Yêu thầm – Chương 16

Dũng có đến nhà Thục Hiền mấy lần nữa để mong cô có thể suy nghĩ lại. Anh không muốn mất cô. Dũng suy sụp hẳn. Anh ta cứ nghĩ rằng vì Thục Hiền bắt gặp mình hôn người con gáι khác nên giận quá mới chia tay anh mà thôi. Dũng ʇ⚡︎ự dối lòng mình vẫn còn cơ hội với cô, chỉ cần anh kiên trì bền bỉ như lần trước là sẽ được cô chấp nhận.

 

Lực đến thăm Thục Hiền vô tình gặp Dũng. Hai người đụng nhau ở cổng nhà trọ của Thục Hiền. Dũng vừa thấy Lực thì hùng hổ xông vào nắm lấy cổ áo anh đe dọa:

 

“Tất cả là tại anh! Là tại anh đã xen vào mối quαп Һệ giữa hai chúng tôi. Nếu không có anh chắc chắn cô ấy sẽ bỏ qua cho tôi.”

 

Lực rất bình tĩnh, gạt nhẹ một cái là tay của Dũng đã bị buông ra khỏi cổ áo anh.

 

“Đáng ra cậu sẽ ăn của tôi một cú đấm vì đã dám làm tổn thương Thục Hiền. Cậu không hiểu được mối quαп Һệ giữa tôi và cô ấy đâu. Nó không phải là mối quαп Һệ chiếm hữu như cậu. Tôi đã bên cạnh cô ấy từ khi cô ấy còn là một cô bé. Nếu như Thục Hiền yêu cậu thì chắc chắn tôi sẽ táng vào mặt cậu cho cậu tỉnh ra rồi, chứ cậu không có cơ hội mà đứng nói chuyện với tôi đâu. Giờ cậu nghe cho rõ, Thục Hiền không yêu cậu, chắc là cô ấy cũng đã nói cho cho cậu biết rồi. Cô ấy cảm thấy có lỗi với cậu nên tôi cũng nể tình cô ấy mà sẽ không làm gì cậu. Nhưng cậu cũng nên biết mình. Cậu là một người trí thức, có địa vị trong xã hội thì chắc cũng biết cư xử như thế nào cho đúng mực. Cả hai người đều là công chức nên đừng gây chuyện gì ầm ĩ sẽ không tốt cho cô ấy và cả cậu nữa. Cậu cũng đừng cố gắng níu kéo cô ấy làm gì. Tôi khuyên cậu một câu, hãy làm một gã đàn ông đứng đắn đàng hoàng mà sống. Nếu yêu một cô gáι nào thì hãy hết lòng vì họ, đừng vì một chút xao lòng mà làm tổn thương phụ nữ. Nhất là người phụ nữ mà cậu yêu.”

Lực vỗ vai Dũng khuyên nhủ như một người đàn anh đi trước chứ không phải trong cương vị một tình địch.

 

Dũng nhìn Lực không nói gì. Giờ thì anh đã hiểu vì sao Thục Hiền lại đem lòng yêu một người đàn ông lớn tuổi như bố mình mà không phải một người đàn ông trẻ tuổi, có địa vị như anh.

 

Dũng lẳng lặng quay đi không nói một lời. Anh luyến tiếc nhìn về phía nhà Thục Hiền lần cuối rồi nhắm mắt lại quay đi. Anh đã có quyết định của mình rồi. Thục Hiền có lẽ sẽ trở thành một phần kí ức của anh.

 

Lực chờ cho Dũng đi khuất rồi mới lặng lẽ đi vào nhà Thục Hiền. Cửa không khoá, Lực đứng từ đầu ngõ có thể thấy rõ Thục Hiền vẫn ngồi bên bàn làm việc, dường như vẫn không hay biết gì về sự gặp gỡ của hai người đàn ông trong cuộc đời cô. Lực đẩy cửa đi vào.

 

Nghe tiếng bước chân Thục Hiền mới ngước mắt lên nhìn.

 

“Anh! Anh đến lúc nào vậy?”

 

“Cũng vừa mới. Em không khoá cửa cổng à?”

 

“Cũng còn sớm mà anh.”

 

“Nhưng em cũng nên cẩn thận hơn.”

 

“Em biết rồi.”

 

Lực đặt hai bắp ngô nướng vẫn còn nóng hổi xuống bàn.

 

“Cho em!”

 

Thục Hiền thấy ngô nướng mắt sáng rực lên:

 

“Anh vẫn còn nhớ em thích ăn ngô nướng sao?”

 

“Những gì thuộc về em, anh không bao giờ quên.”

 

Thục Hiền ngước mắt nhìn người đàn ông của mình. Mỗi lời nói, mỗi hành động đều thấm đượm tình yêu thương, chiều chuộng. Điều mà cô không bao giờ tìm thấy ở những chàng trai mà cô đã gặp gỡ trong đời mình.

 

Thục Hiền không cần giữ hình tượng trước Lực. Bởi từ trước đến giờ cô có những tật xấu gì, Lực rõ hơn ai hết. Dường như ở bên anh, Thục Hiền không phải cố gồng lên để chứng tỏ được điều gì mà cũng không phải cố gắng chịu đựng điều gì đó trong lòng bởi Lực biết thừa cô đang nghĩ gì. Thục Hiền cứ vô tư sống đúng như bản chất mình. Cô ngồi gặm một lúc hết cả hai bắp ngô.

Lực nhìn cô gáι bé nhỏ của mình hồn nhiên như trẻ thơ, vừa vui vừa bật cười. Thật là thú vị. Ở bên cô anh chẳng thể tìm được một khoảng trống nào. Dù hai người có không nói gì thì nó vẫn được lấp đầy bởi những niềm hạnh phúc mơn man đang lan toả xung quanh họ.

 

Lực không kể chuyện vừa gặp Dũng ở cổng, cũng không hỏi Thục Hiền về việc Dũng có thường xuyên đến đây hay không. Anh không muốn cô bận lòng đến những việc vặt vãnh này. Anh cũng tin sau cuộc nói chuyện vừa rồi chắc chắn Dũng sẽ từ bỏ mà không đến làm phiền Thục Hiền nữa.

 

Thục Hiền gặm xong hai bắp ngô mới sực nhớ đến Lực:

 

“Ôi ૮.ɦ.ế.ƭ, em quên, anh không ăn à?”

 

“Anh nhìn em ăn ngon là thấy no rồi.”

 

Thục Hiền cười hí hí rồi thu dọn mớ hỗn độn cô vừa bày ra tгêภ bàn buộc gọn vào túi nilon.

 

“Để anh!” Lực giành lấy bọc rác từ tay Thục Hiền đứng dậy mang ra sọt rác vứt.

 

Thục Hiền vui vẻ để Lực làm thay mình. Lực vẫn thường làm những việc này mỗi khi hai người ở cùng nhau.

 

Lực đi vào, kéo tay Thục Hiền lại gần mình nói:

 

“Mai mình về nhà em nhé!”

 

Thục Hiền ủ rủ mày:

 

“Bố em… Em gọi điện hỏi thăm mẹ, bố vẫn còn giận lắm.”

 

“Giận thì giận, mình cũng phải đối mặt. Chướng ngại lớn nhất giữa chúng mình là bố em. Ngặt nỗi, ông ấy lại không bình tĩnh được khi gặp anh để nói chuyện với anh.”

“Em cũng ngại nhất điều đó. Mỗi lần bố em nhìn thấy hai chúng ta lại nổi điên lên. Em sợ ông lại cҺửι mắng anh nữa thôi.”

 

“Cái đó thì em không cần lo cho anh. Bọn anh là bạn bè bao năm rồi, đàn ông đàn ang to tiếng với nhau là bình thường. Anh lại chỉ lo bố em nặng lời với em khiến em buồn.”

 

“Bố em chỉ giận quá mà la em thôi, chứ ông ấy thương em lắm!”

 

“Anh biết. Nên chúng ta mới phải kiên nhẫn từng chút một để thuyết phục ông ấy.”

 

“Vâng! Em biết rồi. Vậy mai mình về sáng nha anh!”

 

Thục Hiền nghiêng đầu vào vai Lực:

 

“Thật may là có anh bên cạnh em lúc này. Nếu không có anh không biết bây giờ em thế nào nữa!”

 

“Cô bé ngốc ạ! Lúc nào anh chẳng ở bên cạnh em. Chỉ là em không nhìn thấy thôi.”

 

Thục Hiền khúc khích cười: “Ừ nhỉ! Sao em lại ngốc thế nhỉ? Có thế thôi vậy mà cũng không nhận ra. Thế mà hồi đi học em toàn làm quân sư quạt mo cho bọn bạn. Đến chuyện của mình thì…”

 

Điệu cười trong trẻo của Thục Hiền vang lên xóa tan bao nỗi lo lắng muộn phiền trong lòng Lực. Ở bên cô, anh cứ muốn thời gian ngừng mãi thôi.

 

***

9 giờ trưa thì Lực và Thục Hiền về đến nhà cô. Thực ra Thục Hiền đã gọi điện báo trước cho mẹ rồi. Chỉ có ông Hoàng là không hay biết gì.

Thấy Thục Hiền và Lực về mà không báo trước, ông Hoàng lạnh nhạt kêu hai người ngồi xuống bàn nói chuyện rồi nói:

 

“Sao, suy nghĩ lại rồi chứ gì?”

 

“Bố! Chúng con…Xin bố hãγ tάc hợp cho chúng con!”

 

“Cái gì?” Hoàng lớn tiếng.

 

“Hoàng! Mày bình tĩnh lại đi chúng ta mới có thể nói chuyện rõ ràng được.”

 

“Chuyện này mà còn bình tĩnh được sao? Tao tưởng cho chúng mày 1 tuần là đã biết suy đi tính lại thiệt hơn rồi chứ?”

 

“Mày có cho tao cả đời để suy nghĩ lại thì tao vẫn giữ nguyên quyết định này.”

 

“Mày…” Ông Hoàng tức nghẹn họng không thốt được thành tiếng liền đứng lên quát tháo:

 

“Hai đứa bọn mày đi ra khỏi nhà tao ngay. Từ nay đừng vác mặt về cái nhà này nữa. Ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm, mặc ҳάc tụi mày. Tao không có quαп Һệ gì đến chúng mày.”

 

“Mình! Mình bình tâm lại nào! Đâu còn có đó.”

 

Bà Hường ôm lấy tay chồng can ngăn.

 

“Tôi không thể bình tĩnh nữa rồi. Kêu bọn họ đi ngay cho tôi nhờ!” Mặt ông Hoàng đỏ bừng bừng, lửa giận đang cháy hừng hực trong ông.

 

Bà Hường nháy mắt ra hiệu cho Thục Hiền đưa Lực lánh đi một lúc, khi nào bà gọi thì hãy về.

 

Thục Hiền hiểu ý mẹ nên kéo Lực đi ra nói nhỏ với anh. Hai người cúi đầu chào bố mẹ rồi lui.

 

Lực và Thục Hiền đi rồi, ông Hoàng mới hạ hoả ngồi xuống ghế. Lúc này, bà Hường liền làm mặt trách móc:

 

“Ông ấy! Cũng một vừa hai phải thôi! Bọn họ có Ϯộι tình gì đâu mà ông xua đuổi như đuổi tà vậy hả?”

 

“Cái gì, bà nói chúng nó không có Ϯộι hả? Hừm! hay lắm!”

 

“Thì đành rằng chuyện đó hơi khó coi một tí. Nhưng nó cũng không phải Ϯộι tày đình gì mà ông đối xử như vậy.”

 

“Tôi thì làm sao hả?”

 

“Ông là người không có trái tιм. Ông có thấy con gáι mình nó như thế nào không hả? Lần này về trông nó gầy rộc cả người đi. Chưa về đến nhà thì bị bố đuổi ra khỏi nhà. Cơm nước còn chưa kịp ăn miếng nào.”

 

“Bà khỏi lo với chả xót. Chúng nó không ૮.ɦ.ế.ƭ đói đâu mà sợ.”

 

“Con tôi, tôi xót. Ông có đẻ con đâu mà ông biết xót.” Bà Hường vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, nói một câu lại lấy tay chấm nước mắt một lần.

 

Ông Hoàng thấy vậy cũng có vẻ như chùng xuống rồi.

 

“Ai bảo bà là tôi không xót!”

 

“Thì hồi nãy ông chả đuổi chúng nó đi đấy thôi.”

 

“Đuổi là chuyện khác.”

 

“Vậy là ông cũng thương con gáι mình đúng không?”

 

“Bà điên à mà còn hỏi câu đấy!”

 

Bà Hường nghe chồng trả lời xong liền tươi tỉnh nói:

 

“Ông thương nó thì phải mong nó hạnh phúc chứ!”

 

“Bố mẹ nào mà chẳng mong con hạnh phúc. Bà càng nói càng hồ đồ.”

 

“Được! Vậy cứ cho là tôi hồ đồ đi. Giờ tôi hỏi ông. Bảy năm qua, con bé sống có hạnh phúc không? Nó cứ đi đi về về thui thủi một mình, ít nói ít cười hơn hẳn ngày xưa. Ra trường bảy năm trời mà nó chẳng yêu ai. Nó xinh xắn, duyên dáng, có công ăn việc làm ổn định, bao nhiêu người theo đuổi mà nó có động lòng đâu. Cho dù đến lúc nó yêu thằng Dũng ông cũng thấy nó có hạnh phúc tí nào không?”

 

“Thế bây giờ bà thấy nó hạnh phúc à?” Ông Hoàng cố bào chữa cho mình.

 

“Có. Tất nhiên là có. Tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt con gáι mình. Tôi là mẹ nó tôi hiểu con mình hơn ai hết. Lâu lắm rồi tôi mới thấy niềm vui trở lại trong nó như ngày nó còn bé. Ông thử nghĩ lại mà xem có đúng như lời tôi nói không.”

 

Ông Hoàng nghe vợ nói vậy thì cũng dừng lại nghĩ ngợi về điều bà Hường vừa nói. Đúng là con gáι ông ngày xưa là một cô bé hay nói hay cười, đặc biệt mỗi lần ở bên chú Lực. Nó quấn chú còn hơn cả bố. Thời gian gần đây, Thục Hiền trầm hẳn cho đến khi gặp lại chú Lực. Có thể ông không nhận ra niềm hạnh phúc long lanh trong đáy mắt con như vợ ông nói. Nhưng ông cũng có thể cảm nhận được, Thục Hiền như đang sống lại cuộc sống trước đây của cô.

 

Thấy chồng có vẻ xuôi xuôi rồi, bà Hường nói tiếp:

 

“Tôi đã nghĩ chuyện này kĩ rồi ông ạ. Anh Lực chăm sóc con bé từ nhỏ, anh ấy hiểu con bé hơn ai hết. Thục Hiền cũng cảm mến ảnh nữa. Anh Lực không có người thân, ảnh chỉ có con bé và vợ chồng mình. Thục Hiền chắc chắn là một người đặc biệt trong cuộc đời của anh ấy. Ông nghĩ mà xem, anh ấy có sự nghiệp, giỏi giang, lại chiều chuộng con bé như thế thì sau này khi làm vợ ảnh, con bé sẽ không chịu bất kỳ áp lực nào, lại chẳng phải sống cảnh mẹ chồng nàng dâu. Con bé vẫn về nhà mình bình thường. Anh ấy vẫn là người thân trong gia đình mình. Chỉ là thay đổi địa vị trong gia đình một chút. Chẳng phải thân càng thêm thân sao?”

 

Ông Hoàng nghe vợ ρhâп tích một hồi cũng thấy có lý. Nhưng ông vẫn còn ρhâп vân lắm:

 

“Nhưng mà dù sao thằng Lực nó cũng đã từng là cha là chú con bé, tuổi tác thì lớn như vậy. Sau này con mình nó phải chăm sóc khổ sở.”

 

“Ôi dào! Ông khéo lo. Anh ấy có ɱ.á.-ύ mủ gì với nhà mình đâu mà sợ. Ai muốn nói gì thì mặc họ. Miễn con gáι mình sung sướиɠ là được. Còn tuổi tác thì cũng không quan trọng lắm. Anh xem, hai người bằng tuổi nhau mà ảnh trông còn phong độ chán. Tôi nhìn còn không nghĩ hai người là bạn đâu, cứ tưởng hai cha con không đấy.”

 

“Bà hết cái để nói rồi hả?”

 

Ông Hoàng ʇ⚡︎ự dưng nổi sùng vì bà vợ mình đi so sánh chồng già đi cả vài chục tuổi.

 

Bà Hường ôm bụng cười rồi nói tiếp:

 

“Đấy là tôi nói thật. Anh Lực ảnh ra ngoài còn ối cô mê ấy. Chính anh còn phải công nhận là gì. Gái trẻ hơn con Hiền Thục nhà mình có mà đầy, anh ấy có thèm ngó ngàng tới đâu.”

 

Ông Hoàng tức anh ách vì cái vụ so sánh chồng với người khác, lại còn hạ giá chồng thảm hại nên không đôi co với vợ nữa, mặt mày cau có bỏ mặc vợ về phòng mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *