Vô sinh là cái Ϯộι – Chương 24

Tôi trằn trọc không ngủ được, trong đầu rối như mớ bòng bong, tôi không dám tin mẹ mình là người như vậy, ít nhất trong tưởng tượng của tôi, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng. Suốt hai mươi mấy năm qua, tôi biện hộ cho bà ấy, có lẽ mẹ tôi bỏ đi vì ba tôi là một người ham mê ɾượu chè, bỏ bê vợ con. Nhưng hôm nay gặp bà Thu, cái cớ đó không hợp tình chút nào.

Sự thật bà Thu là kẻ thứ ba khiến cho mẹ Tuấn Vỹ mang đau thương mà mất luôn ám ảnh tôi. Đem chăn kéo qua một bên, tôi mò dậy ra ngoài uống nước.

Tách!

Bóng điện nhỏ tгêภ tường bật lên, tôi thấy Tuấn Vỹ đang ngồi ở phòng khách, cậu ấy lặng lẽ ngồi trong bóng tối, tгêภ tay là điếu tђยốς đang cháy, thấy tôi thì vội đem tђยốς dập tắt.

“Giờ này còn ngồi đây hút tђยốς, anh khó ngủ à?”

“Ừ, dạo này công việc hơi bận không có thời gian ra ngoài hẹn hò cùng em, đừng giận nhé!”

“Em có phải con nít đâu, anh cứ lo tập trung mà làm việc.”

Tuấn Vỹ ngoắc tay, ý bảo tôi ngồi dựa vào cậu ấy, mùi tҺuốc ℓά đã vơi bớt, chỉ còn lại thoảng hương dầu gội của Tuấn Vỹ, vừa nam tính vừa quyến rũ.

“Tháng sau chúng ta kết hôn đi, em đừng tìm lý do từ chối nữa đấy!”

“Có gấp lắm không?”

“Em hẹn từ lúc anh tốt nghiệp xong tới giờ rồi, còn định hẹn tiếp hả.”

Tuấn Vỹ nghịch ngợm chọc vào bàn tay tôi, không dưới hai lần tôi chần chừ hứa hẹn, một tháng nữa sẽ tới rất nhanh. Tôi ᵭάпҺ cược một lần, người đàn ông tốt như Tuấn Vỹ tôi không muốn bỏ lỡ, dẫu ra sao tôi vẫn chấp nhận kết cục của mình.

“Được, tháng sau chúng ta kết hôn, nhưng em muốn tổ chức đơn giản thôi. Mình đăng ký kết hôn thôi nhé, được không?”

“Tất cả đều nghe theo em hết!”

Hai người chúng tôi ngồi tâm sự đến gần sáng, chủ yếu bàn về cuộc sống sau khi kết hôn. Tuấn Vỹ dự định mua nhà riêng, anh không muốn tôi về ở chung với vợ chồng ông Khải. Tuấn Vỹ tiếp thu rất nhanh cộng thêm đầu óc kinh doanh được thừa hưởng từ ba mình, trong công ty ai cũng thừa nhận năng lực của cậu ấy. Con đường thăng tiến rộng mở, tương lai nắm quyền thừa kế tập đoàn với sự ủng hộ của mọi người.

Thùy Dương quảng cáo rầm rộ về sản phẩm cửa hàng mới nhập về, còn gọi tôi qua làm vật thử nghiệm. Cô ấy tranh thủ lúc không có khách mò tới chỗ tôi và cu Bắp, vỗ vai tôi một cái thật kêu.

“Tao bảo này, mày kết hôn với Tuấn Vỹ tao ủng hộ hai tay hai chân luôn đấy. Nhưng cậu ấy vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, mày không sợ người khác lăm le à?”

“Sợ chứ, nhưng tao tin tưởng Tuấn Vỹ!”

“À hôm bữa mày qua nhà có gặp bà mẹ kế kia không, thái độ thế nào?”

Thùy Dương tò mò, hai mắt sáng quắc, chuyện của bà Thu tôi quyết định giấu luôn cô ấy. Từ chỗ Thùy Dương tôi về thẳng nhà cũ, tạt qua chỗ chị Lâm đưa cho chị ấy vài hộp thực phẩm dinh dưỡng, đứa bé trong bụng chị Lâm rất mạnh mẽ, nghe chị kể hôm qua mới bị trượt chân té ngã trong nhà vệ sinh, rất may đến Ьệпh viện khám không xảy ra chuyện gì.

Căn nhà cũ là một tay bà ngoại dành dụm tiền bán tạp hóa ở chợ xây được, chỉ vỏn vẹn một phòng ngủ, được ngăn cách với phòng khách bằng lớp màn mỏng. Trong nhà cũng chẳng có gì giá trị ngoài bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ. Tôi chưa kịp báo hiếu thì bà đã yên nghỉ nơi mồ xanh.

Nhiều kỉ niệm của hai bà cháu ùa về, mắt tôi đã nhòe đi. Tôi mở tủ lấy chiếc hộp gỗ của bà ngoại đem bỏ vào trong túi, ngoài sân có tiếng xe ô tô tắt máy, tôi ngó ra xem. Đang bước xuống xe là bà Thu, sao bà ta lại mò tới đây, rốt cuộc bao năm qua người đàn bà đó có biết đến sự tồn tại của hai bà cháu tôi hay là chỉ mới tìm hiểu gần đây. Tôi vội chạy ra cửa sau, không thể để bà Thu nhận ra.

Cách một cάпh cửa, tιм tôi ᵭ.ậ..℘ thình thịch, cũng may tôi kịp thời lấy đi chiếc hộp kia, bên trong cất giữ rất nhiều ảnh chụp của tôi.
Tháng sau tôi kết hôn với Tuấn Vỹ rồi, mỗi ngày trôi qua trong bất an, tôi sợ bí mật của mình bị vạch trần, liệu cậu ấy có bỏ qua thù hận mà tiếp tục yêu tôi không.

Tôi chỉ biết khóc thầm, trái tιм đã tan vỡ một lần, khó khăn lắm mới có người chữa lành vết thương, ấy vậy mà ông trời lại sắp đặt hết sức ngang trái. Bên trong yên ắng không nghe tiếng động gì, tôi đứng đợi đến tê cả chân, hơn ba mươi phút trôi qua, tôi nghĩ bà Thu cũng đi rồi, hé cửa nhìn thử.

Tôi điếng người, bà ấy vẫn còn ở đây, như người vô hồn mà ngồi tгêภ ghế, nghe tiếng động bà Thu nhìn sang phía tôi, trong một giây hσảпg hốϮ, tôi vội bỏ chạy. Hàng rào sơ sài bằng vài cây củi khô chống lên, làm ranh giới ngăn cách hai miếng đất. Tôi dễ dàng phóng qua được. Phía sau giọng bà Thu gần kề.

“Cô là ai, đừng lại đó”

Tôi dùng túi ҳάch che nửa khuôn mặt, chân không dừng bước. Khi cάпh tay bị bắt lấy, hi vọng của tôi gần như dập tắt. Giọng bà Thu kinh ngạc.

“Là cô?”

Khuôn mặt bà Thu méo xệch, tôi vung mạnh tay thoát khỏi sự ҟҺốпg chế của bà ấy,vô tình hộp gỗ trong tay rơi xuống đất, những gì bên trong cứ thế phơi bày hết tгêภ đất. Ngón tay bà Thu run rẩy cầm một tấm ảnh lên xem, vẻ mặt kích động tột độ.

“Con là… Thanh Nhã sao?”

“Bà bất ngờ lắm đúng không, tôi chính là đứa bé bị bỏ rơi ngay từ lúc hai tuổi, mang danh con hoang hai mươi mấy năm trời.”

Tôi không thể điều khiển được giọng của mình, nghẹn ứ nơi cổ họng, nước mắt chực trào. Bà Thu cũng chẳng kém, đứng còn không vững.

“Mẹ.. Xin lỗi con. Bao năm qua mẹ vì lợi ích của bản thân mà không đến tìm con. Mẹ xin lỗi”

Tiếng mẹ thốt ra từ miệng bà ấy nghe sao dễ dàng quá, nhưng tôi gọi không được. Bà Thu định ôm tôi, nhưng tôi né tránh, giống như tránh tà.

“Chẳng phải bà chê xuất thân của tôi thấp hèn sao, tôi sợ làm bà bẩn tay đó.”

“Con ơi mẹ sai rồi! Cũng vì cái sự nghèo khổ đã đeo bám khiến mẹ gần như tuyệt vọng nên mới bị danh lợi mờ mắt. Mẹ rất nhớ con, mấy chục năm qua chưa ngày nào mẹ thôi ngừng nhớ.”

Tôi cười khinh, nói là nhớ tôi mà không tìm tôi, bà ấy ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi. Bà Thu nước mắt ròng ròng, trông vô cùng đau khổ. Tôi dặn lòng không được mềm yếu mà tha thứ.

“Nếu bà thật sự thương đứa con gáι này, tôi chỉ xin bà một điều thôi.”

Tôi gạt nước mắt, giọng lạnh lùng.

“Đừng tỏ ra quen biết tôi, bà hãy sống như trước, xem như tôi chưa từng tồn tại. Tôi sắp kết hôn rồi, tôi yêu Tuấn Vỹ, bà đừng khiến anh ấy hận tôi được không, tôi xin bà đấy!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *