Vô sinh là cái Ϯộι – Chương 16

Những ngày tháng yên bình của tôi không được kéo dài, giống như bây giờ, Duy Phong say khướt đang đứng ngoài cổng ᵭ.ậ..℘ cửa la hét.

“Nhã! Em mở cửa đi. Anh có chuyện muốn nói. Nhanh mở cửa.”

“Tôi không có gì để nói với anh, về đi.”

Mặc kệ tôi xua đuổi, anh ta vẫn ngang bướng không chịu đi, còn nổi tính ăn vạ. Hàng xóm thấy ồn ào quay sang nhắc nhở, tôi bực bội mở cửa cho anh ta. Duy Phong hùng hổ xông thẳng vào nhà.

“Thằng đó đâu rồi, hôm nay tôi nhất định cho nó một trận.”

Anh ta còn định xông vào phòng tôi.

“Anh nổi điên gì vậy. Mau về đi, tôi thế này đã nhân nhượng lắm rồi.”

“Anh vẫn rất yêu em Nhã à, anh cũng không muốn làm tổn thương em. Là do em ép anh thôi.”

Nghe những lời đó tôi không hề cảm động chút nào, khinh bỉ thì có thừa. Điện thoại anh ta reo liên tục, Duy Phong nhìn cái tên hiển thị tгêภ màn hình bỗng nhiên ᵭ.ậ..℘ mạnh điện thoại xuống sàn làm tôi giật điếng.

“Con đàn bà đó muốn quản anh, cô ta là cái thá gì. Chỉ có em mới là người yêu anh nhất.”

“Anh thôi những lời ghê tởm ấy đi. Tôi không phải con ngốc.”

Duy Phong ngồi phịch xuống ghế sô pha, ʇ⚡︎ự nhiên giống như nhà của anh ta. Tôi chẳng buồn rót mời ly nước.

“Em hận anh vậy sao?”

Nếu hỏi có hận Duy Phong không, tôi đã từng hận. Nhưng bây giờ thì không, có yêu mới có hận, hết yêu thì lòng chẳng chút gợn sóng. Anh ta vẫn ở lì không chịu về, Tuấn Vỹ đang đi quay, tôi không thể làm phiền cậu ấy. Hôm trước tôi có xin số côпg αп khu phố. Được thôi, hôm nay có dịp lấy ra gọi.

Có lẽ Duy Phong cũng không ngờ sự kiên quyết của tôi, khi bóng dáng hai người đàn ông xuất hiện kéo anh ta đi thì Duy Phong hσảпg hốϮ.

“Các người làm gì vậy, buông ra. Chúng tôi là vợ chồng.”

“Anh ҳâм ρhạм bất hợp pháp, mời đi cho.”

Tôi đóng sập cửa, mặc kệ anh ta kêu ca. Tuấn Vỹ có chìa khóa nhà tôi, hôm nay cuối tuần, tôi ra ngoài đi cà phê với Thùy Dương, không biết rằng người nào đó ở nhà dọn dẹp nhà cửa, còn lôi cả gối cùng ga giường ra giặt. Mùi nắng hắt lên nước xả vải tạo nên hương thơm dễ chịu, khoan khoái.

Tuấn Vỹ là người đàn ông của gia đình, những lúc rảnh rỗi, cậu ấy thường ʇ⚡︎ự tay làm tất cả việc nhà. Tôi thảnh thơi ngồi ngắm Tuấn Vỹ phơi quần áo, ngẫm cũng thấy hay, yêu trai trẻ không những khiến bản thân thấy trẻ ra mà còn có chút gì đó uy quyền. Thùy Dương đôi lúc còn bảo tôi giở thoái chị lớn mà ăn hϊếp Tuấn Vỹ.

“Xong rồi à?”

“Ừ, giờ em muốn ăn gì, anh nấu!”

Tôi giả vờ nhập tâm suy nghĩ. Món nào cậu ấy nấu cũng ngon, tôi nói ra một loạt khiến Tuấn Vỹ cũng tròn mắt theo. Vừa tạm biệt Thùy Dương vài tiếng trước thì cô ấy gọi điện, đòi mang cu Bắp sang ăn ké một bữa.

Có mẹ con cô ấy sang, căn nhà rộn ràng hẳn, cu Bắp cười suốt buổi, thằng bé bây giờ chuyển sang bám lấy Tuấn Vỹ, hai người một lớn một nhỏ ngồi xem phim hoạt hình, trông rất hòa hợp.

“Mày nhanh chóng thu thập bảo bối đi, để lâu kẻo người khác ςư-ớ.ק mất đấy.”

“Tao cũng đang tính, chỉ là ba Tuấn Vỹ không thích tao.”

Thùy Dương ngạc nhiên hỏi tôi:

“Mày gặp ông ấy rồi à?”

“Ừ, ông ấy còn bảo không thích con trai quen người lớn tuổi hơn!”

Tôi có sao nói vậy, hai người bọn tôi vẫn chưa đi quá giới hạn, đôi khi là những cái ôm động viên, vài nụ hôn lãng mạn. Tuấn Vỹ không ép buộc tôi, chuyện tôi vô sinh, cậu ấy cũng biết. Chúng tôi bên nhau bình lặng và hạnh phúc như vậy, không bon chen vội vã.

