Hoa hồng có gai chương 3

Hai mẹ con lặng người khi nghe bác sỹ thông báo về tình hình của Ba, nhìn mẹ suy sụp mới chỉ một đêm mà Ngân thương đến quặn lòng, em Duy thì to ҳάc nhưng còn con nít lắm, lúc này cô cảm thấy mọi gánh nặng gia đình đang đè nặng lên vai mình, phải hết sức bình tĩnh không được tỏ ra yếu mềm trong lúc này, ba mẹ con ngồi im lặng, không ai nói với ai nhưng tất cả cùng một nỗi lo cho sức khỏe của Ba và bi kịch sắp tới của gia đình…

– Con nghỉ học đi làm…- bỗng thằng Duy lên tiếng làm cả mẹ và Ngân giật mình…

– Em đang nói gì thế Duy? Nhà mình còn chưa loạn lên hay sao? – Ngân quay sang la em…

– Em hỏi chị, nhà mình bán để lo cho Ba, rồi đi học lấy tiền đâu mà đóng? Em đi làm kiếm tiền lo cho Ba, mai mốt học cũng được…- Duy phụng phịu

– Em nghe đây, việc của em là tập trung học cho tốt, mai mốt ra trường đi làm lo cho Ba mẹ, chị lo được nên đừng làm nhà mình rối lên nữa…

– Ba mẹ còn một mảnh đất ở quê, nếu cần thì bán đi…- bà Hà ngậm ngùi…

– Nhà mình ở nhà thuê cũng đâu có sao, Ba mẹ đã quá vất vả nuôi dạy chúng con, bây giờ chị em con đã lớn có thể đi làm thay Ba kiếm tiền được rồi, mẹ cứ bán nhà tập trung lo cho Ba, ๓.ạ.ภ .ﻮ người là quan trọng nhất…

– Thôi cứ thống nhất vậy đi, Duy đưa mẹ về lên ngân hàng rút tiền nộp viện phí cho Ba…- Bà Hà quay sang cậu con trai nói nhỏ…

– Dạ mẹ…- Cậu ta len lén nhìn chị, ánh mắt của Ngân vẫn hết sức nghiêm túc làm cậu ta sợ không dám nói gì nữa…

Mẹ và em đã về, còn lại một mình, Ngân ôm đầu suy nghĩ tỏ vẻ lo lắng, trước mặt mẹ và em thì cô tỏ ra cứng rắn để mọi người yên tâm nhưng dù sao Ngân cũng chỉ là một cô sinh viên không hơn không kém, giờ đây người trụ cột là Ba lại đang gặp tai пα̣п, và nếu Ba vượt qua được thì cũng hoàn toàn mất sức lao động, có lẽ Ngân phải quyết định nghỉ học để đi làm kiếm tiền, trước tiên phải chạy chữa cho Ba rồi tính sau…

– Ngân ơi…

Tiếng gọi của Vũ làm cô giật mình quay lại, Vũ đi cùng một người phụ nữ ăn mặc sang trọng thì cô đoán là mẹ của bạn ấy, mặc dù cùng học cùng chơi thân với nhau nhưng Ngân chưa đến nhà và gặp Ba mẹ Vũ lần nào nên không biết, thấy vậy cô đứng dậy lễ phép:

– Cháu chào cô ạ…

– Cháu là Ngân phải không? cô có nghe Vũ nói về nhóm bạn chơi thân của nó nhưng chưa gặp cháu lần nào, cháu xinh quá…- Bà Kiều nhẹ nhàng nói với bạn của con

– Mẹ thấy con nói có đúng không? bạn Ngân xinh nhất lớp, nhất khoa luôn á, mà còn học giỏi nữa…

– Bạn cứ nói thế chứ, mình xấu hoắc à…- Ngân cười

– Cháu xinh lắm, hẳn mẹ cháu cũng đẹp lắm…

– Dạ, cháu giống mẹ ạ…

Bà Kiều quay sang Vũ đang đứng bên cạnh, bà nói với con:

– Con ra ngoài một lát, mẹ có việc muốn nói với Ngân…

– Có chuyện gì vậy mẹ? mẹ đừng ЬắϮ пα̣t Ngân nhé…- Vũ nghi ngờ…

– Trời ơi, ЬắϮ пα̣t gì chứ? Mẹ ghê gớm vậy hả? con nói gì vậy Vũ? – Bà Kiều la con tỏ vẻ hơi buồn…

– Con xin lỗi mẹ, do con lỡ lời, nhưng có chuyện gì mẹ nói luôn được không?

– Chuyện phụ nữ, con có nghe không?

– Dạ không hihi

– Vậy thì đi ra được chưa?

Trước khi rời đi, Vũ còn quay lại nói với Ngân:

– Mẹ Vũ hiền lắm, Ngân đừng sợ nhé…

– Không sao đâu, Vũ ra ngoài đi, chính bạn làm mình khó xử…

Ngân cười nói với Vũ tỏ vẻ cứng rắn, nhưng thực ra cô cũng lo lắm, không hiểu mẹ của Vũ muốn gặp riêng cô nói chuyện gì mà không thể cho Vũ cùng nghe, nhưng cô lại ʇ⚡︎ự động viên mình hãy bình tĩnh, bởi cô chưa gặp bà ấy lần nào thì sao phải sợ chứ?

– Mẹ cháu tên là gì? – tiếng bà Kiều hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của cô…

– Mẹ cháu tên là Hà, mà cô quen mẹ cháu ạ? – cô hỏi ngược lại

– Giống lắm, giống một người bạn của cô…

– Dạ, ai cũng nói cháu giống mẹ…

– Ba cháu tên là gì?

– Dạ, Ba cháu tên là Bình, Ba cháu…- hai mắt đã ngập nước, cô nghẹn ngào khi nhắc đến Ba…

Bà Kiều ngồi lặng đi, mặt tái dần khi nghe cô nói tên Ba mẹ mình, nhưng lúc này Ngân đang ҳúc ᵭộпg cúi mặt xuống nên không nhìn thấy nét mặt của bà Kiều thay đổi, giọng bà bỗng lạc đi:

– Ba cháu sẽ ổn thôi, Bác trai có quen với viện trưởng, có gì sẽ giúp đỡ gia đình cháu…

– Dạ, cháu cảm ơn cô ạ, nhưng mẹ con cháu đã lo được rồi…

– Số tiền lớn như vậy thì làm sao lo nổi?

– Dạ, mẹ cháu bán nhà để cứu Ba…- cô lại khóc…

– Thôi được rồi, gặp con sau nhé…- Bà Kiều nói xong vội đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài…

Tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng tâm trạng của Ngân lúc này cũng không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện khác, cô vẫn cúi đầu ngồi im lặng…

– Con vừa nói chuyện với ai đó? – mẹ cô đứng sau lưng lúc nào mà cô không biết…

– Dạ, mẹ vừa hỏi gì ạ? – cô ngơ ngác…

– Lúc vào mẹ thấy con ngồi nói chuyện với một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sang trọng đó…

– À, đó là mẹ của bạn Vũ ạ…

Bà Hà có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, nhìn dáng người phụ nữ rất quen, khi bà ấy đi ra thì đúng lúc bà Hà đi vào, nhưng bà có cảm giác người đàn bà này muốn tránh mặt bà nên đáng lý đi dọc hành lang ra ngoài thì bà ấy lại đi lên cầu thang, lúc bà quay lại thì lại thấy bà ấy đi xuống, sao vậy nhỉ? Tại sao bà ấy lại phải tránh mặt bà? Vì từ xa nên bà không nhìn thấy rõ mặt mà chỉ thấy dáng người quen thôi…

– Mẹ bạn Vũ tên là gì hả con?

– Dạ, bác ấy tên là Kiều…

– Còn Ba của Vũ tên là gì?

– Dạ Ba bạn ấy tên Hoàng Tiến,…

– Hoàng Tiến? – Bà Hà sửng sốt la lên, mặt tái mét…

– Có chuyện gì vậy mẹ? mẹ đừng làm con sợ nhé…

– Không có gì? Tự nhiên mẹ thấy chóng mặt…

– Mẹ nằm xuống một lát đi, chắc huyết áp lại tăng rồi…

– Mẹ không sao, con đừng lo…

Mặc dù còn nhiều thắc mắc muốn hỏi mẹ, nhưng thấy mẹ không được khỏe nên cô không hỏi nữa, linh tính làm cô không yên tâm khi nghe nhắc đến tên mẹ cô thì bà Kiều mẹ của Vũ cũng đứng dậy về luôn như muốn tránh mặt một ai đó, bây giờ đến mẹ của Ngân cũng bất ngờ khi nhắc đến bà Kiều, cô có cảm giác hình như trước đây mẹ cô và bà ấy đã từng quen nhau, nhưng trong hoàn cảnh này tốt nhất cô không nên hỏi thì hơn…

Vũ đang đứng bên ngoài thì thấy bóng của mẹ đi ra nên anh vội chạy theo, nhưng rồi bỗng dưng bà lại biến mất không nhìn thấy nữa, Vũ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nhìn thấy mẹ anh đang đi ở cuối hành lang lối ra cổng Ьệпh viện, điều kỳ lạ là mẹ cứ nhìn ngược xuôi như đang tìm ai, anh chạy theo gọi mẹ:

– Mẹ ơi…

Không biết mẹ anh có nghe thấy không mà bà vẫn cắm cúi đi ra cổng mà không ngoảnh lại, phải cố gắng hết sức anh mới đuổi kịp bà, khi đã ngồi tгêภ xe Vũ mới hỏi:

– Sao vậy mẹ? mẹ nói với Ngân chuyện gì mà mẹ đi về vội vàng như vậy?

– Chưa nói được gì…

– Sao mẹ lại về, con nói mẹ đi cùng con thăm Ba bạn ấy để giúp đỡ kia mà, mẹ không giữ lời hứa…

– Mẹ có nói vấn đề giúp đỡ nhưng con bé từ chối, nói đã lo được rồi…

– Mẹ cô ấy bán nhà đó mẹ, rồi ở đâu chứ?

– Thì cũng phải vậy thôi, nếu có giúp đỡ cho vay thì cũng chỉ phần nào, gia đình vẫn phải chủ động…

– Vậy mẹ đã nói với cô ấy chưa?

– Mẹ chợt nhớ có công việc gấp nên về ngay, hôm sau gặp lại…

– Bây giờ mới là lúc cần người giúp đỡ, mai mốt thì nói gì nữa mẹ…- Vũ năn nỉ…

– Con học được cái tính mè nheo từ hồi nào vậy? mẹ đang có công chuyện gấp phải về ngay, việc nào cần thì làm trước, việc điều trị còn lâu dài…

Thấy mẹ có vẻ gay gắt nên Vũ cũng đành lặng thinh không nói gì nữa, nhưng trong lòng anh bức bối vô cùng, hôm nay anh muốn mẹ đi cùng để mẹ giúp đỡ gia đình của Ngân và mẹ đã nhận lời, không ngờ sự việc lại xảy ra như thế này, anh cũng muốn hỏi Ngân xem mẹ anh đã nói những gì, có làm tổn thương cô không? nhưng vì tгêภ xe nên anh không dám hỏi, đành chịu trận đi về nhà…

Bà Hà không muốn cho con gáι phải lo lắng chứ trong lòng thật sự đau đớn, vết thương đã mấy chục năm rồi nhưng mỗi khi nhắc lại là nó lại chảy ɱ.á.-ύ, sau cάпh cửa kia là người chồng thương yêu của Bà và người cha mẫu mực của hai đứa con, bà không cho phép mình gục ngã cho dù chuyện gì xảy ra, bà phải hết sức vững vàng và tỏ ra mạnh mẽ để có thể thay chồng lèo lái con thuyền gia đình, bà biết con gáι bà đã nghĩ đến việc nghỉ học để đi làm, nhưng bà nhất định không chịu, dù có khổ cực bao nhiêu thì bà cũng phải cố gắng cho các con học đến nơi đến chốn,…

– Người nhà Ьệпh nhân Bình lên nộp tiền phẫu thuật…- tiếng cô bác sỹ làm hai mẹ con giật mình…

– Mẹ cứ ngồi đây, con đi nộp tiền và làm thủ tục phẫu thuật cho Ba…- Ngân nhanh nhẹn đứng dậy đi theo Bác sỹ…

– Cẩn thận đó con, nếu không đủ thì có bao nhiêu nộp trước bấy nhiêu…- Bà nói với theo…

– Mẹ yên tâm, con đi một lát rồi về…

Nhìn bóng dáng mảnh mai của con mà tιм bà như thắt lại, có thể nói Ngân chính là bản sao của bà ngày xưa, ông bà được hai người con thì Ngân xinh đẹp giống đúc mẹ còn Duy thì rắn rỏi giống Ba, bà lúc nào cũng ʇ⚡︎ự hào về gia đình mình, nhưng rồi giông tố bỗng ập đến bất ngờ, ngay chính ngôi nhà thân yêu với bao kỷ niệm bà cũng không giữ được…

Cơn bão nào dù có mạnh đến đâu, dù có tàn phá như thế nào cũng phải qua đi, chỉ ngày mai thôi trời sẽ hửng nắng, cây kia bị gió bão vùi dập rồi cũng ʇ⚡︎ự đứng lên, vươn mình đón ánh mặt trời…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *