Yêu thầm – Chương 2

Chẳng biết có phải vì khớp trước Lực hay không mà ʇ⚡︎ự dưng Kiên cáo bận xin về sớm. Việc này không nằm trong kế hoạch của hai người. Đáng lẽ hai người sáng mai mới về rồi tiện thể Thục Hiền sẽ lên nhà trọ luôn. Có chút men trong người nên cứ ở lại nhà cho chắc.

 

Kế hoạch là thế nhưng vừa dọn rửa xong thì Kiên cứ nằng nặc đòi về trước. Thục Hiền can không được nên đành để người yêu về trước còn cô thì ở lại sáng mai mới lên.

 

Bà Hường cũng hơi lo lo nên cứ nói với Kiên ở lại. Thục Hiền thấy không thể cản được người yêu nên nói với mẹ “Anh ấy uống có hai lon thôi không say được đâu nên mẹ yên tâm.” Lực cũng nói “Cậu có việc thì cứ về. Nhưng kêu taxi chở về. Xe máy ngày mai Thục Hiền sẽ mang lên sau.”

 

Kiên nghe vậy thì cũng đồng ý ngay để được về. Thục Hiền vừa đưa chân Liên ra đến ngõ, cậu đã vội vã kêu cô mau vào đi, còn mình thì cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi. Cảm giác như vừa thoát ra khỏi hang hùm vậy.

 

Hai mẹ con Thục Hiền rửa bát dưới bếp. Ông Hoàng và Lực thì ngồi uống nước chè. Mọi lần xong cuộc nhậu là Lực cũng về sớm rồi. Nhưng hôm nay anh cố tính nấn ná thêm đôi chút.

 

“Sao? Mày thấy cu chàng thế nào?” Ông Hoàng ʇ⚡︎ự hào hỏi ý kiến bạn về con rể tương lai: “ Nghe Thục Hiền kể bố mẹ nó cũng là công chức nhà nước, nhà gia giáo, có một ông anh trai đang làm bác sĩ răng hàm mặt, nhà cửa ρhâп chia rõ ràng, còn một căn không ở đang cho thuê, sau này cho cậu út khi cưới vợ.”

 

“Mày tính xa thế!”

 

“Ừ thì chúng nó yêu nhau cũng phải tính tương lai coi thế nào mới cho quen chứ. Xem chừng cu cậu cũng hiền lành, không nhậu nhẹt gì nhiều. Thế cũng tốt mày nhỉ!”

 

“Thế mày không thấy điều gì bất thường à?”

 

“Điều gì?”

 

“Cậu ta uống có hai ly mà đi vệ sinh tận bốn năm lần đó.”

 

“Thế thì làm sao?”

 

“Thì là yếu thận. Yếu cái đó đó mà hiểu chưa?” Lực vừa nhấn mạnh vừa ra hiệu cho bạn hiểu.

 

Lúc này ông Hoàng mới vỡ lẽ, đầu gật gù:

 

“Ừm nhỉ! Mày nói đúng! Thế mà tao không nghĩ ra. Mà mày cũng để ý kĩ thật đấy.”

 

“Chuyện liên quan đến cả đời cái Hiền, sao tao không để ý được.” Lực làm ra vẻ nghiêm túc.

Ông Hoàng cười hề hề, vỗ vai bạn: “Mày đúng là một người bạn tốt, người cha tốt của con gáι tao. Đúng là tao không nhìn nhầm người. Khà khà!”

 

Tự nhiên nói đến “người cha tốt của con gáι”, Lực thấy nhột trong dạ.

 

“Thôi, chúng nó cũng mới yêu nhau, để từ từ tao nói với vợ tao. Chứ làm cái thằng đàn ông mà thận yếu thì hỏng, không được. Đám này coi như loại.”

 

Hơi men đã ngà ngà say khiến hai người có phần chếnh chσáпg. Cả hai đều uống ɾượu bια khá tốt và đều có cái tật là uống một sau mới say. Và đã say là lăn ra ngủ không biết trời đất gì.

 

Thục Hiền dọn xong dưới bếp, tắm xong đi lên nhà thì thấy cả hai người đang nằm ôm nhau ngủ tгêภ ghế sofa.

 

“Ôi! Mẹ ơi lên mà coi chồng mẹ này!”

 

Thục Hiền bụm miệng cười ngất ngưởng.

 

“Cái gì?”

 

Bà Hường cũng vừa mới tắm xong, tгêภ đầu còn đội chiếc khăn tắm quấn quanh đầu chưa kịp xả:

 

“Trời đất! Hai cái người này, vẫn chứng nào tật đấy!”

 

Bà Hường càm ràm rồi lại lay chồng dậy:

 

“Dậy! Mau vào phòng mà ngủ nào! Ai lại ngủ ngoài phòng khách thế này chứ hả!”

 

“Hừm… Tránh ra!” Ông Hoàng nói trong cơn mê sảng, tay hất tay vợ ra rồi quàng qua cổ bạn ngáy khò khò.

“Dậy! Dậy ngay cho tôi nhờ!” bà Hường bất lực gọi cỡ nào cũng chồng cũng không động đậy.

 

“Cái đà này dìu ổng về phòng chứ gọi cái gì nữa!”

 

Bà Hường cúi người lấy tay chồng đặt lên vai mình rồi cố hết sức dìu chồng đứng dậy.

 

“Con cũng đỡ chú Lực vào phòng ngủ đi! Say mèm thế này về nhà thế nào được mà về.” Bà Hường quay lại nói với con gáι.

 

“Dạ!”

 

Thục Hiền vui vẻ vâng lời. May là chú Lực của cô không quấy, lúc khoác tay chú đứng dậy thì vẫn ʇ⚡︎ự giác đứng lên được, chỉ có điều chả biết gì cả, nghe người ta nói sao thì làm vậy, chân nam đá chân chiêu đi theo Thục Hiền vào phòng.

 

Nhà Thục Hiền có 3 phòng, có xây dư một cái phòng khi có khách đến chơi ngủ lại. Thục Hiền dìu chú Lực vào phòng này.

 

“Ai za!” Thục Hiền nghiêng người từ từ để chú Lực xuống giường. Cả thân thể cao to của chú đổ rạp xuống giường, Thục Hiền nhẹ cả người.

 

Thục Hiền vén lại chăn mền, nâng chân chú Lực, cởi tất cho chú. Chiếc áo sơ mi màu trắng căng như muốn bật ra tгêภ l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ chú. Chắc là chú đi làm xong rồi chạy đến đây ngay nên chưa kịp thay quần áo. Thục Hiền thầm nghĩ rồi khẽ cởi hai chiếc nút tгêภ cùng ra cho chú dễ thở. Lâu quá không gặp chú, ʇ⚡︎ự dưng lần này chạm vào người chú Lực, Thục Hiền có chút ngại ngùng. Tim cô hơi run lên.

Thục Hiền rút tay ra khỏi ռ.ɠ-ự.ɕ chú Lực thì bỗng nhiên bàn tay chú túm lấy cổ tay cô.

 

“Đừng đi! Xin em!”

 

Thục Hiền giật mình nhìn lại. Mắt chú Lực vẫn nhắm nghiền. Chắc là chú đang mơ về ai đó.

 

Thục Hiền để lại tay tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ chú một lúc để chú ngủ say rồi mới nhẹ nhàng rút tay mình ra thở phào.

 

***

 

Sáng, Thục Hiền lên thành phố sớm để đi học. Mọi lần Kiên sẽ đến đón cô ở cổng nhà trọ để đi học cùng. Nhưng hôm nay không thấy anh đến, cũng không thấy anh nhắn tin hay gọi điện gì. Thục Hiền có chút lo lắng nhưng nhắn tin vẫn không thấy anh trả lời. Mãi đến lúc tan học đi ra nhà xe thì đã thấy Kiên đứng chờ cô ở đó từ bao giờ.

 

“Trời ạ! Anh ở đây mà em nhắn tin không thấy anh nói gì?” Thục Hiền hồ hởi nói.

 

“Em rảnh không? Ra quán nước nói chuyện tí.”

 

Kiên lạnh nhạt.

 

“Mới lên, quần áo còn chưa kịp giặt. Hay để tối đi!”

 

“Có chút thôi, nói xong thì về.”

 

“Nghiêm trọng vậy sao?”

 

“Thì cứ đi đi!”

 

Kiên làm vẻ mặt cau có. Thục Hiền hơi khó chịu.

“Em lấy xe nhanh lên, ra quán uống nước anh hỏi tí.” Kiên hơi cáu, giọng nói gắt gỏng.

 

“Có chuyện gì sao? Tự dưng lại to tiếng với em?”

 

“Lấy xe đi nhanh lên!” Kiên vẫn cau có.

 

Thục Hiền hơi giận nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo Kiên ra quán nước.

 

Hai người vào một quán nước ven đường, đối diện với cổng trường Đại học sư phạm.

Thục Hiền vẫn còn giận dỗi vì thái độ của Kiên nên nói:

 

“Anh muốn hỏi em chuyện gì thì hỏi đi, em bận?”

 

“Em uống nước đi rồi mình nói tiếp. Anh xin lỗi vì hồi nãy cáu với em.”

 

Kiên cố gắng tỏ ra kiên nhẫn. Từ lúc tán tỉnh Thục Hiền đến giờ, chưa bao giờ cậu ta tỏ ra lớn tiếng với cô. Khó khăn lắm mới nhận được cái gật đầu của cô trong hàng tá người theo đuổi, cũng chỉ vì anh có cái mác thư sinh hiền lành, con nhà gia giáo. Tất nhiên cậu ta không thể nào để mất hình tượng, mất công mất sức bấy lâu nay được.

 

Thục Hiền thấy người yêu cũng có vẻ dìu dịu xuống rồi nên không hờn dỗi nữa. Hai người vui vẻ ngồi xuống uống nước.

 

Kiên dè dặt mở lời trước:

 

“Từ nay về nhà em thì đừng gọi cái ông chú gì gì đó đến nữa nhá!”

 

“Ông chú? ý anh là chú Lực ấy hả?”

 

“Ừm!” Kiên khó chịu.

 

“Ôi! Chú ấy là bạn thân chí cốt của bố em đấy. Nhà em có chuyện gì cũng mời chú ấy đến hết ấy.”

 

“Hả? Chỉ là bạn thân thôi hả?” Kiên ngạc nhiên: “Vậy mà anh cứ tưởng ông ta là chú ruột em cơ đấy. Vậy thì từ nay khỏi gọi ông ta đến nhà luôn đi!”

 

“Anh nói gì lạ vậy? Chú Kiên là bạn thân của bố em. Chú ấy tốt lắm. Ngày xưa em toàn sang nhà chú ấy chơi rồi có khi ăn ngủ ở đấy luôn. Chú chăm em như con cháu trong nhà luôn đấy.”

 

Thục Hiền vô tư kể.

 

“Thế vợ con ông ta không nói gì à?”

 

“Ôi trời!” Thục Hiền cười hì hì: “Chú ấy còn chưa lấy vợ, lấy đâu ra có con.”

 

“Chưa lấy vợ?” Vẻ mặt Kiên suy tư:

 

“Chưa lấy vợ thế thì lại càng пguγ Һιểм. Từ nay em tránh xa ông ta ra. Và nữa, mỗi khi anh về nhà em chơi cấm em được gọi ông ta đến nhà.”

 

“Anh nha! Càng nói càng hồ đồ. Sao em phải tránh xa chú ấy? Sao lại không được gọi chú ấy đến nhà.”

 

“Em không cần biết tại sao. Chỉ cần biết là có ông ta là sẽ không có anh. Em muốn chọn ai thì chọn.” Kiên sôi ɱ.á.-ύ khi thấy Thục Hiền cứ bênh chằm chặp người đàn ông mà cô gọi bằng chú rất là trìu mến kia.

 

“Anh bị làm sao vậy hả? Tự dưng không đâu lại cáu với em. Lại còn cấm này cấm nọ nữa chứ.”

 

“Em mới là người bị làm sao đấy.” Kiên càng bực mình.

 

“Thôi em không nói chuyện với anh nữa. Em về trước đây.”

 

“Anh cũng không muốn nói chuyện này nữa. Càng nói càng thấy bực mình.”

 

Kiên ᵭ.ậ..℘ mạnh chiếc ly cà phê vừa uống cạn xuống bàn. Hành động thô lỗ này khiến Thục Hiền ức ứa nước mắt. Cô không hiểu tại sao ʇ⚡︎ự dưng Kiên lại cáu gắt rồi lên cơn giận dữ cô như vậy. Rõ ràng hai người trước đó vẫn còn đang vui vẻ mà, làm gì có chuyện gì đâu cơ chứ.

 

Thục Hiền đứng dậy, kéo ghế quay đi. Kiên nhìn theo cũng chẳng đứng dậy chạy theo nói với người yêu một câu xin lỗi.

 

Thục Hiền đi ra khỏi quán thi thoảng có ngoảnh lại xem Kiên có đi theo mình không. Nhưng kết quả làm cô thất vọng. Sau lưng cô là dòng người đang tấp nập qua lại, chả có bóng dáng quen thuộc nào của Kiên cả. Mắt Thục Hiền bỗng cay xè, cô tủi thân lấy tay lau mắt rồi lủi thủi vặn ga tăng tốc độ chạy một mạch về nhà trọ.

 

“Sao về muộn vậy? Tao đi chợ nấu cơm luôn rồi.” Mai đang vừa phơi quần áo vừa nói khi thấy Thục Hiền từ cổng trọ đi vào.

 

“Ừa! Hôm nay mày ăn cơm một mình đi nhé! Tao no rồi.”

 

“Lại được chàng chở đi ăn nhà hàng khách sạn hả? Sướng nha! Có người yêu con nhà giàu có khác. Thỉnh thoảng lại được đi đổi món. Mày thật có phúc đấy Thục Hiền ạ.”

 

Mai vừa nói vừa liếc vào trong nhìn theo Thục Hiền. Chả thấy cô phản ứng gì, Mai cười thầm: “Chắc giận nhau rồi đây. Gớm! Cứ tưởng hạnh phúc lắm mà!”

 

Hình như thấy Thục Hiền buồn, Mai lại có vẻ vui vui thì phải.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *