Chiều, không có tiết dạy Viên ở nhà viết bài. Thằng bé Bòn Bon thì học cả ngày tгêภ trường nên ở nhà chỉ còn mình Viên.
Khu trọ cũng vắng vì bây giờ sinh viên đi học cả. Mấy người có gia đình thì cũng đi làm. Chủ nhà trọ không ở cùng khu này. Chỉ khi nào đến tháng thu tiền trọ thì họ mới đến.
Căn phòng Viên thuê nằm cuối dãy trọ. Viên cũng không thích lắm vì nó hơi khuất mà cô lại chỉ có hai mẹ con. Thằng bé thì còn nhỏ quá. Cô lại là phụ nữ đơn thân. Nhưng không còn cách nào cả vì chỉ còn duy nhất một phòng này. Viên chỉ định ở tạm rồi từ từ hỏi thăm tìm ở nơi khác rộng rãi, an toàn hơn.
Viên mở cửa phòng cho thoáng. Đầu giờ chiều, nắng soi vào. Mà căn phòng cô thì cửa mở ở hướng Tây nên ánh sáng càng chiếu vào nhiều. Cộng với cái mái tôn bằng proximang nên phả vào rất nóng. Buổi sáng và buổi chiều tối còn đỡ, chứ chưa thì nóng lắm. May mà thằng Bon đi học cả ngày chiều mới về chứ nó mà ở nhà ban trưa thì sang chịu nổi.
Trước nhà trọ có cây xoài ta toả bóng mát. Viên mở toang cửa sổ và cửa chính ra cho thoáng mát rồi mải mê gõ bàn phím.
Đang mải mê làm việc thì cô cảm giác có hơi thở của ai đó đang phả vào gáy mình, hơi nóng dồn dập. Cô bất thình lình quay lại thì chạm ngay cái cười nham nhở của một thanh niên đang nhìn mình như muốnăn tươi nuốt sống cô.
“Cậu định làm gì thế hả? Ra khỏi nhà tôi ngay!” Viên giật mình quát lớn.
Tên thanh niên nhe hàm răng vàng khè hăng hắc mùi tҺuốc ℓά nhìn Viên.
“Gớm! Làm gì mà căng thế cô em! Ai mà chả biết cô em là đàn bà đơn thân. Vắng chồng đã lâu chắc là cũng khát lắm rồi, còn giả vờ. Anh là trai chưa vợ, em là gáι đã bỏ chồng, hai ta không vướng bận gì thì còn ngại cái gì nữa!”
Viên đứng dậy lùi xa hắn ta hai bước sát vào bờ tường quát lớn:
“Cậu đứng im đó cho tôi!”
Gã đàn ông càng nghe Viên quát thì có vẻ như càng phấn khích thì phải. Hắn cười khà khà rồi khép lại cάпh cửa sổ đang ngấp nghé đóng vào do một cơn gió nhẹ vừa thổi qua.
Viên liếc ra ngoài thấy không gian im ắng. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió rồi tiếng lá rơi xào xạc, không hề có một tiếng động của con người nào. Cảm thấy tình hình lúc này rất bất lợi cho mình. La lên thì chắc chắn là không có ai đến cứu mình đâu. Hơn nữa, tên này có vẻ biếи ŧɦái,, nếu như hắn điên tiết lên không khéo cô gặp họa không chừng.
Cố gắng giữ bình tĩnh để nghĩ cách cứu bản thân qua пguγ Һιểм trước mắt đã. Viên ʇ⚡︎ự nhủ thầm. Cô không ra vẻ gay gắt với hắn nữa mà dịu giọng giả vờ thoả hiệp.
“Anh đứng xa tôi ra một chút. Tôi mới ly thân với chồng chứ chưa ly hôn. Mấy tháng nay tôi đang làm thủ tục ly dị mà anh ta không chịu ký. Tôi đang rất đau đầu chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Anh cho tôi thêm thời gian có được không? Dù sao tôi cũng là đàn bà, chuyện đó… tất nhiên ai cũng cần. Tôi cũng là con người mà. Mong anh hiểu cho tôi.”
Tên biếи ŧɦái, thấy Viên nói giọng thủ thỉ như van nài, với lại cũng đổi cách xưng hô thành “anh” thì ʇ⚡︎ự nhiên thấy mủi lòng.
“Trước sau thì hắn với em cũng sẽ ly hôn. Hay là chúng ta cứ hành sự trước đã?”
Hắn nhìn vào ռ.ɠ-ự.ɕ Viên thèm thuồng. Trống ռ.ɠ-ự.ɕ cô ᵭ.ậ..℘ liên hồi vì sợ. Chết rồi! Làm sao đây? Hắn ta đang muốn xông vào mình. Viên nắm chặt tay cố không để hắn phát hiện cô đang run rẩy hoảng sợ.
Gã đàn ông từ từ tiến đến, mắt cứ chằm chằm nhìn vào chỗ nhô cao nhất tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể Viên. Không thể phủ nhận, hình thể Viên rất đẹp. Dù đã sinh con nhưng cô vẫn còn thon thả lắm. Nhất là ʋòпg ռ.ɠ-ự.ɕ lúc nào cũng ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ và cái eo thắt đắt lưng ong, ai nhìn cũng mê.
“Chờ đã!” Viên đưa tay về phía gã đàn ông ngăn cản.
“Hình như tôi có điện thoại.” Viên giả vờ bước một bước lên lấy điện thoại từ tгêภ bàn rồi lo lắng: “Chết rồi! Anh ta đang đến đây!”
Gã đàn ông nghe thế liền khựng lại:
“Ai?”
“Chồng tôi. Hôm nay tôi có hẹn anh ta đến để ký giấy tờ chia tài sản. Anh ta sắp đến nơi rồi.”
Vừa lúc đó thì nghe thấy tiếng xe ô tô từ đầu ngõ xóm trọ thật.
Gã đàn ông lúc đầu còn bán tín bán nghi nhưng nghe thấy tiếng xe thì cũng tin là thật.
“Mẹ kiếp! Đang đến chỗ hay ho thì… Đúng là đen như chó.”
Hắn càm ràm tức giận rồi nhổ một bãi nước bọt xuống sàn nhà Viên, xong dùng mũi giày dí xuống xoa xoa.
Viên nhìn mà sởn cả gai ốc vì cách sống dơ bẩn cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của hắn.
“Anh tạm thời lánh mặt đi!” Viên giả vờ khuyên nhủ.
“Chả việc gì phải lánh. Dù sao em và anh ta cũng sắp ly hôn rồi.”
“Tôi chỉ lo cho anh thôi. Anh ta tính tình rất hung hãn. Tuy chúng tôi sắp ly hôn nhưng anh ta sẽ không thích bất cứ người đàn ông nào đến gần tôi đâu.” Viên nghĩ hết cách để thuyết phục hắn.
“Tôi đếch sợ. Để xem hắn làm gì tôi nào!”
Tim Viên như sắp nhảy ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Nói thế nào hắn cũng không chịu rời đi. Lỡ may, chiếc xe ô tô kia đi mất, hắn biết được không phải chồng cô thì nguy rồi. Mặt Viên bắt đầu tái đi, mồ hôi toát ra như tắm.
Viên nhìn ra phía cửa sổ cầu trời khấn Phật có ai đó đi vào xóm trọ này thật. Chỉ cần vậy thôi là có thể cứu cô thoát khỏi cảnh nguy khốn này.
Một bóng đàn ông tiến vào xóm trọ cô. Chiếc mũ lưỡi trai và cái áo phông màu đỏ đô quen thuộc. Viên mừng rơi nước mắt khi nhận ra đó chính là Lâm.
“Anh Lâm! Tôi đang ở đây!” Viên giả vờ gọi thật to cố tình để Lâm nghe thấy từ xa.
Lâm nghe tiếng Viên gọi lạ quá, cả danh xưng và giọng nói đều lạc cả đi. Linh cảm thấy điều gì đó, anh bước thật nhanh đến cuối dãy trọ.
Anh đẩy cάпh cửa khép hờ do gã đàn ông cố tình khép lại từ lúc nãy.
“Anh là ai? Sao lại ở đây?” Lâm quát lên khi thấy một gã đàn ông lạ mặt trong nhà Viên, lại còn đứng rất gần cô nữa.
Viên thấy Lâm thì ngay lập tức chạy lại gần anh túm lấy cάпh tay Lâm nói:
“Đây là chồng tôi!”
Gã đàn ông thấy điều gì đó sai sai ở đây. Rõ ràng nói là đang ly hôn chồng mà sao cô ta lại ôm chồng thân thiết vậy nhỉ? Hắn cau mày nhìn Viên suy nghĩ.
“Anh vào đây làm gì?” Lâm cảm nhận được Viên đang sợ hãï. Rõ ràng cô đang cầu cứu anh. Nếu không sao lại nhận anh là chồng chứ.
“Thì vào đây chơi thôi!”
“Mời anh đi ra ngoài cho! Vợ chồng tôi có chuyện muốn nói.”
“Chồng cái gì? Chẳng phải hai người sắp ly hôn rồi sao?”
“Đó là chuyện riêng của vợ chồng tôi, không liên quan đến anh.”
“Có liên quan chứ! Bởi vì tôi thích cô ấy. Sau khi hai người ly hôn, chúng tôi sẽ đến với nhau. Cô ấy hấp dẫn thế cơ mà, ai mà chịu được chứ. Buông ra là thằng khác sẽ chen chân vào húp ngay.”
“Bốp!”
Lâm đấm cho hắn ta một cái vào má sái cả quai hàm. Cơn giận giữ khiến lực bàn tay anh quá mạnh, tên kia lại không kịp đỡ nên bị tác động khá đau. Hai hàm răng lệch khớp cắn vẹo hẳn một bên thấy rõ.
Hắn ôm một bên má vặn vặn cái cổ rồi định lao vào ăn thua với Lâm một trận. Nhưng mới đi được nửa bước thì đã bị Lâm tung cước đá một phát nữa vào bụng ngã lăn quay.
“Thôi Lâm!” Lâm đang định đá thêm một phát nữa cho hắn biết mùi thì Viên đã kịp kéo tay Lâm lại can ngăn.
“Đủ rồi! Đừng ᵭάпҺ nhau ở đây.”
Viên nhìn xung quanh như sợ ai đó nhìn thấy cảnh tượng lúc này. Dù sao thì cô cũng là một giáo viên. Người ta mà biết chuyện lùm xùm này rồi xôn xao thì không hay chút nào.
Lâm biết Viên hay lo lắng trước sau nên dừng lại. Anh tiến tới chỗ gã đàn ông vẫn đang nằm bò lết dưới sàn cảnh cáo:
“Tao cấm mày không được đến gần cô ấy nghe chưa! Nếu không mày sẽ không còn lành lặn mà đi ra nữa đâu.”
Mặt Lâm đỏ gay, hàng lông mày rậm rướn lên, nắm tay vẫn nắm chắc, nổi cả gân xanh cuồn cuộn cơ bắp. Hắn biết sức hắn không thể đọ được với gã trai này nên tìm cách thoát thân.
“Vâng! Vâng! Anh tha cho tôi! Tôi không dám nữa!”
Hắn ta chắp tay van xin Lâm.
“Cút!” Lâm quát lên một tiếng thật lớn.
Hắn vội lồm cồm bò dậy, chân vẫn còn cà nhắc ôm bụng chạy bay biến.
Viên thở phào. Bây giờ cả người cô mới thật sự giãn ra không còn căng cứng như lúc nãy.
“Chị có bị sao không?”
Lâm sờ hai vai Viên kiểm tra.
“Không! Chị không sao! May mà có em đến kịp. Nếu không thì…” Viên run rẩy khi nghĩ đến bàn tay kẻ biếи ŧɦái, kia suýt nữa thì chạm vào người mình. Không biết lúc đó mình sẽ như thế nào nữa.
“Chị! Không sao đấy chứ?” Lâm vẫn lo lắng nhìn Viên.
“Ừm không sao!” Cả người Viên nhão ra không đứng vững nữa.
Lâm đỡ lấy cô ngồi xuống giường.
“Được rồi! Không sao rồi chị!” Lâm quàng tay qua vai cô thật chặt.
Viên ngồi nghỉ một lát mới hồi người lại. Lâm kiên nhẫn ngồi cùng cô. Thấy Viên có vẻ bình thường rồi, Lâm mới hỏi đầu đuôi câu chuyện.
“Chị có quen hắn ta không?”
“Không. Hắn không ở xóm này. Hình như hắn là bạn của một người trong xóm, rất hay đến đây. Chị thấy hắn quen quen chứ không biết rõ là ai cả.”
Viên vẫn còn sợ khi nghĩ về hoàn cảnh lúc này. Đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Nếu lúc đó không phải nghe thấy tiếng xe ô tô thì chắc là mọi chuyện đã theo chiều hướng xấu rồi.
“Mà sao em lại đến đây giờ này? Chẳng phải em đang ở cửa khẩu sao?”
“Cũng không biết nữa. Tự dưng em thấy bất an trong lòng nên đến đây thôi.” Lâm nói. Đúng là nếu bình thường thì giờ này anh đang làm việc ở cửa khẩu. Nhưng hôm nay không hiểu sao anh thấy nóng ruột. Cả buổi cứ bần thần làm việc không yên nên lái xe đến nhà trọ của Viên tìm cô. Người ta thường nói, những người quá thân nhau, hay nghĩ về nhau thì thường có thần giao cách cảm. Bây giờ thì Lâm tin vào câu nói đó rồi.
Lâm nghĩ về tình huống lúc nãy, anh vẫn còn giận run người lên. Tên biếи ŧɦái, đó dám làm gì Viên thì chắc anh phát điên lên mất.
“Chị không thể ở đây được nữa. Chỗ này quá phức tạp. Tên kia có thể không đến nữa. Nhưng sẽ còn nhiều gã đàn ông khác dòm ngó chị. Phụ nữ đơn thân nuôi con nhỏ hay bị như vậy lắm.”
Viên thở dài: “Chị cũng biết vậy. Nhưng mà tìm nhà trọ bây giờ khó lắm.”
“Để em tìm cho chị!” Lâm nhanh miệng nói:
“Bây giờ chị tạm thời về nhà em ở đi. Chứ bây giờ để chị ở đây em không yên tâm chút nào!”
“Vậy sao được chứ!”
“Có gì đâu. Chị em mình không có gì phải ngại cả. Trước mắt cứ giải quyết như vậy đã. Rồi để em nhờ người tìm nhà cho chị. Phải ở chỗ nào đó an toàn mới được, chứ để chị ở những nơi phức tạp, dân tứ xứ như thế này vừa không an toàn cho chị mà lại còn bất lợi cho sự phát triển của thằng Bon nữa.”
Viên nghe Lâm ρhâп tích như vậy thì cũng xiêu lòng. Cô gật đầu đồng ý.