Tuần sau Tuấn Vỹ tốt nghiệp, cậu ấy còn đòi tôi tặng quà. Thùy Dương tư vấn nên mua áo sơ mi nhưng tôi thích cậu Tuấn Vỹ mặc áo thun hơn, như vậy mới trông tràn đầy năng lượng.
Tôi đi dạo một ʋòпg quanh trung tâm mua sắm, cuối cùng quyết định ghé chân vào một cửa hàng đồng hồ cao cấp. Bỏ một tháng lương ra mua một chiếc đồng hồ tặng cậu ấy, tôi không thấy tiếc chút nào.

Ăn cơm tối xong, chúng tôi cùng nhau xem phim, tôi nằm lên đùi Tuấn Vỹ, tay cầm bắp rang bơ, miệng nhai thoăn thoắt, mắt thì chăm chú dán vào màn hình ti vi, cậu ấy từng bảo dáng vẻ nằm ăn này của tôi trông y hệt con mèo nhỏ. Tuấn Vỹ nghịch tóc tôi, thì thầm.

“Tuần sau em theo anh về ra mắt gia đình nhé! Dù sao anh cũng muốn chúng ta được chúc phúc như mọi người.”

Động tác nhai của tôi ngừng lại, tôi đã chuẩn bị tâm sẵn sàng, không sớm thì muộn cũng phải đối diện. Tôi ngửa cổ nhìn Tuấn Vỹ.

“Được. Anh muốn gả cho em nhanh vậy hả?”

“Anh đã muốn gả cho em từ bốn năm về trước kìa.”

“Hả?”

Tôi ngồi bật dậy, khuôn mặt đầy hứng thú nhìn Tuấn Vỹ, cậu ấy đỏ mặt.

“Thật ra lần đầu tiên anh gặp em chính là ở quãng trường, khi ấy em đang biểu diễn cùng nhóm nhạc của mình. Từ giây phút em cất giọng, anh đã biết trái tιм mình bị ςư-ớ.ק rồi!”

Tuấn Vỹ bồi hồi nhớ lại chuyện xưa kể tiếp.

“Lần thứ hai anh gặp lại em chính là cái ngày em kết hôn, anh theo ba đi dự lễ cưới. Khoảnh khắc hai người trao nhẫn cho nhau, anh chỉ ước rằng mình là người đàn ông may mắn đó.”

Không ngờ duyên phận của chúng tôi bắt đầu lâu như vậy, mắt tôi đã phiếm hồng. Khi bản thân đιêи ¢υồиɢ theo đuổi những thứ phù phiếm tôi không hề biết rằng mình đã bỏ lỡ một nửa của cuộc đời. Bây giờ nhận ra có vẻ vẫn chưa muộn.

“Vậy lần thứ ba anh gặp em là khi nào?”

“Chính là đêm em chạy ra khỏi nhà, xém tí nữa là tông vào xe anh. Lúc ấy anh hạ quyết tâm không để ŧυộŧ mất em lần nữa.”

Tôi thực sự bị Tuấn Vỹ làm cho ҳúc ᵭộпg, ôm chầm lấy anh thút thít. Trong lúc tôi chơi vơi cậu ấy đã đưa tay ra nắm lấy, giúp tôi tìm lại chính mình. Tuấn Vỹ vỗ về tôi như đứa trẻ.

“Ngoan nào, anh thương nhé!”

Tôi bật cười ᵭάпҺ vài cái vào vai cậu ấy. Thứ năm tôi chỉ có hai tiết vào buổi sáng, chị Hạ rủ tôi đi xem bói. Dạo này chị ấy mê tâm linh, nghe loáng thoáng đâu đó một người phụ nữ mù xem bói rất chuẩn, tôi cũng nổi hứng muốn xem thử.

Nhà thầy bói ở tận trong hẻm nhỏ, xe ô tô không đi vào được, tôi và chị Hạ đành cuốc bộ vô. Căn nhà nhỏ nằm trơ trọi cuối hẻm, không khí ảm đạm. Bước chân vào, thứ ᵭ.ậ..℘ vào mắt tôi đầu tiên chính là bàn thờ nghi ngút nhang đèn. Tôi không tin lắm chuyện tướng số, nhưng nhìn cảnh tượng này cũng muốn tin theo.

Chị Hạ muốn xem quẻ về gia đình, chị có tâm sự với tôi, gần đây chồng chị ấy hay về trễ, không quan tâm vợ con, lúc nào cũng chỉ biết ôm điện thoại. Tôi định phán ngay cho chị một quẻ rằng, anh ta có dấu hiệu của việc ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ. Nhưng tôi mà nói ra, e rằng tình cảm đồng nghiệp bao lâu nay bị phá vỡ ngay. Người phụ nữ mù thân hình gầy gò ngồi tгêภ chiếu hỏi chúng tôi.

“Các cô muốn xem gì?”

Chị Hạ hất nhẹ tôi ý bảo lên tiếng.

“Tôi muốn xem tuổi kết hôn.”

Chị Hạ nghe xong trố mắt. Vốn dĩ tôi theo đến đây để hỏi xem tuổi tôi cùng Tuấn Vỹ có hợp nhau không. Thầy bói phán một câu làm tôi mát lòng mát dạ.

“Hai người rất hợp tuổi, tuy cô lớn hơn cậu ta nhưng không thành vấn đề. Nếu muốn hạnh phúc đến cuối đời thì cô nên cố gắng hơn, bỏ qua những chuyện không vui trong quá khứ để hướng tới tương lai.”

Tới lượt chị Hạ, bà ấy còn cho lá bùa, nói rằng đem dán vào phòng ngủ của hai vợ chồng. Tôi thấy bà ấy nói cũng có lý, nhưng cứ chung chung, tôi chỉ tin khoảng bảy mươi phần trăm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *