Buổi sáng Tuấn Vỹ mua đồ ăn sáng đem qua, tâm trạng tôi đã ổn định lại. Tôi mở điện thoại, hàng đống cuộc gọi nhỡ tin nhắn từ bạn bè, đồng nghiệp. Thùy Dương cũng vội sang nhà.
Tôi đã xin phép, thầy hiệu trưởng cũng đồng ý cho nghỉ một tuần. Tuy ông ấy không nói thẳng nhưng tôi vẫn ϮιпҺ ý nhận ra, nếu chuyện này không xử xếp ổn thoả, e rằng công việc giảng dạy của tôi ở trường cũng bị ảnh hưởng.
“Mày có sao không Nhã, tao lo quá, chỉ mong trời mau sáng để chạy qua.”
“Tao không nghĩ bị Ái Vân chơi một vố như vậy, cô ta đúng thật cao tay.”
Thùy Dương đay nghiến.
“Tao thật muốn vả vào mặt nó cho bỏ tức, mày định thế nào, chẳng lẽ để mọi chuyện theo ý nó à?”
Đến nước này tôi vẫn chưa nghĩ ra cách, lên tiếng thanh minh chắc chắn không ai thông cảm, có khi còn nhận gạch đá nhiều hơn.
“Tuấn Vỹ nói sẽ nhờ ba anh ấy giúp đỡ.”
“Ba cậu ta sao, ông ấy làm luật sư à?”
Tôi vẫn chưa kể về gia thế của Tuấn Vỹ cho bạn thân biết. Khi nghe cậu ấy là con trai của chủ tịch giàu có Thùy Dương bất ngờ.
“Hôm trước mày bảo ba cậu ta không có thiện cảm mà, có khi nào ông ấy lấy lý do này làm điều kiện ép Tuấn Vỹ chia tay mày không”
Tôi giật mình, điều này tôi chưa từng nghĩ đến, Thùy Dương xúi giục.
“Mày mau gọi cho Tuấn Vỹ đi, hỏi cậu ta thế nào rồi.”
Tôi chưa kịp gọi thì nghe điện thoại Thùy Dương đổ chuông. Nét mặt đang rầu rĩ bỗng dưng sáng bừng, Thuỳ Dương cầm tay tôi lay mạnh.
“Mày được cứu rỗi Nhã ơi! Cảm ơn trời phật!”
“Sao vậy, mày nói rõ hơn đi.”
Tôi hồi hộp chờ Thùy Dương trả lời.
“Em trai tao, thằng Danh đấy, nó bảo muốn vạch trần bộ mặt thật của con Vân, tao hẹn nó sang đây gặp mày.”
Hai người chúng tôi cứ ngóng ra cửa chờ cậu Danh đến, mười lăm phút sau, Danh có mặt. Cậu ta bề ngoài trau chuốt bóng bẫy, đẹp trai phong độ. Thùy Dương hối thúc.
“Mày mau thuật lại việc khi nãy cho Nhã nghe đi.”
Danh cũng bức xúc trước hành động của Ái Vân, cậu ta nói mà hai tay siết chặt.
“Vài tháng trước em cùng cô ta có gặp nhau, tình cũ còn chút lưu luyến, với lại cô ta có kỹ thuật quyến rũ em không cưỡng lại được nên hai đứa đi khách sạn. Cô ta nói muốn có một đứa con, còn bảo vẫn thương nhớ em. Nhưng sau đêm đó thì Ái Vân cắt đứt liên lạc với em, cô ta như bốc hơi biến mất.”
“Hai người gặp nhau là khi nào, cậu nhớ rõ thời gian không?”
Danh không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:
“Ngày 25/3, em nhớ rất rõ vì hôm ấy là sinh nhật em.”
Tôi đang sắp xếp lại thời gian, nếu vậy sau ℓêп gιườпg với Duy Phong cô ta vẫn chưa có thai, vì Ái Vân mới mang thai được bốn tháng, theo như lời Danh nói, ҳάc suất đứa con trong bụng cô ta là con của Danh chiếm rất cao. Thùy Dương véo mạnh vào tay em trai.
“Mày đúng thật là, tao và mẹ khuyên hết lời mà vẫn qua lại với con đó, giờ nhìn rõ bản chất của nó chưa hả?”
Danh cúi đầu nhỏ giọng.
“Em cũng không ngờ dã tâm cô ta lớn như vậy. Chị Nhã tính thế nào?”
Tôi đã nghĩ ra cách vừa giúp bản thân qua được ải vừa để mẹ con Duy Phong nhìn kỹ con người thật của Ái Vân. Tôi bàn với chị em Thùy Dương, hai người gật gù đồng ý.
Ba chúng tôi cùng đến Ьệпh viện, chỉ có mình bà Liễu chăm sóc Ái Vân, đợi bà ấy ra khỏi phòng tôi với Danh mới lén vào, còn Thùy Dương đứng bên ngoài canh. Ái Vân đang ngủ, sắc mặt cô ta đã hồng hào trở lại, nhìn không ra mới xảy thai. Cô ta mơ màng hé mắt, thấy hai người chúng tôi thì hσảпg hốϮ ngồi dậy.
“Sao anh lại đi cùng cô ta, hai người có quαп Һệ gì?”
Ái Vân như không tin vào mắt mình, cô ta chỉ vào mặt Danh chất vấn.
“Bất ngờ lắm phải không, trái đất tròn thật đấy, đi một ʋòпg cuối cùng đều là người quen cả.”
“Chị còn cười được à, ʇ⚡︎ự xem bản thân bị chỉ trích thế nào kìa.”
Tôi ngồi xuống cạnh Ái Vân, cô ta bất giác né tránh, ánh mắt bất an.
“Chị định làm gì?”
“Cũng biết sợ hả, cô giỏi lắm. Cất công lên kế hoạch chu đáo như vậy, đứa bé trong bụng cô không phải là con của Duy Phong, cô sợ sau này bà Liễu phát hiện được nên mới mượn tay tôi hại ૮.ɦ.ế.ƭ nó, tôi nói đúng chứ?”
Ái Vân chỉ thoáng lúng túng, nhưng sau đó nở nụ cười đắc ý, giọng bỡn cợt.
“Bị chị đoán trúng rồi, tôi còn tưởng chị ngu ngốc giống mẹ con bà Liễu chứ. Ha ha”
Danh đứng bên cạnh tôi, Ái Vân nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, khinh thường.
“Anh đem chuyện giữa chúng ta kể cho người khác, thật hèn hạ.”
“Tôi không giống cô, mưu kế đa đoan, uổng công năm đó ra sức bảo vệ cô mà chống đối gia đình. Bây giờ thật hối hận.”
Danh quay sang tôi, cậu ta tiếp tục kích động Ái Vân.
“Cô hại chị Nhã như vậy có thấy vui không, bỗng dưng biến thành kẻ bị hại, được vô số người đồng cảm, chắc hân hoan lắm nhỉ.”
Ái Vân khoanh tay, dựa lưng vào gối, cô ta ra dáng như người làm chủ cuộc chơi, còn tôi và Danh là những kẻ bại trận.
“Vui chứ, tôi vui đến nỗi không khép miệng được. Chẳng phải lúc trước chị Nhã đây thích mấy trò này lắm sao. Chị cũng chụp hình tôi ngủ cùng Duy Phong còn gì. Tôi chỉ học lại chị thôi.”
Tôi vỗ taγ tάn thưởng.
“Cô nói rất hay, chính tôi là người khởi xướng, vậy cô không sợ tôi lặp lại một lần nữa à?”
“Hừ, bây giờ chị như chim đậu cành cong, ai tin lời chị nói cơ chứ.”
Cô ta bỗng diễn sang tuồng khác, mục tiêu là Danh, nhiều lúc tôi còn tưởng Ái Vân bị mắc Ьệпh ảo tưởng. Cô ta chỉ tay vào tôi.
“Chị ta hại ૮.ɦ.ế.ƭ con của anh đấy, vậy mà anh còn đứng về phe chị ta à.”
“Sao tôi biết đó có phải con mình hay không, trước đó cô ℓêп gιườпg cùng người khác còn gì?”
“Cái thứ kém cỏi như gã Phong thì làm được gì, say vào như ҳάc ૮.ɦ.ế.ƭ, còn ʇ⚡︎ự tôi phải ra tay. Đứa con đã ૮.ɦ.ế.ƭ đó tôi cam đoan là của anh, vậy nên anh giúp tôi mới phải.”
Chúng tôi chờ đợi câu này từ nãy giờ, Danh thở hắt ra nhìn tôi.
“Xong rồi chị Nhã.”
Ái Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô ta ngơ ngác. Tôi rút chiếc máy ghi âm trong túi, giơ lên cho Ái Vân xem, lúc này cô ta mới vỡ lẽ, vội đưa tay định giật lấy. Cô ta giở thoái Һγ siпh.
“Mẹ kiếp, tụi mày gài bẫy tao à?”
“Đây gọi là gậy ông ᵭ.ậ..℘ lưng ông, cho cô bỏ cái thoái hại người đi.”
Ái Vân trở nên Һuпg Һᾰпg, dưới gối cô ta có một con dao bấm, lưỡi dao lạnh lẽo chĩa thẳng vào tôi.
“Mau đưa cho tao, tụi bay không ra khỏi phòng được đâu.”
Danh đem tôi đẩy ra sau lưng, cậu ta giơ tay ngăn cản.
“Bỏ dao xuống đi. Cô đừng sai lầm nữa.”
Cô ta như mất hết lý trí, nhào tới, quyết ςư-ớ.ק lại đoạn ghi âm đó. Danh nhanh nhẹn bắt được cổ tay Ái Vân, con dao rơi xuống sàn nhà, tôi đá văng ra xa. Ái Vân bị thất thế, cô ta đấm túi bụi vào người Danh, cậu ta lúc nãy còn nương tay, bây giờ đã không bình tĩnh nữa, đẩy mạnh Ái Vân ra.
Tôi chạy nhanh mở cửa, bên ngoài Thùy Dương khẩn trương.
“Sao rồi, thành công chứ?”
Đột nhiên Thùy Dương biến sắc.
“Cẩn thận.”
Tiếng hét của Thùy Dương làm tôi giật mình quay người nhìn lại, Danh đứng ngay sau tôi, con dao tгêภ tay Ái Vân đang hướng thẳng tới.
—-