Sáng nay lớp Ngân được nghỉ hai tiết cuối, cả nhóm đang nghĩ xem rủ nhau đi chơi ở đâu thì chuông điện thoại của cô đổ liên hồi, Ngân mở điện thoại xem ai gọi thì là số của mẹ:
– Ngân ơi…huhu – tiếng mẹ khóc nức nở làm cô hốt hoảng
– Mẹ ơi, có chuyện gì mẹ ơi…- thấy mẹ khóc nên Ngân cũng khóc theo làm cả bọn ngơ ngác…
– Về ngay con ơi, Ba con bị tai пα̣п rồi…- tiếng bà Hà mẹ cô la thất thanh…
– Ba ơi…
Ngân ôm mặt khóc ngất rồi khụy xuống, thấy vậy Hoàng Vũ cầm điện thoại hỏi mẹ của Ngân:
– Bác Trai giờ đang ở đâu ạ? Bác bình tĩnh rồi chúng cháu đến ngay…
Cả bọn vội chạy ra ngoài cổng trường kêu taxi đi ngay, lúc đến Ьệпh viện thì Ba Ngân đã được người đi đường đưa vào phòng cấp cứu, lúc này chỉ còn mẹ cô đang khóc rũ rượi ở ngoài hành lang, vừa nhìn thấy mẹ, Ngân chạy vội đến và hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc, nhìn cảnh tгêภ làm ai cũng mủi lòng, riêng Khả Như cứ ôm mặt khóc tu tu, thấy vậy Kim Oanh kéo Khả Như ra:
– Như bị làm sao thế? Phải bình tĩnh động viên bạn ấy chứ, mình thấy bạn còn khóc to hơn ý…
– Mình sợ lắm, mình lại nhớ đến Ba mình, huhu – cứ thế cô càng khóc lớn hơn…
– Cậu đi ra ngoài này với tớ, gia đình bạn ấy đã lo lắm rồi, giờ bạn làm rối thêm thôi…- nói rồi Oanh kéo tay Khả Như đi ra ngoài…
– Bạn với bạn ấy về trường luôn đi, ở đây có tớ và Vũ rồi, báo cáo Thầy giáo giúp 3 đứa mình nhé…
Vũ rủ Đại đi xuống phòng trực hỏi bác sỹ xem tình hình của Ba Ngân thế nào, nhưng phòng trực vắng hoe bởi tất cả đang tập trung ca cấp cứu, tiếng bước chân chạy ngược chạy xuôi, Vũ chỉ nghe một bác sỹ vừa lắc đầu vừa nói:
– Tai пα̣п kinh hoàng quá, Ьệпh nhân vừa gãy cột sống vừa chấn thương sọ пα̃σ, khó lắm…
– Bác sỹ ơi…- anh chạy theo để hỏi nhưng không ai trả lời…
Hai bạn không còn đủ bình tĩnh trở lại nếu Ngân có hỏi về tình hình của Ba thì biết trả lời làm sao? Cậu Đại hai mắt đã ngập nước ʇ⚡︎ự khi nào, còn Vũ thì cũng có khá hơn gì đâu, Đại lí nhí:
– Thương Ngân quá Vũ ơi, bây giờ tụi mình phải làm sao?
– Mình cũng không biết, cứ bình tĩnh chờ xem thế nào…
– Bây giờ hai đứa mình về chỗ Ngân đi, nếu bạn ấy hỏi thì không nói gì nhé…
Hai người len lén đi về phòng cấp cứu, Ngân và Mẹ vẫn đang ngồi chờ, mẹ cô có vẻ mệt mỏi người cứ rũ như tàu lá, tất cả 4 người mắt đều tập trung hướng về cửa phòng cấp cứu:
– Ai là người nhà Ьệпh nhân Bình?
– Có tôi, tình hình chồng tôi thế nào rồi bác sỹ?
– Bệnh nhân nặng lắm, có gì gặp bác sỹ trưởng khoa, còn bây giờ ai nhóm ɱ.á.-ύ O thì theo tôi đi xét nghiệm ɱ.á.-ύ…
– Cháu nhóm ɱ.á.-ύ O giống Ba cháu,…- Ngân vội đứng dậy chạy theo
– Cả cháu nữa…- Đại và Vũ cùng chạy theo…
Khi đến phòng thí nghiệm thì hai người không trùng nhóm ɱ.á.-ύ O nên bác sỹ quát:
– Các cậu đùa đó hả? Ьệпh viện cần nhóm ɱ.á.-ύ O mà các cậu nhóm khác, làm mất thời gian của bác sỹ…
– Chúng cháu không phải nhóm ɱ.á.-ύ O nhưng chúng cháu có thể đổi cho ngân hàng ɱ.á.-ύ ở Ьệпh viện, bác sỹ cứ lấy đi ạ…- Vũ nghẹn ngào…
Lời nói, ánh mắt và gương mặt của hai chàng trai làm bác sỹ cảm động, ông không nói gì chỉ vẫy tay cho hai người vào phòng, tình thân, tình người giữa con người với con người thật thiêng liêng, hai chàng trai tuổi đời tuy còn rất trẻ nhưng tâm hồn thì thật rộng lớn, trong lúc gia đình bạn gặp nguy nan, mặc dù rất muốn giúp bạn nhưng trí óc non nớt chẳng biết phải làm sao? Hành động hiến ɱ.á.-ύ cứu người thật vô tư trong sáng và vô cùng ý nghĩa…
Ngân lảo đảo bước về phía mẹ, nhìn xung quanh không thấy hai bạn, cô hỏi mẹ:
– Hai bạn Vũ và Đại đi đâu rồi mẹ?
– Mẹ không biết, chỉ thấy hai đứa đi theo con thôi, con dựa vào mẹ ngồi nghỉ một chút, hay con nằm xuống nhé…
– Dạ, không sao đâu mẹ, con chóng mặt chút xíu là đỡ…
– Không biết ba con sao rồi, cậu mong cho ba con vượt qua kiếp пα̣п này…
– Con nghe nói Ba bị gãy cột sống, nặng lắm…mẹ con mình phải chuẩn bị tâm lý để cứu ba, cho dù phải bán nhà…
– Nhất định phải cứu Ba bằng mọi giá…- Ngân cầm tay mẹ tỏ ý quyết tâm…
Lúc hai người trở lại, nhìn mặt cậu Vũ xanh lè xanh lét mà Ngân giật mình:
– Vũ bị sao thế này? Hai cậu vừa đi đâu thế?
– Tụi tớ đi hiến ɱ.á.-ύ đổi ɱ.á.-ύ nhóm O…- Đại lý nhí…
Ngân quá cảm động vội giang tay ôm lấy hai bạn:
– Cảm ơn các bạn, Ngân cảm động quá huhu…- cô nức nở
Cả đêm đó các bạn đều ở lại Ьệпh viện với Ngân để mẹ về nhà nghỉ, lúc sau cậu Đại cứ chần chừ mãi rồi cũng lí nhí nói:
– Ngân ơi, Ba cậu…
– Ngân biết rồi, bạn yên tâm cho dù có phải bán nhà thì mẹ con Ngân cũng cứu Ba bằng mọi giá…
– Tụi mình thương bạn lắm nhưng không biết phải làm sao?
– Mình chắc không thể tiếp tục theo học cùng các bạn được nữa…- Ngân nghẹn ngào
– Không được nghỉ học Ngân ơi, Vũ sẽ về nói với Ba mẹ giúp đỡ gia đình bạn, huhu – Vũ òa khóc nức nở…
– Đại và Vũ sẽ đi làm kiếm tiền phụ cho Ngân nha…
Làm sao có thể nghĩ đến một ngày cả nhóm bạn 5 người mà thiếu vắng Ngân? cô bạn gáι học giỏi xinh xắn và nghị lực, chỉ nghĩ thôi là không ai chịu nổi, nhất là Vũ khi lần đầu tiên trong đời mới có tình cảm với cô bạn gáι, cả Đại nữa, hàng ngày miệng nói oang oang mà hôm nay cũng nghẹn ngào, hai mắt đã ngập nước, làm sao anh chịu nổi khi nghĩ đến ngày phải xa Ngân, nhiều khi trong giấc ngủ, anh bỗng thấy hình bóng cô đang cười đi lại phía mình, nhưng bỗng dưng cậu Vũ ở đâu đi nhanh đến cầm tay cô đi mất, Đại cũng mơ hồ với chính cảm xúc và tình cảm của mình, anh không biết đó có phải là tình yêu không mà anh chỉ biết anh rất thích Ngân, nếu ngày nào không gặp thì ʇ⚡︎ự nhiên lại thấy nhớ…
Giờ đứng trước hoàn cảnh như thế này? Làm sao cô có thể tiếp tục đến trường, Ba Ngân là trụ cột chính trong gia đình, giờ Ba nằm đó bỗng dưng gia đình lâm vào cảnh bế tắc, Ngân sẽ nghỉ học đi làm kiếm tiền lo cho gia đình, tạm gác ước mơ nơi giảng đường, tạm xa những người bạn thân yêu để bước vào cuộc sống ʇ⚡︎ự lập…
– Người nhà Ьệпh nhân Bình lên phòng gặp bác sỹ trưởng khoa…- tiếng cô bác sỹ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô…
– Dạ có cháu…- Ngân nói rồi đứng dậy…
– Mình sẽ đi cùng với bạn – Vũ cùng đứng dậy đi theo…
Hai bạn đến trước cửa phòng bác sỹ thì dừng lại, vừa thấy bóng người đến nên bác sỹ Hoàng trưởng khoa ngoại gọi vọng ra:
– Hai cháu vào đây…
– Dạ, cháu chào bác sỹ…
– Tình hình Ba cháu nặng lắm – Bác sỹ ái ngại nhìn Ngân ngập ngừng…
– Dạ, xin bác sỹ cứu Ba cháu bằng mọi giá…- cô năn nỉ…
– Cứu người là nhiệm vụ của bác sỹ, vấn đề là tài chính gia đình phải chuẩn bị…
Không hiểu sao lúc này Ngân bỗng cứng rắn đến lạ thường, lấy tay gạt những dòng nước mắt, hai môi mím chặt, mắt ráo hoảnh và không còn khóc nữa, cô tỏ ra bản lĩnh làm bác sỹ càng thương:
– Cố gắng động viên mẹ, vững vàng lên cô gáι…
Trở về nhà, bước vào phòng là bà lại khóc, giờ đây khi chồng bà gặp tai пα̣п, bà quyết định đành chia tay ngôi nhà thân yêu với bao kỷ niệm, nhớ lại những ngày mới cưới nhau, hai vợ chồng vừa ra trường, kinh nghiệm chưa có nên xin việc ở đâu cũng từ chối, bởi ở cái xã hội này thì tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi chưa đủ mà còn phải có tiền, nếu không có tiền thì phải có quyền, người ta nói đúng lắm, nhiều người bạn học cùng khóa với bà ra trường phải đi làm lao động phổ thông, thậm chí làm thời vụ ở một công ty tư nhân nào đó để sinh tồn, hai vợ chồng cũng không khá hơn là mấy, lúc đó bà lại có bầu con gáι đầu lòng, ông Bình chồng bà ban ngày đi làm tối lại tranh thủ chạy thêm vài cuốc xe ôm, còn bà thì nhận thêm việc làm ở nhà, mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng mà vui, mỗi tối khi chồng về đưa cho vợ những đồng tiền lẻ nhàu nát, bà ngồi vuốt từng tờ thật trân trọng,… giờ đây ngôi nhà này, kỷ niệm đầy ắp nghĩa tình chồng vợ bà đã không giữ được nữa, chỉ mong sao ông sống để trở về với Bà và các con, cho dù không còn khỏe mạnh như xưa nữa…
Bỗng chuông điện thoại reo, nhìn màn hình là Khánh Duy con trai của Bà đang đi học ở xa, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, bà nghe máy:
– Alo, mẹ nghe đây con…
– Tình hình Ba sao rồi mẹ? con đang tгêภ đường về…
– Con về nhà rồi nói, đi đường cẩn thận…- Bà chỉ biết dặn con như vậy rồi tắt máy, bà biết nói gì bây giờ khi con đang tгêภ đường về, kẻo nó nghe tin rồi không bình tĩnh thì sao?
Mở tủ lục tìm những giấy tờ nhà đất, bà biết rằng bán một căn nhà rất khó, không phải cứ nói bán là được ngay, chỉ còn cách ngày mai thế chấp ngân hàng, rồi rao bán căn nhà sau, vợ chồng bà cũng tiết kiệm được một số tiền nhỏ để sau này dưỡng già, ʋòпg vàng cưới cũng chẳng có là bao, bà gom hết cho vào cái túi, bởi nó chính là khoản tiền đầu tiên phải đóng cho Ьệпh viện, hai hàng nước mắt cứ chảy theo chiều suy nghĩ trong đầu, không biết tình hình chồng bà ở Ьệпh viện sao rồi, bà gọi cho con gáι:
– Ba con sao rồi? đã biết tin gì chưa?
– Con mới vào gặp bác sỹ, Ba bị nặng lắm, đêm nay hội chẩn sáng mai mổ, vấn đề phải nộp tiền nhiều lắm mẹ…- Ngân nói giọng lo lắng…
– Trước mắt dùng số tiền tiết kiệm của Ba mẹ, mẹ nghĩ phải thế chấp nhà cho ngân hàng để nhanh có tiền, chờ bán nhà lâu lắm…
– Dạ, cố gắng lên mẹ…
– Giờ mẹ đến Ьệпh viện với con nhé…
– Dạ, có các bạn con rồi, mẹ ở nhà tranh thủ chợp mắt rồi còn lo ngày mai nữa…
Buổi tối thật oi nồng, bầu trời như giận hờn, như oán trách ai mà mang từng luồng gió nóng thổi tới làm không khí ngột ngạt đến khó chịu, Ngân ngửa mặt nhìn trời, dường như sắp có bão…