Gắn tгêภ người cái mác tri thức được tôn trọng hẳn ra. Dọc hành lang, tôi được các bạn sinh viên chào hỏi nhiệt tình.
“Chào cô Nhã.”
“Cô Nhã khi nào mới dạy lớp em đây?”
“Cô Nhã đẹp thật đấy!”
Một tiếng cô Nhã, hai tiếng cũng cô Nhã, nghe mà tràn đầy ϮιпҺ thần. Học kỳ này tôi đảm nhận hai lớp, đều là các bạn năm ba. Chen chúc nhau trong căn tin trường, tôi cảm giác mình như sống lại thời sinh viên, vô tư vô lo.
Giải quyết xong bữa sáng muộn tôi bắt đầu đứng lớp, công việc của tôi rất nhàn, mỗi tuần tới trường chỉ bốn ngày, nhưng chán cảnh ở nhà đi qua đi lại đều giáp mặt mẹ chồng nên tôi rất siêng tham gia các hoạt động ngoài giờ.
Tôi sống theo quy tắc, tan làm về nhà đúng giờ, thực phẩm trong tủ lạnh sắp hết thì ʇ⚡︎ự mình vào siêu thị mua đổ đầy vào. Tất cả mua bằng tiền của hai vợ chồng.
Nhà chồng tôi rất giàu, chỉ bốn người ở mà nguyên căn biệt thự ba tầng rộng thênh thang với sáu phòng ngủ. Bố chồng cũng rất chịu chơi, sưu tập đồ cổ với giá trăm triệu. Bức tranh đặt giữa nhà là kiệt tác của một họa sĩ nổi tiếng được bố chồng bỏ công mua về.
Mỗi lần nhìn vào tôi không hiểu bức tranh này đẹp chỗ nào, đường nét lộn xộn, bố cục rối mắt. Vậy mà trong con mắt của giới nghệ thuật, đây là kiệt tác. Phía sau còn có hồ bơi, vườn hoa, sân bóng chuyền trong nhà.
Hôm nay tôi về sớm nấu cơm, thức ăn thơm ngập trong bếp. Trình độ nấu nướng của tôi coi như tạm ổn, chồng tôi mỗi lần nếm thử đều khen nức nở. Thức ăn dọn lên tôi ra phòng khách mời ba mẹ chồng dùng bữa.
“Để cho con dâu mười đầu ngón tay dính dầu mỡ rồi, ôi tôi thật là. Lần sau cứ để cô Dung nấu, con không cần đụng tay vào đâu.”
Mẹ chồng tôi lại thế.
“Nhã nó có lòng nấu cho hai vợ chồng mình ăn, bà không khen con dâu thì thôi sao lại nói vậy.”
Ba chồng tôi nhiều lần bênh vực tôi trước mặt bà ấy càng khiến mẹ chồng thêm thành kiến với tôi.
“Ba mẹ dùng cơm thôi kẻo thức ăn nguội hết ạ.”
Không có chồng ở nhà, tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng, tôi ước giá như hai vợ chồng ra riêng thì tốt biết mấy. Tôi đỡ chung đụng mẹ chồng.
“Tiền đi chợ tháng này cô chưa đưa cô Dung hả?”
“Dạ, con quên mất, sáng mai con đưa cô ấy.”
“Quên? Cô ăn cơm có quên bữa hay không? Toàn lấy cớ!”
Hàng tháng Duy Phong nhận lương đều gửi hết qua thẻ cho tôi, anh dặn tôi cứ thoải mái dùng. Nhưng ai ngờ được, từ khi biết việc anh đưa tiền tôi giữ, mẹ chồng khó chịu ra mặt. Bà ấy bắt tôi phải đưa tiền đi chợ, mua gì cũng nói cô Dung kêu tôi chi. Mẹ chồng nói rằng đó là tiền con trai bà ấy làm ra, thà chi tiêu cho gia đình còn hơn cho tôi phung phí.
Kệ đi! Bà ấy muốn làm gì thì làm, tôi chỉ cần lỗ tai bớt nghe càm ràm là được, việc này tôi cũng chẳng nói lại với chồng. Nằm tгêภ giường lăn qua trở lại tôi không ngủ được. Điện thoại bên cạnh bỗng reo, lâu lắm tôi mới thấy Thùy Dương gọi điện, cô ấy là bạn thân nhất của tôi thời đại học.
“Alo, Dương à!”
“Nhã ơi, tao… “
Thùy Dương nói không thành tiếng, khóc nức nở thương tâm. Tôi vội hσảпg hốϮ ngồi bật dậy.
“Sao vậy? Mày xảy ra chuyện gì, mau nói đi Dương?”
“Chồng tao… anh ấy ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ. Tao không biết phải làm thế nào. Nhã ơi tao đau lắm, tιм như muốn vỡ ra.”
Ngoại tình? Trời ơi một người như Tuấn lại đi ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ, tôi nhất thời chưa thông пα̃σ được.
“Mày đang ở đâu, tao tới liền.”
Tôi vớ đại áo khoác rồi xuống lầu, đã hơn mười giờ, căn nhà yên tĩnh chìm trong mộng đẹp, tiếng động cơ ô tô rồ lên nghe rõ. Tôi phóng như bay đến chỗ Thùy Dương.
Thùy Dương kết hôn trước tôi sáu tháng, chồng cô ấy là Tuấn, kỹ sư dự án. Ai nhìn vào cũng bảo Thùy Dương may mắn, chồng cô ấy vẻ ngoài hiền lành thật thà, đến cả tôi cũng cảm nhận được anh ta yêu thương Thùy Dương hết mực.
Tôi nhanh chóng có mặt tại nhà riêng của vợ chồng bạn thân, Thùy Dương ngồi bệt dưới đất, đầu tóc rối bù, gương mặt giàn giụa nước mắt.
“Nhã ơi!”
Thấy tôi đến cô ấy liền nhào đến ôm khóc, còn đâu hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp thành đạt thường thấy, trông cô ấy bây giờ vô cùng thảm hại.
“Bình tĩnh đi Dương, mày phát hiện ra chuyện này khi nào?”
“Mới lúc nãy thôi, tao bắt gặp tại trận Tuấn thân mật cùng cô gáι đó.”
“Thế cô ta là ai mày biết không?”
Tôi sốt sắng, thấy Thùy Dương gật đầu.
“Tuấn từng đưa cô ta về nhà vài lần, còn giới thiệu là em gáι kết nghĩa, hai người làm chung một công ty!”
Chết thật! Đang thịnh hành thể loại em gáι nuôi, em kết nghĩa, bạn thân giật chồng người khác, không nghĩ Tuấn cũng chạy theo phong trào. Tôi đẩy bạn thân ra, dìu cô ấy ngồi lên ghế.
“Mày định thế nào? Loại đàn ông như vậy tốt nhất là bỏ đi, đừng luyến tiếc làm gì!”
“Không được đâu Nhã, tao không muốn con mình không có ba.”
Tôi là đứa hiểu rõ cảm giác không có ba là thế nào, bạn bè trêu chọc, chúng lấy tôi ra làm trò tiêu khiển, gọi tôi là con hoang. Nhưng sao chứ, sau tất cả tôi nhận ra rằng nếu mình có một người ba không ra gì thà để bọn nó chỉ trỏ còn tốt hơn.