hay làm phiền gì gia đình mình cả, chỉ mà đến để xem em Vy có sống tốt hay không thôi rồi mẹ con con về…Mà lúc nảy bên ngoài con vừa gặp em Sen, em Sen nói cậu Phong và em Vy không hạnh phúc, rồi còn nói em Vy không được lòng cả nhà nên mẹ con mới nhắc lại lời ngày xưa của bà cả đây thôi ạ. Nếu như bà cả không chê thì con có thể sẽ thế em Vy để làm trọn lời hứa của bà.

Chị My nói với vẻ mặt thành khẩn lắm, rồi còn chớp chớp mắt nhìn Phong mãi, rồi thì mẹ Lan lại tiếp lời

” Con Vy từ nhỏ đã rất ngang tàn nên nếu nó có làm phật lòng gia đình vậy xin gia đình ông bà tha lỗi cho con nhỏ. Tôi sẽ dẫn nó về dạy bảo lại thêm ạ.cái My nó lớn nó lại siêng việc. Bảo đảm…

Mẹ Lan nói chưa dứt lời thì cạnh bên tôi Phong đã nhếch môi lạnh lùng buông lời cắt ngang câu nói của mẹ Lan

“Vậy sao? Ngọc My ngoan hiền lại siêng việc lắm à mẹ? Thế mẹ cứ để cô ấy ở lại. Nếu đúng như mẹ nói thì con sẽ suy nghĩ lại và trả Ngọc Vy về lại cho mẹ. Vì giữa 2 người giờ con chưa ρhâп biệt ra rõ được.

Nghe Phong nói tôi lặng cả người, ʇ⚡︎ự nhiên l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ co rút lại đau đớn,tôi nhìn anh, quan sát anh thật kỹ, không biết anh đang nói thật hay giỡn mà sao tôi đau tận tâm can thế này, nước mắt lại vô thức nhòe đi cả tầm nhìn, tôi cắn chặt cάпh môi không dám nất lên tiếng ai oán.Còn má cả và ba chồng tôi(à mà không giờ đây có lẽ hai tiếng thân thương này không còn dành cho tôi nữa rồi, tôi phải gọi là ông bà Trần mới đúng, họ im lặng không nói câu gì, chỉ có bà Trần là liên tục vỗ về lưng tôi kiểu an ủi nhưng lời nói lại nhắm về chị Ngọc My hơn.

” Ừ tôi cũng thấy thằng Phong nói đúng. Vậy đi. Bà ra xe tài xế chở về. Cứ để cô ta ở lại đây cho chúng tôi kiểm chứng?

Hai mẹ con họ vui cười hớn hở ra mặt, thế là chị My được đường đường chính chính bước vào nhà này.

“””””””

Tim tôi rã rời, lê từng bước nặng trĩu đi tгêภ hành lang vắng vẻ, bầu trời hôm nay cũng đen kịt, mây âm u bao phũ lấy khung trời. Dưới ánh đèn vàng treo tгêภ tường, tôi ngồi ʇ⚡︎ựa lưng vào ngóc nhà, ánh mắt hướng nhìn ra nơi xa xăm ngoài kia.

Giờ này chắc chị My dọn đồ vào phòng tôi rồi, và rồi tối nay chắc chị và Phong sẽ ngủ chung, họ mới chính là vợ chồng thật sự. Đến cả ông Trần và bà cả cũng im lặng đón nhận thì tôi đâu có quyền gì phải tranh dành .

Đưa tay xuống, đặt lên bụng mình, tôi mỉm cười trong đau xót. Bé con của tôi đến không đúng thời điểm rồi, cứ nghĩ có con rồi tôi và anh sẽ là một gia đình thật sự. Thế nhưng không phải. Bão tố chỉ mới nổi lên thôi…

Ngồi thẩn thờ với hàng đống suy nghĩ nên tôi không hay con bé Linh đã ngồi bên cạnh tôi ʇ⚡︎ự khi nào rồi. Nó đưa sợi thun buột tạm đuôi tóc của tôi lại. Con bé cất giọng an ủi

“Mợ khóc hả mợ. Mợ đừng buồn, cậu không phải là người vậy đâu mợ.

Tôi giật mình quay lại, thấy con bé nhìn mình đầy chân tình, bất giác tôi nhẽo miệng cười với nó, hai tay nhanh chóng lau đi nước mắt

” Ừ mợ không buồn, chỉ suy nghĩ tý thôi em đừng lo nha. À sao giờ này em không đi ngủ đi?

“Còn sớm mà mợ. Mà mợ không ngủ đi mà nói con. Đêm xuống ngồi đây lạnh lắm đó mợ.

” Mợ ngồi ngắm mây xíu thôi. Tý mợ buồn ngủ rồi mợ vào. À mà Linh nè. Em cho mợ hỏi.

“Dạ mợ hỏi đi.?

Tự nhiên nhớ đến cái vụ hồi trưa ở chợ tôi lập tức hỏi con bé Linh xem nó biết hay không

” chuyện là lúc trưa đi ngang mợ thấy có người ngồi ăn xin giữa chợ mà người đó trông giống bà hai Ngọc Phụng lắm em. Tháng nay em có đi chợ không? Em có gặp người ra không?

Nghe tôi hỏi xong con bé lập tức vỗ đùi cái đét trong sự ngỡ ngàng của tôi.

“Vụ này thì con biết. Mợ con nói nhỏ mợ nghe nha, là do cậu hai làm đó mợ. Ôi trời cậu hai thấy ngầm ngầm vậy mà ghê lắm, nghe nói bà Ꮙ-ú ngồi tù, còn bà Phụng đó ông nể tình nên cho quay trở về nhà, ai ngờ nghe đồn nhà bà ấy bị phá sản luôn. Giờ cả gia đình phải đi nhặc ve chay ở ngoài đường kiếm sống, còn bà Phụng đó đi xin việc thì không chỗ nào nhận do cậu hai đứng sau giựt dây hết địa bàn ở đây rồi, mấy người kia nể mặt tiếng tăm của gia đình này nên không ai nhận bà ấy vào làm cả, cuối cùng đường cùng phải đi ra chợ hành nghề thôi.

Tôi nghe xong mà rùng cả người vì không nghĩ Phong lại ác đến thế, dù sao thì trước cũng là người anh yêu anh còn đối xử tệ như thế thì tôi lại không khỏi lo cho mình, khi mà giờ đây tôi cũng sắp rời đi như Ngọc Phụng rồi.

Nén thở dài tôi tặt lưỡi

” Xem ra anh ấy cũng ác em nhỉ, dù sao thì Ngọc Phụng cũng còn trẻ, giờ gia đình như thế lại còn mưu sinh bằng cách đó thì tương lai cô ấy sẽ đi về đâu bây giờ?

“Em nói ai ác hả?

Giọng nói quen thuộc mang đầy sự cao ngạo cất lên khiến cho tôi giật cả mình, quay lại không thấy con Linh đâu mà tôi điếng người khi thấy Phong đang ngồi cạnh mình hồi nào ấy. Cứ nghĩ mình đang mộng du nên dụi mắt mấy lần tôi mới dám trả lời

” Anh làm em điếng cả hồn. Anh ra đây lúc nào vậy? Vậy anh nghe hết chuyện em nói rồi đúng không hả?

Phong gật đầu, ánh mắt nghiêm túc dán vào gương mặt của tôi,khẽ nhíu đôi này thật chặt, anh gặng giọng hỏi

“Anh mới là người hỏi em tại sao ra đây đó? Làm anh tìm em cả buổi.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh cười buồn

” Anh tìm em lám chi. Trong khi chị My đang ở trong phòng cùng anh cơ mà?

Khẽ lườm tôi một cái, Phong đanh giọng lên tiếng hỏi

“Ai nói em My ở trong phòng với anh? Ai hả?

” Thì em đoán. Chẳng phải lúc ở nhà lớn anh nói với mọi người anh đưa chị My đi sắm đồ một lúc rồi về sao?

Nói ra câu đó tôi lại buồn, chạnh lòng vô cùng vì nhớ lại cái cử chỉ ân cần của Phong lúc chập tối khi đối xử với chị My.

Cụp mắt xuống tôi vờ đưa tay bức mấy ngọn cỏ dưới đất để che đi cảm xúc yếu đuối của mình vì không muốn Phong nhìn thấy. Ấy vậy mà trái ngược với thái độ của tôi anh ngồi cạnh lại bật cười ngon lành luôn.Xoay người,anh kéo tôi lại, tay anh lau nước mắt cho tôi rồi mắng yêu

“Ngốc quá…Vợ anh ở đây thì con nào dám vào phòng mình hả? Nói em nghe nè,anh đưa Ngọc My đến xưởng gỗ của nhà mình gặp một người thôi, và nhờ họ giữ cô ấy dùm amh một đêm. Xong việc là anh chạy về tìm em liền, thấy con mèo đang co ro ngồi khóc một mình sao mà anh đau lòng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Đây em xem này, tιм anh nó ᵭ.ậ..℘ mạnh lắm đây này.

Phong vừa nói vừa vờ nắm lấy tay tôi đặt lên ngay chỗ ռ.ɠ-ự.ɕ của anh. Biết anh giỡn nên tôi tiện tay đấm mạnh vào chỗ đó thình thịch luôn rồi bĩu môi vừa khóc vừa gượng cười chống chế trả lời anh cho đỡ thẹn

” Ai mà tin anh cơ chứ? Tim em cũng ᵭ.ậ..℘ mạnh đây này, nhưng em có nhớ anh đâu?

“Không nhớ hả? Vậy để về phòng anh làm cho em nhớ anh lại ha!

” Á…anh làm gì vậy hả, buông em ra coi?

“Không buông?

” Buông em ra đi mà. Mọi người nhìn kìa?

“Không? Họ nhìn kệ họ. Vợ anh anh ẫm chứ có ẫm ai đâu mà sợ.

” Nhưng mà… kỳ lắm.. Anh bỏ em xuống đi mà?

“Em nằm yên!

Tôi nói gì nói anh cũng thay đổi vẫn nhấc bỗnh tôi nằm yên tгêภ tay anh rồi anh đi thẳng về phòng. …Khóa chốt cửa lại Phong đi vào phòng tắm rồi cẩn thật đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế,ʇ⚡︎ự tay anh pha nước ấm cho tôi. Rồi cả việc cởi quần áo tгêภ người tôi nữa. Nhưng khi tay anh vừa chạm vào tôi đã đứng bật dậy rồi lên tiếng ngăn lại.

“Anh đi ra ngoài đi. Em ʇ⚡︎ự tắm được rồi.

Phong vẫn kiên quyết

” Không. Tắm chung!

Tôi trố mắt không khỏi ngạc nhiên nhìn anh

“Anh ҟҺùпg hả? Đi ra ngoài đi…

Muốn tắm thì gọi con Sen vào mà tắm cho anh. Chẳng phải trước đó hai người cũng tắm chung cho nhau nhiều lần lắm sao hả?

Tôi vừa từ chối vừa nhắc lại chuyện cũ mà có lần con Sen nó nói cho tôi nghe về việc nó hay tắm cho Phong lúc anh còn bị mất trí nhớ, nghĩ lại lúc đó khi nghe nó nói mà tôi khó chịu đến tận bây giờ,nên sẵn dịp tôi nhắc lại với thái độ bực dọc cho anh nghe luôn.

Phong mỉm cười ngay sau khi tôi nói hết câu và anh vẫn giữ nguyên thái độ lại còn thẳng thừng tiến tới áp sát người tôi vào tường, bàn tay to lớn luồn từ vạt áo của tôi rồi di chuyển lên ngay ռ.ɠ-ự.ɕ sau ấy anh xoa nhẹ, đôi môi cong lên hình ʋòпg cung phát ra âm điệu mê hoặc

” Em đang nghen à? Em nhắc anh mới nhớ từ trước giờ không có ai tắm giúp anh cả, chỉ có lần em mới cỡi đồ anh giữa chừng rồi chạy ra ngoài thôi.Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục phần sau đó luôn ha!

“Nhưng sao lúc đó…

” Anh nói gạt em đó.

Vừa dứt lời Phong liền cúi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn, anh mút nhẹ hai bàn tay sau đó luồn ra sau cỡi bỏ những gì vướng víu tгêภ người tôi ra sau đó anh buông thõng xuống nền. Tôi bị anh ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ cả ς.-ơ τ.ɧ.ể như có luồn điện chạy dọc vào,vô thức chủ động ʋòпg tay lên ôm lấy cổ anh.

Phong vì hành động này của tôi anh liền dừng lại, ánh mắt ngây dại nhìn tôi anh thủ thỉ

“Tuy em không phải là người duy nhất anh có tình cảm,nhưng bên đời anh từ nay cho đến quãng đời về sau sẽ chỉ có mỗi em là người duy nhất anh thương.Đôi tay này nguyện ôm em vào lòng, che chở cho em để khi em ở bên anh em trọn vẹn một đời bình yên.

Tôi nghe anh nói thế liền khẽ mỉm cười,mủi lòng nhìn anh sâu nặng bàn tay chỉ vào ngay tιм anh tôi khẽ nói

” Bình yên của cuộc đời em bây giờ em gửi nơi này. Hy vọng anh sẽ giữ chặt đừng tiện tay vứt bỏ là được.Em yêu anh.

“Anh cũng yêu em!

Anh chậm rãi nhấc bỗng tôi lên đặt vào buồng tắm rồi xã nước vào, ʇ⚡︎ự tay anh tắm cho tôi rồi cũng ʇ⚡︎ự tay anh dùng chiếc khăn lớn lau khô người tôi rồi bế tôi ra ngoài…Tôi cảm nhận cả người anh nóng lên,bên dưới còn khích thích nữa khi mà cả ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi phô ra trước mắt anh,cứ nghĩ anh sẽ ăn sạch tôi ở trong phòng tắm rồi cơ nhưng không sau màn nói chuyện đó anh tranh thủ tắm cho tôi mau lắm. Cho đến khi thấy anh đặt tôi nằm xuống giường, anh thở mạnh một cái kéo chăn đắp ngang người tôi tôi mới biết anh chẳng có tiếp tục phần sau nữa nên tôi hơi tỏ ra hụt hẩng. Rõ là tôi cũng không phải ham muốn chuyện đó lắm, nhưng không hiểu sao bây giờ cả người cứ bị rạo rực, nhìn anh thôi đã muốn anh lắm rồi.

Nhìn mặt tôi phụng phịu. Phong lắc đầu rồi chỉ cười, trước khi trở vào phòng tắm anh khẽ cúi xuống đối mặt với tôi rồi nói mấy lời

” Em mới có thai bác sĩ bảo khiêng mấy tháng đầu ấy. Anh cũng không dễ chịu hơn em là mấy nhưng mà thôi vì con nhịn đi em nha.Bao giờ con lớn tý anh không tha cho em dễ dàng vậy đâu.Giờ thì em ngủ đi. Anh đi tắm rồi ra sau!

“Dạ!

Cả đêm đó nằm trong ʋòпg tay anh và tôi có một giất ngủ rất ngon. Mãi cho đến khi qua ngày hôm sau mặt trời lên tận nóc nhà, tiếng chim hót ríu ra ríu rít rộn rã khắp nơi tôi mới giật mình thức giấc. Mở mắt ra nhìn sang bên cạnh đã không thấy Phong đâu cả. Cùng lúc bên ngoài tiếng của chị My cất lên inh ỏi

” Cậu Phong đâu, cậu ra đây…tôi muốn về nhà…Cậu mau ra đây nói chuyện rõ ràng với tôi nhanh lên.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *