Vô sinh là cái Ϯộι – Chương 13

Trong quán cà phê, Duy Phong đã tới trước, thấy tôi đi cùng Thuỳ Dương, anh ta không vui.

“Chuyện vợ chồng mình em dẫn theo bạn làm gì?”

“Chúng ta sắp thành người cũ từng quen rồi, cũng chẳng có gì bí mật cả! Duy Phong ly hôn đi, buông tha cho nhau đi.”

Ngón tay cầm ly nước của anh ta siết chặt, nổi đầy gân xanh. Thùy Dương không yếu thế đứng về phe tôi.

“Bây giờ bên cạnh anh đã có người phụ nữ khác, Nhã nó chịu đựng đủ rồi!”

“Hừ, muốn ly hôn tôi sẽ cho cô toại nguyện, nhưng cô phải trả hết những gì đang lấy của nhà tôi.”

Ngoại trừ chiếc xe làm quà cưới nhưng không do tôi đứng tên ra, chúng tôi còn một mảnh đất ở trung tâm. Hai năm chung sống tài sản của vợ chồng cũng tăng lên, chúng tôi mua một căn hộ ở ngoại ô, định xây dựng làm nơi nghỉ dưỡng về già. Tôi cũng góp tiền vào, những gì không thuộc về mình tôi không lấy, nhưng là của mình thì phải giành bằng được.

“Tòa án sẽ giải quyết việc ρhâп chia tài sản, những gì của chung thì phải chia đều.”

“Đừng có mơ, tôi sẽ cho cô ra đi với hai bàn tay trắng, đến lúc đó đừng cầu xin tôi.”

Duy Phong đứng lên như kẻ chiến thắng, nhìn tôi cười khinh. Anh ta ỷ vào gia thế, có thể gây áp lực cho tôi. Nhưng đừng vội mừng, trong tay tôi có bằng chứng quan trọng, cứ để anh ta hả hê đi.

“Gã Phong không ngờ keo kiệt thật, mày định thế nào? Tao nghĩ anh ta sẽ nhờ ba mình ra mặt đấy!”

“Tao không sợ.”

Thấy tôi ʇ⚡︎ự tin, Dương bất ngờ cứ theo hỏi mãi, khi nghe tôi kể thì cô ấy cười khanh khách, còn khen tôi lúc ấy quá bình tĩnh. Tuấn Vỹ thường xuyên lui tới, cậu ta mua rất nhiều đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, còn bảo tôi nấu. Dần dà chúng tôi giáp mặt cả một tuần, buổi sáng đúng bảy giờ cậu ta sẽ mua đồ ăn sáng mang đến, tôi đi làm bằng taxi, Tuấn Vỹ đòi đưa tôi tới trường, nhưng tôi từ chối.

“Chiều nay cô không có tiết đúng không?”

“Ừ, chiều tôi rảnh, sao vậy?”

Tuấn Vỹ chỉ tay vào trong bếp.

“Gia vị hết rồi, sẵn tiện tới siêu thị mua ít trái cây luôn.”

“Để tôi chi, cậu mua nhiều rồi!”

Trong siêu thị, Tuấn Vỹ đẩy xe đi sau lưng tôi, cậu ta chọn đồ rất nghiêm túc, đọc kỹ mới chịu bỏ vào giỏ.

“Chị Nhã.”

Tiếng õng ẹo này không ai khác là Ái Vân, cô ta đi cùng bà Liễu – mẹ chồng cũ của tôi. Cô ta như bà hoàng, ngửa tay chỉ trỏ, bà Liễu đẩy một chiếc xe ngập tràn thức ăn, nhưng không than vãn lời nào. Bốn ánh mắt như máy quét lướt qua hai chúng tôi.

“Biết ngay mà, chưa ly hôn đã cặp kè rồi. Lại còn không biết xấu hổ quen người nhỏ hơn mình.”

Bà Liễu liếc xéo tôi. Tuấn Vỹ có vẻ khó chịu, hàng chân mày nhíu chặt.

“Bà ăn nói cho đàng hoàng đi.”

“Thật là nồi nào úp vung nấy, hỗn láo như nhau.”

Tuấn Vỹ định lên tiếng nhưng bị tôi cản lại.

“Đi thôi, đừng quan tâm bọn họ.”

Ở nơi đông người mà gây sự sẽ bị chú ý, tôi không muốn điều đó xảy ra. Đi một đoạn tay tôi bị nắm lấy.

“Bà ta là mẹ chồng cô à?”

“Ừ.”

Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi.

“Cô thoát khỏi cuộc sống hôn nhân như vậy là tốt rồi. Sau này tôi sẽ luôn bên cô.”

“Cậu lại vậy nữa là tôi không nói chuyện đấy nhé.”

Đi siêu thị về, tôi loay hoay nấu ăn trong bếp, còn Tuấn Vỹ bận rộn với những chậu cây. Cậu ta đột nhiên nổi hứng mua cả mớ hạt giống về gieo, còn bảo là sau này có rau sạch tha hồ dùng.

“Nấu món gì vậy”

“Sườn rim, cậu thích ăn không?”

Cậu ta đứng kè kè sau lưng tôi, có thể cảm nhận được hơi thở phả vào sau gáy.

“Những món cô nấu tôi đều thích.”

Tôi hất tay đẩy cậu ta ra ngoài, Tuấn Vỹ môi mím một đường dài. Dây chun buộc tóc bỗng dưng bị đứt làm tóc tôi xõa ra một đầu, trông rất khó chịu. Có bàn tay nắm lấy tóc làm tôi rùng mình.

“Để tôi buộc lại cho.”

Bàn tay Tuấn Vỹ rất to, cầm gọn hết những sợi tóc lòa xòa của tôi. Cậu ta không có kỹ thuật gì cả, cứ vơ đại thành nắm rồi buộc lên. Tôi la chí chóe.

“Cậu biết làm không vậy, da đầu tôi bị giật liên hồi rồi này.”

“Tôi sẽ nhẹ tay.”

Cậu ta đem đầu tóc tôi buộc thành một mớ hỗn loạn, đi ngang qua gương tôi nhìn vào thì không khỏi bật cười. Lúc ăn cơm tôi có nghe Tuấn Vỹ nói cậu ta đang nhận một hợp đồng quảng cáo, còn hỏi ý kiến tôi, cậu ta là sinh viên năm cuối, vài tháng nữa là tốt nghiệp. Tôi khuyên Tuấn Vỹ nên biết cân bằng giữa việc học và công việc, đừng nhận nhiều quá mà bỏ bê. Có tấm bằng ra trường cậu ta tha hồ lựa chọn.

Tòa án cho mời tôi, chúng tôi thuận tình ly hôn nên thủ tục cũng nhanh chóng. Tôi đi cùng Thùy Dương, còn Duy Phong như mời cả dòng họ. Cô Liên cũng có mặt.

Bọn họ ỷ đông hϊếp người, khi tòa đưa tài sản của hai vợ chồng ra ρhâп xử, cô Liên liền lên tiếng.

“Cô Nhã bản thân không thể mang thai, trong lúc còn ở nhà chúng tôi chẳng những hỗn láo với mẹ chồng còn không tôn trọng người thân trong gia đình, kính mong tòa xem xét.”

Bà Liễu cũng đứng ra làm chứng, vẻ mặt hùng hồn, có cả ba chồng, với cái danh của ông ta, tôi như lép vế hoàn toàn.

“Thưa quý tòa, tôi không thể mang thai, chồng tôi cũng biết, nhưng không vì lý do đó mà anh ta ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ, còn ra tay ᵭάпҺ vợ.”

“Con trai tôi không ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ.”

Bà Liễu chối lanh lảnh, Duy Phong vẫn không phản ứng, anh ta như chờ xem kịch vui, muốn dồn tôi vào đường cùng.

“Tôi có chứng cứ. Những lời tôi nói đều là sự thật.”

Tất cả bọn họ đều đổ dồn về chiếc điện thoại tгêภ tay tôi kinh ngạc. Tình thế hoàn toàn đảo ngược, tôi từ kẻ bất lợi trở thành người được được hưởng nhiều nhất trong vụ ly hôn này. Chẳng những mảnh đất ở trung tâm thuộc về tôi, mà chiếc xe cũng do tôi đứng tên, xem như bồi thường ϮιпҺ thần. Bà Liên giận tím người, vừa ra khỏi phòng liền nhào vô cҺửι tôi.

“Mày cũng mưu mô thật, giả vờ qua mặt mọi người. Con đ.ɨế๓.”

Cánh tay bà ta giơ lên, còn chưa kịp giáng xuống mặt đã bị tôi bắt được hất văng ra. Bà Liên loạng choạng ngã ngồi xuống đất, Duy Phong nhanh chóng đỡ bà ta.

“Cô làm gì vậy?”

“Đi mà hỏi mẹ anh!”

Anh ta quát thẳng vào mặt tôi, để lại nụ cười hờ hững, tôi kéo tay Thùy Dương bước nhanh.
Chuyện tôi ly hôn đồng nghiệp vẫn chưa biết, chị Hạ còn nhiệt tình hẹn em họ cho tôi gặp mặt, chủ yếu để bày cho kinh nghiệm và cách làm thụ ϮιпҺ nhân tạo.

Phụ nữ sau ly hôn sợ nhất là gì, với tôi chính là tình yêu, tôi chưa sẵn sàng gửi gắm niềm tin vào một ai khác. Tuấn Vỹ gần một tuần vẫn chưa thấy cậu ta trở lại. Chậu rau cậu ta gieo đã lú nhú vài mầm, sáng nào tôi cũng tranh thủ thời gian tưới chúng. Có tiếng chuông, tôi vội lau khô tay rồi mở cửa. Người bên ngoài như cũng bất ngờ.

“Cô là ai?”

Một người đàn ông khoảng tгêภ năm mươi, ăn mặc sang trọng, đặc biệt khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm tình đang hỏi tôi. Tình huống này làm tôi lúng túng.

“Dạ.. Cháu là người thuê trọ ở đây. Bác tìm cậu Tuấn Vỹ ạ!”

“Thuê trọ?”

Ông ta nói rồi đi thẳng vào trong nhà, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

“Nó đâu rồi?”

“Cậu ấy đi quay quảng cáo vẫn chưa về.”

Ông ta hừ mạnh, như đang tức giận.

“Hai ngày nữa đám giỗ mẹ nó, bảo nó nhớ về nhà.”

Thì ra đây là ông Khải, ba của Tuấn Vỹ, nãy giờ tôi cứ ngờ ngợ. Ông ta liếc sang tôi, nhìn một lượt từ đầu tới chân làm tôi nổi da gà.

“Cô không phải bạn gáι nó chứ?”

“Vâng, tụi cháu không có gì cả.”

“Vậy thì tốt, tôi cũng không muốn nó cưới người lớn tuổi hơn.”

Tôi cứng đơ, chẳng lẽ tôi già hơn cậu ta rõ rệt như vậy, chỉ ba tuổi thôi mà. Hôm nay ra đường tôi có cảm giác rất lạ, như có ai theo dõi. Tôi chạy xe một đoạn thì dừng lại, tấp vào lề, chiếc xe máy phía sau chạy vọt tới, một cặp thanh niên ăn mặc kín mít tôi không thấy rõ mặt. Bọn họ còn làm động tác như bắn súng chỉa vào tôi.

Tôi chẳng gây thù với ai cả ngoài nhà chồng cũ, có lẽ bọn họ không bỏ qua nên cho người uy hϊếp tôi. Tự trấn an bản thân, sau này ra đường phải cẩn thận, tôi còn mua bình xịt hơi cay bỏ vào túi ҳάch, xem như phòng thân.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *