Ai hay chữ ngờ 6

Tường Vi Đỏ Chương6

Tôi ngạc nhiên nhìn người đàn ông tên Dương An trước mặt,cái tên này vừa nghe xa lại lại có chút quen thuộc,dường như tôi đã từng nghe ở đâu đó thì phải,không ʇ⚡︎ự chủ tôi lùi về sau hai bước không nhịn được tò mò hỏi anh ta:

– Làm…sao anh biết được tên họ của tôi?

Anh ta làm động tác đưa tay lên môi bảo:

-Bí mật nhưng tôi chắc em sẽ sớm biết thôi.Tôi còn biết chú rể ngày hôm nay từng là chồng cũ của em. Sao nào có muốn trả thù bọn họ không,tôi giúp em!

Tôi không phải là người nổi tiếng nên đời tư sẽ ít ai biết trừ những người quen thuộc với tôi,tôi vô thức nhìn về phía Đạt,thấy anh ta đang nhìn Hạnh đầy yêu thương xen lẫn hạnh phúc tôi thầm thở dài nói:

-Không cần anh quan tâm việc của tôi. Hơn nữa tôi không muốn mua dây buộc mình,bọn họ hạnh phúc tôi thấy nhẹ nhõm hơn.

Dương An cười mỉm giọng điệu pha chút giễu cợt:

-Em thật là cao thượng.

Tôi lắc đầu phản bác:

-Không phải,chỉ là tôi thấy không đáng,bọn họ đau khổ tôi cũng chẳng vui vẻ gì,cám ơn anh đã làm bạn nhảy với tôi,tôi xin phép đi trước.

Trước khi rời đi tôi nghe Dương An nói:

-Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau…

Tôi không muốn dính đến anh ta nên vội vàng rời đi,ra đến sảnh khách Sạn Hạnh cũng đuổi đến nơi

-Hà,khoan đã.

Tôi mệt mỏi không muốn nói chuyện nhưng thấy Hạnh mồ hôi lấm tấm tгêภ mặt,đang có thai mà đuổi theo tôi thế này lại thêm bộ váy cưới rườm rà tôi cũng không đành lòng,tôi bảo:

-Chuyện gì?

-Cám ơn vì mày đã đến,tao thật sự vui vì mày đến…

Tôi là một người kiêu hãnh,lòng ʇ⚡︎ự tôn không cho phép tôi trốn tránh,chẳng ai biết được giây phút nhìn chồng cũ của tôi đeo nhẫn cưới cho Hạnh tιм tôi đau thế nào,nói buông làm sao dễ dàng buông được,tình cảm hơn 20 năm không phải một hai ngày,người ta bảo hết tình còn nghĩa. Đạt cũng từng nắm tay tôi đến lễ đường trao nhẫn cưới và hứa yêu tôi bên tôi trọn đời,nay anh cũng lập lại lời hứa hành động như thế nhưng người bên cạnh chẳng phải là tôi. Tôi thật sự không ghen tị với Hạnh cũng chẳng chúc phúc bọn họ chẳng phải vì tôi ích kỉ nhưng nếu là tôi mấy ai can đảm và giữ bình tĩnh được như thế? Tôi nhìn Hạnh hồi lâu rồi bảo:

-Không cần phải cám ơn tao,tao đến đây chẳng phải vì ai cả,chỉ đơn giản vợ chồng mày mời thì tao đi,tao không muốn để hai người nghĩ tao sợ nên tránh né thế thôi.

-Xin lỗi mày,tao thật sự xin lỗi…

-Xin lỗi để làm gì,mày từng xem bộ phim Thái Lan Tình yêu không có lỗi,lỗi tại bạn thân chưa? Nhưng trong trường hợp của tao,lỗi tại bản thân không phải bạn thân,do tao ngu tao tin lầm người,không còn việc gì tao về đây.

Nói xong tôi rời đi trong sự dây dứt của Hạnh. Tình bạn thanh xuân của bọn tôi chỉ vì thứ tình yêu hèn mọn kia mà ᵭάпҺ mất.

Tôi lang thang tгêภ phố,không khí vào những ngày cuối năm khá là nhộn nhịp,riêng mình tôi cô đơn tгêภ con phố dài. Bất chợt cơn mưa rào ập đến tôi cũng chẳng buồn trú mưa,đi trong mưa để nước mắt hoà vào trong màn mưa.

Hôm nay là một ngày khá mệt mỏi với tôi,do trong người lại có hơi men cộng với việc đội mưa đi về kết quả tôi bị cảm lạnh,về đến nhà sau khi tắm rửa xong tôi nằm bẹp dí tгêภ giường. Đầu tôi đau nhức khó chịu vô cùng,đang ngủ mơ màng thì tôi bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại,nhìn vào màn hình cũng gần 21h,không ngờ tôi lại ngủ lâu như thế…cuộc gọi đến là một số lạ,tôi không có thói quen nhận cuộc gọi từ người lạ,tôi có 2 chiếc điện thoại,một dành cho công việc,một cái cá nhân…Điện thoại cá nhân của tôi chỉ có người thân và bạn bè tôi biết,nhưng số gọi đến lại là số lạ,tôi nghĩ là số làm phiền nên cũng chẳng quan tâm,nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Điện thoại vẫn reo liên tục,lại là số vừa nãy gọi đến,tôi buồn bực nghe máy,giọng tôi bị cảm nên có chút lè nhè:

-Ai đấy?

-Tôi đây,chị còn nhớ tôi không?

-Cậu là…

-Tôi Dennis Đặng chị nhớ chứ?

Hoá ra là cậu ta,bẵng đi một thời gian,hôm nay cậu ta lại chủ động liên lạc với tôi,nếu cậu ta không gọi tôi quên mất có sự hiện diện của cậu ta trong đời tôi…

-Ừ tôi nhớ…

Cậu ta cười bảo:

-Tôi tưởng chị quên,chị còn nhớ lời hứa với tôi không?

Tôi cố ngồi dậy dựa lưng vào thành giường,cố lục lại trí nhớ xem từng hứa gì với cậu ta,quả thật tôi không nhớ bởi dạo gần đây tôi rất hay đau đầu,trí nhớ có chút suy giảm.

-Tôi hứa gì cơ?

-Chị quên rồi sao?Tôi về Việt Nam rồi đang ở Sài Gòn đây,chị hứa nếu tôi vào Sài Gòn chị sẽ dẫn tôi đi tham quan nơi này.

-À..tôi nhớ rồi,thế cậu về lúc nào?

Giọng cậu ta nghe có vẻ không vui trả lời tôi:

-Có việc riêng thôi,mà hôm nay hình như tôi thấy chị nhưng chắc tôi nhìn lầm,người giống người thôi. Ngày mai chị rỗi không,tôi mời chị đi cà phê nhé!!!

-Được thôi…mai 8h nhé ..

-Ok,không làm phiền chị nữa,tạm biệt,chúc chị ngủ ngon.

-Cám ơn cậu cũng thế nhé,bye!

Sau khi tắt máy,tôi lại vùi mình vào chăn,cảm giác hai mí mắt nặng trĩu không mở lên nổi,tôi lại tiếp tục chìm vào cơn mơ mộng mị.

Hôm sau tôi bị sốt,sống một mình đúng khổ,ốm đau cũng ʇ⚡︎ự lo,do bị Ьệпh nên tôi không thể gặp Dennis như đã hẹn,cố gắng rời khỏi giường vệ sinh cá nhân xong tôi vào gọi báo cho cậu ta một câu thì cậu ta đã gọi cho tôi:

-Alo,hơn 8h rồi chị ở đâu thế?

-Xin lỗi chắc phải hẹn cậu hôm khác rồi?

-Này,giọng chị sao khàn thế,có phải ốm rồi không?

-Ừ hôm qua mắc mưa nên có chút mệt.

-Uống tђยốς chưa?

-Tôi mới dậy,đang định nấu cháo,ăn cháo xong tôi sẽ đi mua?

-Chị ở một mình à,đang ốm mà chạy đi đâu,cho tôi địa chỉ nhà chị đi.

-Để làm gì?

-Chị cứ cho đi,hỏi gì lắm thế?

-Ơ..cái cậu này…

Nói thế nhưng không hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn đọc địa chỉ nhà cho cậu ta,chưa đầy 20 phút đã nghe tiếng chuông cửa vang lên,tôi lê tấm thân rả rời đi ra mở cửa liền thấy cậu ta tay ҳάch đủ thứ đồ.

-Cậu mua gì lắm thế?

-Mua đồ nấu cháo cho chị,tổ yến nước sâm…tђยốς uống cho chị,chị không tính mời tôi vào nhà sao?

-À..ờ mời cậu vào,cậu thông cảm nhà tôi bừa bộn tôi chưa kịp dọn.

Cậu ta cười bảo:

-Không sao chị vào nghỉ đi tôi nấu xong sẽ gọi chị. Sáng giờ chưa ăn gì chị ăn chút tổ yến cho khoẻ rồi vào ngủ một lúc đi.

Tôi trố mắt nhìn cậu ta,hiếu kì hỏi:

-Cậu biết nấu ăn thật sao?

-Chị xem thường tôi rồi,tôi ʇ⚡︎ự lập ʇ⚡︎ự bé,hơn nữa ở kí túc xá tôi vẫn thường ʇ⚡︎ự nấu ăn.

Cậu ta chỉ về phía bếp bảo:

-Tôi vào trong chuẩn bị,chị ăn xong nằm nghỉ đi nhé,nào xong tôi gọi.

Tôi mặc kệ cậu ta muốn làm gì làm,tôi vào phòng nằm xuống ngủ thϊếp đi lúc nào không hay,cả ngày hôm đó tôi sốt mê man cũng may có Dennis bên cạnh chăm sóc,cũng chẳng hiểu sao tôi lại tin tưởng vào một người xa lạ như cậu ta,một người tôi chỉ gặp có hai lần lại để cậu ta trong nhà tôi suốt ngày hôm đó mà không chút đề phòng.

Hôm sau nhờ sự chăm sóc ân cần chu đáo của Dennis tôi đã khoẻ trở lại,để cám ơn cậu ta tôi một lần nữa mời cậu ta đến nhà chiêu đãi một bữa ra trò,tôi mời thêm cô bé làm chung trong công ty đến chơi,cô bé ấy cũng vừa ra trường đang thực tập tại công ty tôi. Tính cách hoạt bát đáng yêu khiến ai cũng mến. Con bé tên Diệu Hiền cái tên mới dễ mến làm sao…Vừa đến nhà đã luyên thuyên:

-Nay ngày gì mà chị tôi nấu nhiều món ngon thế?

-Ăn mừng chị mày thoát ૮.ɦ.ế.ƭ.

-Chị nói gì nghe ghê thế ạ?

-Thật chẳng đùa,hôm qua chị mày ốm liệt giường tưởng sớm đi gặp ông bà rồi.

-Hôm qua liệt giường sao hôm nay khoẻ re thế chị?Mà ốm sao không gọi em.

-Ừ..thì chị sợ phiền đến em,hơn nữa cũng có người chăm sóc chị rồi.

Con bé cười gian sáp lại hỏi tôi:

-Ai thế,là trai phải không khai mau.

Vừa nói cái Hiền vừa cù lét tôi,tôi bị nhột không chịu nổi liền bảo:

-Thôi ngay chị nhột,không đùa đâu nhé,chị ghét nhất là bị cù đấy.

-Không…cù đến lúc chị khai ra mới thôi.

Tôi nhột không chịu nổi liền bảo:

-Ừ thì trai được chưa,thôi ngay chị nhột,đổ cả rau ra ngoài rồi này.

Con bé dừng lại,nụ cười gian vẫn còn tгêภ môi lại hỏi tôi:

-Trai nào thế,chị quen lâu chưa,sao không báo cho em út biết để mừng cho chị?

-Vớ vẩn,thằng em chị quen đợt đi du lịch chứ yêu đương gì mà khai với chả báo,chị sợ đàn ông rồi,chả yêu đương ai nữa đâu.

-Duyên số ai biết trước chị cứ nói thế lúc duyên đến có tránh sợ không kịp.

-Chị già rồi đâu được trẻ đẹp như em, duyên gì tầm này nữa. Còn em cũng ế chổng vó ra đấy bày đặt nói chị.

Con bé Hiền gãi đầu cười bảo:

-Em không phải ế nhá mà đang tìm người ʇ⚡︎ử tế để yêu. Hehe

-Thôi ngay cái giọng cười của em đi,nghe thấy ghê quá.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên,tôi bảo con bé:

-Em rửa tay ra mở cửa dùm chị,chắc là cậu ta đến rồi đấy. Tôi gọi thêm bé Hiền đến chơi không nói trước với Dennis nên khi thấy con bé cậu ta có chút lúng túng,gật đầu chào bé Hiền .Con bé Hiền này thuộc kiểu mê trai đầu thai cũng chưa hết nên vừa thấy Dennis con bé đã ngây ra như phổng,đứng hình mất 10giây,nghe cậu ta chào mới ngượng ngùng đáp lại:

-Chào anh,tôi tên Diệu Hiền rất vui khi gặp anh.

Tôi cũng vừa từ bếp đi ra,nghe thế thì che miệng cười bảo với Hiền:

-Cậu ta nhỏ hơn em 3 tuổi đấy,anh cái con khỉ khô,thôi hai đứa vào phụ chị dọn bàn đi,cũng sắp trưa rồi đấy .

Dennis thấy tôi liền hỏi:

-Chị khoẻ hẳn chưa,sao không để tôi nấu cho,sức khoẻ vẫn chưa tốt xuống bếp làm gì?

Con bé Hiền quay sang nói nhỏ vào tai tôi:

-Hình như cậu ta bồ kết chị thì phải?

Nghe vậy tôi lườm con bé một cái trả lời vừa đủ Hiền nghe:

-Hâm à,cậu ta đáng tuổi con chị đấy.

-Biết đâu được,tình yêu không ρhâп biệt tuổi tác,nhìn cái cách mà cậu ta quan tâm chị như quan tâm người yêu vậy,tin em đi em nhìn người chẳng sai bao giờ đâu.

Tôi đang định phản bác thì nghe Dennis hỏi:

-Hai chị em thì thầm to nhỏ nói xấu tôi phải không,ở đây chỉ có ba người,hai người thì thầm với nhau thì khẳng định nói gì tôi rồi?

Tôi nhìn con bé Hiền,lời con bé vừa nói khiến tôi có chút xấu hổ,con dở người cứ nói lung tung làm tôi thấy lúng túng,tôi bảo:

-Không có gì đâu,thôi vào trong đi tôi đói rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *