Hoạt về nhà thì thấy Ngân đang hí hửng trong bếp nấu ăn. Cô ta biết hôm nay là ngày vợ chồng Viên ra tòa ly hôn nên khá vui vẻ.
Ngân đi chợ từ sớm mua nhiều món ăn ngon tẩm bổ cho Hoạt. Hàu sống, cua rang me, nộm giá… Toàn những món bổ dưỡng cho đàn ông. Từ nay cô ta đã chẳng còn lo sợ về Viên nữa. Viên hoàn toàn đã bước ra khỏi căn nhà này. Bây giờ chỉ còn cô và Hoạt mà thôi. Đúng là không ᵭάпҺ thì địch cũng ʇ⚡︎ự rút lui. Ngân mừng lắm.
Thấy xe Hoạt đỗ từ đầu cổng, Ngân đã tí ʇ⚡︎ửng chạy lăng xăng ra mở cổng, miệng cười toe toét:
“Anh…”
“Bốp!” Vừa hé răng nói được một tiếng thì ngay lập tức một cú tát như trời giáng xuống má Ngân.
Ngân bị cú ᵭάпҺ bất ngờ nên lảo đảo ngã vào cάпh cổng, khóe miệng chảy chút ɱ.á.-ύ tươi.
“Con khốn này! Tao đã nói với mày không được xen vào chuyện vợ chồng tao rồi còn gì. Mày không coi lời nói của tao ra gì đúng không?”
Ngân bị Hoạt ᵭάпҺ cho một bạt tai nhưng dường như cô ta vẫn chưa sáng mắt ra, vẫn lao vào Hoạt như con thiêu thân.
“Anh! Em đâu có làm gì đâu.”
“Không làm gì đâu?” Hoạt trợn mắt giận dữ nhìn Ngân: “Không làm gì đâu mà cô dám khai chuyện của tôi với cô, lại còn cái thai nữa chứ. Cô ta đã lấy đoạn ghi âm đó làm bằng chứng ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ để ly hôn tôi đấy biết không hả?”
Ngân bây giờ mới nhớ ra vài ngày trước Viên đến đây nói chuyện với cô ta về cái thai. Ánh mắt Ngân căm giận nghĩ về Viên.
“Hoá ra chị ta cố tình đến đây là vì chuyện này.” Ngân lẩm bẩm rồi thanh minh với Hoạt:
“Anh! Không phải tại em. Là chính do cô ta đã cố tình gài bẫy em. Cô ta đã mang máy ghi âm sẵn để dụ em nói ra chuyện đó. Không ngờ cô ta thâm hiểm thật. Đúng là đồ đàn bà dã tâm.”
“Im mồm đi! Cô còn dám mắng cô ấy sao? May cho cô là cô ấy không kiện cô cái Ϯộι ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ đấy.”
Hoạt nói xong thì phẩy tay dắt xe vào nhà.
Ngân đứng ngẩn người ôm mặt vừa tức vừa thấy tủi thân. Cho đến bây giờ anh ta cũng chỉ nghĩ cho vợ mình. Anh ta nghĩ mình là cái gì chứ!
Ngân ấm ức đi vào trong bếp hất tung cái chảo đang xào giá dở tгêภ bếp cho bõ tức. Cái kiểu giận cá chém thớt ấy. Cô ta không thể làm gì người ức hϊếp mình đành phải trút giận lên cái vật vô tri vô Ϯộι này thôi.
Những ngày sau đó, Hoạt không về nhà mà liên tục qua đêm ở ngoài. Đến bữa ăn cũng không về luôn. Ngân sợ không dám gọi điện cho anh ta chỉ chờ cơm đến khuya rồi thì ăn cơm một mình hoặc đổ bỏ.
Hoạt ra ngoài ɾượu chè cặp hết cô này đến cô khác. Chẳng những thế anh ta còn ngang nhiên dắt gáι về nhà làm chuyện ấy ngay khi có mặt Ngân đang ở nhà. Hoạt không coi Ngân ra gì. Trong mắt anh ta, Ngân chỉ là món hàng đã xài cũ rồi thì vứt bỏ đi mà thôi. Ngân tức giận, ấm ức, ghen tuông đến mấy cũng không dám hé môi bởi cô ta rất sợ Hoạt. Chỉ cần một cái liếc mắt của anh ta thôi là hồn vía Ngân đã lên mây rồi.
Những tháng đầu thai kỳ, Ngân nghén. Cô ta không ăn được nên gầy đi. Lại bị tâm lý về Hoạt nên suy nghĩ nhiều. Người cứ ҳάc xơ đi hẳn. Hoạt quẳng cho cô ta ít tiền kêu đi ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ. Ngân đi một mình đến Ьệпh viện nhưng khi lên bàn khám thì sợ quá trốn về. Ngân nói dối với Hoạt là đã phá rồi.
Cái thai lớn dần trong bụng. Tâm lý vừa lo sợ vừa ấm ức trong lòng lại thay đổi nội tiết tố khiến Ngân như kẻ dở dại. Nhìn những cô nhân tình Hoạt đưa về nhà, Ngân tức sôi ɱ.á.-ύ.
Mới chia tay vợ chưa được hai tháng thôi mà anh ta đã dẫn về nhà 3 cô bồ khác nhau. Cô đầu tiên thì được một tuần. Cô thứ hai được mười ngày. Cô thứ ba thì kéo dài hơn một tháng rồi. Cô ta tên Nguyệt, là sinh viên một trường Cao đẳng ở thành phố này. Có lẽ vì cô này trẻ nhất và khéo miệng nhất.
Sau một hồi quấn lấy nhau, Hoạt nằm lăn quay ra giường ngủ. Anh ta có thói quen như vậy. Dù là với vợ hay người tình. Cứ hành sự xong là mặc ai muốn làm gì thì làm, anh ta cứ ngủ cái đã, chẳng quan tâm đến cảm xúc của đối phương như thế nào. Cái bản tính ích kỷ của anh ta ăn sâu cả ngay khi làm chuyện ấy. Anh ta chỉ biết sung sướиɠ cho bản thân mình mà thôi.
Nguyệt đi ra phòng khách thì thấy Ngân đang ngồi ở đó. Nguyệt cứ ngỡ Ngân là người ở trong nhà nên sai Ngân đi lấy nước cho mình uống.
Ngân vốn sẵn đã bực tức trong người rồi giờ còn bị sai vặt thì sầm mặt lại, nói lớn:
“Cô không có tay chân hay sao mà kêu đi lấy nước hả?”
Nguyệt há hốc miệng ngạc nhiên vì người làm mà lại dám lớn tiếng với khách. Hơn nữa, cô ta còn là khách quý của chủ nhà, có thể nay mai lên làm bà chủ cũng nên.
“Cái cô này! Osin cái kiểu gì vậy hả? Không có mặt chủ nhà ở đây nên dở thói đành hanh đúng không? Cô có tin là chỉ cần tôi lên tiếng một cái là ngày mai cô bị tống cổ ra khỏi cái nhà này không hả?”
Nguyệt giương mắt nhìn Ngân dọa nạt. Ánh mắt như thể chủ nhà đang đe nạt người ở vậy. Cái thái độ thật đáng ghét.
“Mày thử xem!” Ngân lao vào xỉa xói vào mặt Nguyệt: “Để tao xem đứa nào mới là đứa bị tống khỏi cái nhà này.”
Nguyệt bị ôsin của người yêu dằn mặt thì cảm thấy lòng ʇ⚡︎ự trọng của mình bị tổn thương ghê gớm. Cô ta quài tay xô ngã Ngân xuống đất.
“Á à cái con osin hỗn xược này! mày dám lên mặt với tao hả? Tao đếch sợ mày đâu nhá!”
Nguyệt chống пα̣пh, tay chỉ về phía Ngân cảnh cáo.
Ngân đang mang thai, ăn uống kém, suy nghĩ nhiều nên người yếu đi hẳn. Sức cô thua xa sức của Nguyệt đang hừng hực sức con gáι lúc này. Bị xô ngã bất ngờ, cô ôm bụng xoa xao kêu lên:
“Con khốn kia! Mày có biết là tao đang mang thai đứa con của anh Hoạt không hả? Nó mà bị làm sao là mày nát đời nghe chưa!”
Ngân nhăn nhó vẫn ôm bụng nhưng miệng vẫn cҺửι rủa như thường.
Nguyệt ngớ người ra khi nghe Ngân nói cái thai cô đang mang trong bụng là của Hoạt. Chẳng phải Ngân là người ở ư? Sao cô ta lại mang thai với Hoạt? Không! Cô không tin! Hoạt chưa từng nói với cô. Vả lại, nếu cô ta mang thai với Hoạt thì tại sao anh ta lại dắt cô về nhà này làm gì? Nguyệt bán tín bán nghi suy đoán.
Thấy Nguyệt có vẻ không tin lời mình nói, Ngân nói tiếp.
“Cô đừng tưởng bây giờ được anh ta yêu thương mà tưởng bở. Mới mấy tháng thôi, tôi cũng từng ở vị trí của cô đấy. Vì tôi có thai với anh ấy nên vợ anh ấy mới ly hôn. Cô mới có cơ hội chen chân vào.”
Ngân nói xong thì cười nhạt: “ Cứ tưởng mình là nữ hoàng, vài tuần nữa thôi cô cũng sẽ bị anh ta vứt ra lề đường thành đồ si giống tôi mà thôi. Cái thứ ca ve cao cấp thì không thọ được lâu đâu.”
Nguyệt nghe Ngân mỉa mai mình thì tức giận lao vào túm tóc Ngân:
“Mày nói ai là cαʋe hả?”
“Tao nói mày đấy. Không phải sao? Mày cũng vì tiền mà cặp với anh ta chứ thanh cao gì!”
“Ca ve! ca ve này! Hôm nay tao vả cho mày chừa cái Ϯộι ăn nói bậy bạ đi.”
Nguyệt vừa nói vừa tát liên tục vào miệng Ngân.
Ngân bị túm tóc, lại bị tát vào miệng liên tục thì như con thú điên. Cô ta cố hết sức dùng hai tay gỡ bàn tay trái của Nguyệt đang túm tóc mình ra rồi vật nhau tay đôi với Nguyệt. Cơn cuồng nộ đã khiến Ngân trở nên khỏe mạnh bất thường. Cô lao vào cắn rách một bên tai của Nguyệt. Nguyệt đau quá la lên rồi kéo ra nhưng lực cắn của Ngân mạnh quá, dù bị đấm cho thùng thụt vào ռ.ɠ-ự.ɕ nhưng hai hàm răng cứ như răng loài thú ăn ϮhịϮ ngoặc rất chắc vào vành tai Nguyệt.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?” Hoạt đang ngủ trong nhà nghe thấy tiếng cãi nhau rồi tiếng la hét, tiếng cốc chén vỡ ầm ầm thì chợt tỉnh giấc chạy ra ngoài xem có việc gì. Không ngờ lại chứng kiến được cảnh tượng hãi hùng này.
“Cứu cứu cứu em anh ơi!” Nguyệt vừa khóc vừa kêu cứu, một bên tai đầy ma.ú me lan cả xuống mặt.
Hoạt cũng hoảng theo liền xông vào gỡ Ngân ra khỏi người Nguyệt.
“Cô đang làm cái gì vậy hả? Buông ra mau!”
Ngân bị Hoạt kéo ra một phần cũng đã thấm mệt nên há miệng buông ra.
Nguyệt ôm tai mình đau đớn rồi như thấy có gì đó cộm cộm trong lòng bàn tay. Cô ta rụt tay lại nhìn vào mới thấy một phần tai của cô ta đứt ra.
Nguyệt trợn mắt hét lên rồi lao vào Ngân:
“Con khốn này! Mày dám cắn đứt tai bà!”
“Dừng lại!” Hoạt đứng ngay trước mặt Ngân nên đã can kịp thời.
“Anh còn bênh nó sao? Nó cắn đứt tai em rồi đây này!” Nguyệt nghiến răng rồi đưa cái mảnh tai nhỏ bằng cái móng tay ra cho Hoạt thấy.
“Tại nó ᵭάпҺ em trước. Nó muốn đẩy em ngã xuống đất. Nó muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con chúng ta.” Ngân chỉ về phía Nguyệt Ϯố cάσ.
“Con của chúng ta?” Hoạt ngẩn người. Anh ta cứ nghĩ Ngân đã ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ rồi cơ mà.
“Cô vẫn chưa ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ sao?” Hoạt quay lại hỏi Ngân. Bấy giờ, Ngân mới biết mình nói hớ nên ấp úng: “Em… em…”
Nguyệt chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người mới biết lời nói lúc nãy của Ngân là đúng. Thì ra anh ta ăn nằm với cả ôsin đến mức có thai, lại còn bắt cô ta đi ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ nữa.
“Anh! Đúng là đồ khốn пα̣п!”
Nguyệt bất ngờ tát cho Hoạt một cái.
Hoạt như con con mãnh thú ʇ⚡︎ự dưng bị ăn đòn oan. Anh ta gầm gừ nhìn Nguyệt.
“Cô dám ᵭάпҺ tôi?”
Ngay lập tức một cú tát như trời giáng làm Nguyệt ngã xụi lơ xuống đất, mặt mày tối sầm lại.
Ngân thấy vậy thì co rúm người lại, sợ sệt không dám lên tiếng.
“Chưa có ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à dám đụng tay đụng chân với tao. Mày không muốn sống có phải không?”
Nguyệt đau quá. Vừa mới bị Ngân cắn đứt tai giờ bị Hoạt tát cho một cái như trời giáng thì điên tiết lên doạ:
“Chúng mày dám hùa vào ᵭάпҺ tao! Tao sẽ kiện chúng mày cho chúng màyđi tù cả lũ!”
Hoạt nghe Nguyệt đe doạ thì cười phá lên:
“Ranh con! Vắt mũi chưa sạch mà cũng đòi dọa người khác sao! Cái loại ca ve như mày tao cho mấy thằng đàn em xử đẹp là tởn tới già. Khôn hồn thì cút ra khỏi nhà cho tao ngay!”
Nguyệt nghe Hoạt dọa nạt như vậy thì sợ lắm. Thực ra cô ta cũng chỉ doạ Hoạt thôi chứ làm gì dám kiện. Cô ta thừa biết Hoạt là loại người nào.
“Cút! Còn giương mắt ra nhìn tao làm gì!”
Hoạt quát lên khiến Nguyệt giật nảy mình. Cô ta lấm lét nhìn Hoạt rồi ôm mặt bỏ chạy.
Ngân ngồi co ro một xó không nói năng gì. Hoạt thấy cô ta thì nhớ đến chuyện cái thai. Cô ta đã dám lừa dối anh thì cơn giận lập tức dâng lên:
“Còn cô nữa! Dám qua mặt tôi! Còn không mau cút đi!”
“Anh! Em xin anh! Em sai rồi. Em không biết đi đâu cả.”
Ngân ôm lấy chân Hoạt van xin.
“Cút!” Hoạt tàn nhẫn hắt Ngân ra.
“Tao không bao giờ nói hai lời. Mau thu dọn quần áo rồi cút đi cho khuất mắt tao!”
Hoạt đá Ngân sang một bên rồi lạnh lùng đi vào phòng mình.