Đêm hôm đó tôi và Thịnh trở về phòng ngủ thế nào tôi cũng không rõ. Chỉ nhớ hình như cả đêm đó tôi và anh đã quấn lấy nhau không phải một mà đến ba lần. Đến nỗi khi sáng, mặt trời chiếu qua tấm rèm cửa tôi vẫn uể oải không muốn dậy. Cánh tay anh ôm lấy tôi, bên cạnh là Bình vẫn đang ngủ ngon lành. Khoảnh khắc này tôi thật sự rất lưu luyến, dù đã mở mắt ra nhưng lại không hề muốn dậy. Đêm qua tôi không say, anh cũng không say, chúng tôi ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ hoàn toàn trong trạng thái tỉnh táo nhất. Thế nhưng giờ tôi lại tràn đầy cảm giác ngượng ngùng, má lại ửng hồng lên. Anh thấy tôi cựa quậy liền nói:
– Dậy rồi à? Sao em dậy sớm thế? Hôm qua mệt như vậy mà.
Trăm ngàn lần là đêm qua tôi hoàn toàn ʇ⚡︎ự nguyện, thế nhưng nghe anh hỏi tôi lại xấu hổ vùi mặt vào chăn đáp:
– Em… em không ngủ được nữa. Anh không đi làm sao?
– À, hôm nay anh có ca mổ lúc mười giờ thôi. Giờ vẫn sớm mà.
Nói đến đây, anh kéo chăn ra khỏi đầu tôi đến đấy. Bốn mắt nhìn nhau, tôi thật muốn độn thổ. Thế nhưng anh rất bình thản, còn ђ.-ô.ภ א.ย.ố.ภ.ﻮ môi tôi một cái rồi nói:
– Chuyện đêm qua…
Mới nghe đến đây tôi vội vã ngăn lại cất lời:
– Đừng… đừng nhắc đến nó nữa.
– Em xấu hổ? Đây đâu phải lần đầu?
Càng nghe anh nói tôi càng đỏ bừng mặt. Đây không phải lần đầu, nhưng đây là lần mà tôi ʇ⚡︎ự nguyện, đây không phải lần đầu nhưng là lần tôi trong trạng thái tỉnh táo. Tôi lí nhí nói:
– Anh không cần áy náy đâu, chuyện hôm qua do em ʇ⚡︎ự nguyện.
Thịnh nhìn tôi bật cười:
– Ai bảo anh áy náy? Thế em nghĩ chuyện đêm qua là anh không ʇ⚡︎ự nguyện, là anh bị ép buộc sao?
– Không… ý em là anh không cần phải thấy mình có trách nhiệm, không cần vì chuyện này mà phải có trách nhiệm gì với em.
– Anh chưa bao giờ vì chuyện này mà nghĩ mình phải có trách nhiệm với em cả.
Tôi nghe xong ʇ⚡︎ự dưng hụt hẫng mấy giây, cúi mặt đáp:
– À… vâng.
– Vì anh yêu em nên muốn có trách nhiệm với em, không phải vì chuyện này đâu.
Câu cuối cùng anh nói khiến tôingẩn người ra. Còn chưa kịp nói gì anh lại nói tiếp:
– Nhưng đêm qua rất vui, anh muốn đêm nào cũng thế.
Vốn dĩ nghĩ anh là bác sĩ thanh cao, sạch sẽ, không ngờ anh lại nói với tôi mấy lời thế này. Hoá ra anh cũng là con người giống tôi, hoá ra anh cũng có cảm xúc và ðụ☪ ϑọทջ như tôi. Anh thấy tôi ngẩn người thì cười:
– Anh có một chuyện này muốn nói.
– Chuyện gì vậy ạ?
– Anh thích em, từ lâu rồi.
– Hả?
– Đêm hôm đó, anh bị chuốc tђยốς, bị chuốc ɾượu, có điều không đến mức không kiểm soát nổi bản thân mình. Nhưng… khi thấy em ngồi ở đấy, anh thật sự không kìm chế nổi.
– Gì cơ?
– Lúc đó, anh đã muốn có trách nhiệm với em. Chỉ là khi ɾượu ngấm anh đà thật sự không biết gì, lúc tỉnh lại không thấy em nữa. Anh có đi tìm em, nhưng không tìm được. Đến lúc biết em trong đường dây ɓυôռ ռɠườı, tìm đến mới biết em đã trốn rồi.
Tôi kinh ngạc, nhất thời đơ ra không biết phải đáp thế nào. Anh nhìn tôi, khoé mắt hơi đỏ lên, rất lâu mới có thể nặng nhọc nói ra mấy lời:
– Xin lỗi em, anh đến hơi muộn.
Anh kéo tôi sát vào lòng, tôi nghe rõ từng tiếng tιм ᵭ.ậ..℘ rất mạnh. Mấy năm nay anh không xuất hiện nhiều, thế nhưng bất cứ lúc nào, mỗi lần khó khăn nhất đều là anh có mặt. Không phải mơ hồ mà là rất thật, thật đến mức tôi còn tưởng là mơ. Rốt cuộc anh đã thích tôi từ lúc nào, đã làm cho tôi bao nhiêu việc tôi cũng không thể biết nữa. Anh nhìn tôi, lần nữa khẩn khoản thiết tha:
– Thế nên đừng cự tuyệt anh nữa, cho anh một cơ hội được không? Anh muốn bù đắp cho em và con.
Trái tιм tôi bỗng run lên, cảm giác ngọt ngào xen lẫn cả chút tủi thân, một chút đắng cay rồi tan chảy ra. Tôi có thể cự tuyệt anh nữa sao? Tôi thật sự không thể cự tuyệt nổi chỉ có thể ngước mắt lên nhìn anh rồi khẽ gật đầu. Đêm qua không phải là ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ, không phải là ðụ☪ ϑọทջ mãnh liệt, đêm qua tôi đã thật sự toàn tâm toàn ý muốn làm người đàn bà của anh.
Không biết tôi và anh nằm vậy bao lâu, vì không muốn Bình nhìn thấy cảnh này nên tôi giục anh mặc quần áo vào trước khi con dậy. Mười giờ anh có ca mổ, tôi dậy nấu chút đồ ăn sáng, đợi anh ăn xong mới dọn dẹp qua nhà. Khi anh đi khuất trong lòng tôi cũng đầy những suy nghĩ. Thực ra không phải tôi nghĩ tình yêu này sẽ dễ dàng như vậy, tôi biết đoạn đường phía trước còn rất nhiều giông bão, chỉ là lúc này con tιм tôi đã không còn muốn đắn đo ρhâп vân. Mẹ tôi đã chẳng nói rồi sao, cuộc đời này quá ngắn, thay vì ρhâп vân tôi lựa chọn sống thật vui vẻ, hạnh phúc, trân trọng từng phút từng giây bên anh.
Buổi trưa sau khi cho Bình ăn uống tắm táp xong tôi nhận được điện thoại của anh Nam. Đầu dây bên kia thông báo đã gắn được máy ghi âm vào tivi của nhà mụ Hằng, còn chuyện gia đình con Ngọc chưa có tiến triển gì mới, vẫn đang theo dõi thêm. Hôm qua vốn dĩ tôi định thuê người tiếp cận với vợ của bồ nhí mụ Hằng. Thế nhưng sau một ngày suy nghĩ, cộng với việc cái Hiền gọi cho tôi, tôi cũng ra một quyết định khác. Tôi gọi điện lại cho cái Hiền, hẹn cái Hiền và cái Hà tại quán cafe ngay gần trường cái Hiền sau đó bắt taxi hai mẹ con cùng đến đó. Cuối cùng sau một chầu cafe tôi quyết định người tiếp cận vợ của lão Phúc là cái Hà.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn ở nhà chăm sóc Bình, Thịnh đi làm, tôi ở nhà cũng tranh thủ mỗi lúc Bình ngủ để hoàn thành nốt các hồ sơ, kế hoạch mà công ty giao cho. Mỗi ngày hai mẹ con đều ở nhà chờ Thịnh, cảm giác này thật sự rất ấm áp, bình yên, giống như một gia đình nhỏ thực thụ. Bình giờ đã gọi Thịnh là bố, mỗi lần Thịnh về nó còn quấn quýt Thịnh hơn cả tôi. Miệng thì nói ghen tị nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào khó tả.
Trong khoảng thời gian ở nhà tôi vẫn luôn nói với anh Nam theo dõi mụ Hằng và con Ngọc, tất cả mọi chuyện đều vẫn trong kế hoạch của tôi. Một buổi tối cuối tuần cái Hà nhắn tin cho tôi:
– Chị An, em đang ở nhà My (vợ của lão Phúc). Theo như kế hoạch, hôm nay em có nói với chị ta về việc em lên thành phố, có nhìn thấy lão Phúc cặp bồ với mụ Hằng. Chị ta tính làm um mọi chuyện lên, em vẫn đang ở cạnh chị ta, chị nói tiếp theo phải làm thế nào, vẫn kế hoạch cũ mà làm hay thay đổi gì không?
Tôi nghe cái Hà nói thì cười trong lòng. My vợ lão Phúc sống ở một huyện dưới Quảng Ninh. Chị ta có một đứa con trai năm tuổi, lại đang mang bầu bảy tháng rồi. Cái Hà xuống dưới Quảng Ninh, thuê trọ sát cạnh phòng trọ của My. Hàng xóm láng giềng, lại nhiệt tình giúp trông thằng bé đang tuổi nghịch ngợm cho nấu nướng, giặt giũ thành ra dễ dàng thân thiết. My chỉ là một bà nội trợ ở nhà, lại đang mang bầu sống hoàn toàn dựa dẫm vào chồng mình. Tất nhiên biết chồng mình có bồ ai cũng tức giận, thế nhưng với địa vị như vậy tôi biết chị ta sẽ không thể bỏ chồng nổi. Vả lại lão Phúc cặp với mụ Hằng là vì tiền, lão ta chắc chắn cũng không muốn bỏ gia đình để đi theo một mụ già hơn mình mười mấy tuổi. Tôi nhắn lại cho cái Hà một tin:
“Vẫn kế hoạch cũ mà làm, thuyết phục chị ta nói với lão Phúc để nhanh có đoạn ¢ℓιρ của lão Phúc với mụ Hằng. Nói với chị ta mụ Hằng ngoài mảnh đất ở Hà Tu còn có một cô con gáι rất giàu có, nếu muốn sống cuộc đời sung túc, muốn có tiền nuôi con, nhất định phải có đoạn ¢ℓιρ của chồng chị ta với mụ Hằng. Tiện thể khai thác lão Phúc, xem mụ Hằng đã tiết lộ những gì với lão ta, gửi lại thông tin cho chị sớm”
Nhắn xong tôi khẽ tắt máy. Theo điều tra của anh Nam, lão Phúc là loại người tham tiền, thực dụng, đối phó với loại người thế này chỉ cần ᵭάпҺ vào tiền là xong. Nếu không vì tiền lão ta sẽ cặp với mụ Hằng sao? Tôi gõ gõ mấy ngón tay lên mặt bàn, không phải tôi ác, mà là khi bị dồn vào đường cùng rồi, trải qua cả những chuyện ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại nhất định dù không ác cũng phải ác. Vả lại loại chồng như lão Phúc, dù tôi có không nói kiểu gì My cũng sẽ phát hiện ra. Thôi thì dựa vào đó, lợi dụng lão ta với mụ Hằng kiếm chút tiền phòng thân để dành cho con cũng còn hơn. Với cái thai trong bụng chị ta, tôi hoàn toàn có thể bảo vệ cho nó, mụ Hằng, có mơ cũng đừng hòng làm gì chị ta.
Đầu tuần của tháng sau đến lịch đưa Bình đi khám lại. Vì hôm nay Thịnh có một ca mổ quan trọng nên chỉ có tôi đưa Bình đi khám được. Bình khá quen thuộc với các γ tά bác sĩ ở đây rồi, lại được đích thân trưởng khoa khám lại cho nên cũng yên tâm. Sau khi có kết quả trưởng khoa gọi tôi lên rồi nói:
– Lẽ ra hôm nay lịch là tôi mổ, có điều dạo này sức khoẻ tôi không được tốt, người nhà Ьệпh nhân thì lại chỉ đồng ý cho tôi hoặc cậu Thịnh mổ, thôi đành để cậu ta mổ tôi khám cho con cậu ta thôi. Kết quả rất tốt nhé, sắp đi học lại được rồi đấy.
Bình rất thích đi học, nghe trưởng khoa nói vậy vui mừng nhảy cẫng lên. Mấy tháng nay trong nhà, cả ngày léo nha léo nhéo đòi tôi cho đi học, lần này thì luôn mồm nhắc tôi:
– Bình muốn đi học, Bình muốn gặp mẹ Hiền, Bình muốn gặp bạn.
Tôi không biết từ chối thế nào chỉ hỏi lại trưởng khoa:
– Sức khoẻ của Bình thế này đã đi học được chưa chú? Cháu sợ…
– Không sao đâu, dặn cô giáo để ý kĩ là được, thằng bé muốn đi cứ cho đi, ϮιпҺ thần mới là liều tђยốς quý giá nhất.
Nghe trưởng khoa nói vậy tôi cũng an tâm hơn một chút. Trước khi về còn cảm ơn trưởng khoa mấy câu rồi mới cõng con ra ngoài. Lúc đi tгêภ hành lang đột nhiên thấy Thịnh cũng bước tới. Hình như anh mới từ phòng phẫu thuật ra, còn mặc nguyên bộ đồ màu xanh nhìn tôi cười:
– Khám xong rồi à? Trưởng khoa vừa nói với anh kết quả rất tốt.
Tôi nhìn anh đang định đáp thì phía sau có một bác sĩ nữ đi tới. Trước nay Bình nằm viện tôi chưa nhìn thấy bác sĩ này bao giờ, lần đầu gặp thì oà lên, hoá ra trong Ьệпh viện có một bác sĩ nữ xinh đẹp thế. Chị ấy đi về phía Thịnh, hơi liếc tôi rồi quay sang Thịnh nói:
– Bác sĩ Thịnh, người nhà Ьệпh nhân tìm anh.
Thịnh nhìn tôi, vẻ mặt áy náy cất lời:
– Đứng đây chờ anh một lúc nhé.
Tôi gật đầu cho Bình đứng xuống. Khi Thịnh đi khuất nữ bác sĩ kia lại nhìn tôi rồi cất lời:
– Em là người nhà bác sĩ Thịnh à?
Tôi nhìn biển tên mới biết chị ấy tên là Huyền, nghe câu hỏi không biết đáp thế nào chỉ gật đầu. Chị Huyền nói:
– Em chắc ít tuổi hơn chị, chị năm nay hai chín rồi.
– Vâng, em năm nay hai bảy tuổi ạ.
– Ừ, còn trẻ nhỉ, trẻ thế mà đã có con lớn thế này rồi. Em họ hàng thế nào với bác sĩ Thịnh, chị với anh Thịnh quen nhau cả chục năm rồi chưa từng gặp qua em.
Tôi nhìn chị Huyền im lặng. Thấy tôi im lặng chị Huyền cười cười:
– Không sao, em không nói cũng không sao. Dù gì cũng là người nhà bác sĩ Thịnh, mà người nhà bác sĩ Thịnh cũng là người nhà của chị, sau này có gì đến đây cứ gọi cho chị. Bác sĩ Thịnh bận lắm, giỏi nhất khoa mà, đấy em xem lúc nào cũng đứng mổ liên tục, thế nên người nhà thì người nhà thật nhưng mấy cái khám xoàng xĩnh cũng không nên làm phiền anh ấy quá.
Câu nói cuối cùng của chị Huyền khiến tôi có cảm giác hơi nghẹn lại ở cổ họng. Vốn dĩ định đứng chờ Thịnh nhưng lại không muốn đứng đây nói chuyện nên cuối cùng tôi đành cúi xuống cõng Bình lên đáp lại:
– Vâng em cảm ơn chị. Em có việc phải về trước ạ.
– Ừ, thế em về đi, đây là card visit của chị, sau này đến cứ gọi chị nhé.
Tôi đưa tay nhận lấy card visit rồi đút vào túi gượng gạo chào xã giao mấy câu rồi đi thẳng về. Thịnh còn đang tiếp người nhà Ьệпh nhân, phần vì tôi cũng không muốn phiền, phần vì tôi cảm thấy thái độ nói chuyện của chị Huyền cứ nửa đấm nửa xoa nên muốn về cho nhanh. Hai mẹ con về đến nhà Thịnh có gọi cho tôi, tôi cũng nói với anh muốn đưa Bình về nghỉ ngơi nên không ở lại chờ anh nữa. Nói chuyện với Thịnh xong thì cái Hà cũng gọi điện cho tôi. Đầu dây bên kia giọng đầy hí hửng:
– Có video rồi chị An ơi. Em đưa cho lão Phúc với chị My ít tiền, cuối cùng cũng có đoạn video ấy.
Tôi nghe cái Hà thì khoé môi cũng nhếch lên tạo thành nụ cười. Cái Hà là người ở động mụ Hoa cùng tôi, cũng là đứa phải chịu rất nhiều khổ cực, loại người nào nó cũng đã gặp, thế nên tôi không có gì ngạc nhiên khi nó có thể thuyết phục được vợ chồng Phúc, My. Huống hồ những người chỉ cần tiền, thì cách giải quyết dễ dàng nhất là dùng tiền! Tôi nghe điện thoại của cái Hà xong thì gọi cho Hưng. Đầu đây bên kia rất nhanh chóng trả lời:
– Tôi đây.
– Giám đốc Hưng, kế hoạch với Hà Liên tôi làm xong rồi. Sang đầu tuần sau tôi đi làm lại, định xuống Quảng Ninh một chuyến, để kí lại hợp đồng với Hà Liên, anh xem với ABH, Shin có cần thêm hợp đồng gì bổ sung không tôi đi một thể.
– Bên ABH với Shin, Hương đã làm xong rồi. Cô chỉ cần kí hợp đồng với Hà Liên là được, con trai cô thế nào rồi?
– Cảm ơn anh, con trai tôi khoẻ rồi, bác sĩ nói đi học lại được rồi, thứ hai thằng bé sẽ đi học lại.
– Thế thì tốt rồi, thằng bé khoẻ cô mới có thể yên tâm đi làm. Thế nhé, hẹn cô sáng thứ hai.
Tôi tắt máy, ℓêп gιườпg ôm Bình nằm xuống ngủ. Không phải tôi mệt, chỉ là muốn ngủ một giấc, muốn lấy lại ϮιпҺ thần, sắp tới có lẽ sẽ rất mệt mỏi, sắp tới có lẽ phải dùng rất nhiều sức lực lẫn ϮιпҺ thần cho một cuộc chiến sắp tới.
Những ngày tiếp theo vì chuẩn bị cho Bình đi học lại, chuẩn bị cho tôi đi làm lại nên tôi cũng không có thời gian nghĩ ngợi linh ϮιпҺ, quên béng mất cả việc gặp chị Huyền ở viện. Thịnh ở Ьệпh viện cũng rất bận, thế nhưng gần như tối nào anh cũng về, trừ khi có ca cấp cứu hoặc ca mổ đêm anh mới ở lại viện còn gần như đều ăn cơm ở nhà. Đến sáng thứ hai Thịnh được sau bao nhiêu ca mổ liên tiếp, tôi vốn dĩ định cho Bình đi học nhưng Thịnh được nghỉ cuối cùng tôi để Bình ở nhà chơi với anh còn mình thì đi làm. Vì phải xuống Quảng Ninh từ sáng nên tôi đi thẳng về công ty lên chỗ Hưng lấy tài liệu rồi xuống xe. Người tài xế chở tôi qua đường cao tốc xuống công ty Hà Liên. Sáng nay mẹ tôi phải đi Đà Nẵng công tác, kí xong hợp đồng với bên Nhất Hưng, hai mẹ con còn chưa kịp nói gì với nhau mẹ đã ra sân bay để kịp chuyến bay. Từ công ty Hà Liên, tôi vốn định đi ăn sáng một chút không ngờ lại nhận được điện thoại của cái Hà, đầu dây bên kia khẽ nói:
– Định mười một giờ theo kế hoạch của chị nhưng con mụ My tí có việc nên phải đi sớm. Chị kí xong hợp đồng chưa, sang nhà mụ Hằng đi.
Tôi nghe cái Hà nói vội nói với người tài xế:
– Cho tôi sang số nhà xxx Hà Tu.
Người tài xế hơi ngạc nhiên hỏi:
– Nhà cũ đó à? Đó là nhà người quen của cô hay sao mà cô thường xuyên qua đó thế?
Tôi không đáp chỉ gật đầu. Chị ta thích sồn sồn thì tôi cho sồn sồn, dẫu sao tôi cũng đang rảnh, muốn xem kịch hay một chút.
Khi người tài xế chở tôi đến nhà mụ Hằng, vì không muốn phiền phức nên tôi nhờ anh ta chở quá lên đến nhà cô Thoa hàng xóm, đủ để nhìn thấy toàn cảnh trong sân mụ Hằng, cũng đủ để nghe được trong đó phát ra.
Trong sân nhà mụ Hằng, một người đàn bà bụng bầu vượt mặt đi cùng một cô gáι trẻ đang hùng hổ bước vào. Người đàn bà bụng bầu ấy không ai khác là My, còn cô gáι trẻ là cái Hà. Mụ Hằng từ trong nhà bước ra, vừa nhìn thấy đã cất giọng the thé hỏi:
– Hai người là ai đấy? Tìm ai đấy?
Còn chưa kịp để mụ ta hỏi xong chị My đã lao vào tát bốp một phát lên mặt mụ Hằng khiến mụ ta loạng choạng suýt ngã. Mụ ta thấy vậy, định lao vào ᵭάпҺ nhưng đã bị cái Hà can. Tiếng chị My quát lên ầm ỹ:
– Con d᷈-/i᷈ già mất nết, mày hết trai để cặp rồi à mà cặp với chồng bà.
Tiếng chị My rất to, to đến mức cô Thoa, chú Dũng đang đứng trong nhà cũng vội vã lao ra, mấy người hàng xóm bên kia cũng tò mò chạy ra nhìn. Mụ Hằng nhìn chị My, trước nay trước mặt hàng xóm mụ ta luôn tỏ ra đáng thương, dịu dàng, lẽ ra không có hàng xóm ở đây mụ ta có lẽ đã ᵭ.ậ..℘ cho chị My một trận nhừ ʇ⚡︎ử. Có điều bao nhiêu con mắt đang nhìn, mụ ta chỉ có thể nuốt cục tức vào trong rồi nói:
– Cô là ai thế? Tôi không quen không biết sao lại ᵭάпҺ tôi?
– Bà mày là ai à? Bà mày là vợ thằng Phúc đây, thằng Phúc trong câu lạc bộ khiêu vũ Benda. Con mụ già mất nết, bốn mấy năm mươi tuổi đầu còn đi cặp với một thằng đàn ông đáng tuổi con mình, mà còn là một thằng đàn ông có vợ rồi, mày đừng có cãi, bà mày có cả bằng chứng đây rồi hôm nay bà mày phải ᵭάпҺ cho mày ra bã.
Mụ Hằng nhìn chị My, toàn thân sững sờ cả lại. Ai đời gần năm mươi tuổi đến nơi lại bị một con ranh chưa đầy ba mươi ᵭάпҺ ghen. Mấy người hàng xóm bắt đầu chỉ trỏ, cả mặt mụ ta đỏ au, hai mắt trợn lên như muốn Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ chị My. Thế nhưng cuối cùng mụ ta khẽ liếc nhìn mấy người hàng xóm rồi quay sang chị My nói:
– Có chuyện gì thì vào nhà nói.
Mụ Hằng không phải loại người tầm thường, mụ ta tráo đổi con được, mụ ta bán được tôi vào động ɓυôռ ռɠườı, thế nên dù mụ ta có tức đến hộc ɱ.á.-ύ vẫn giữ được chút bình tĩnh kéo tay chị My giọng nhẹ nhàng:
– Đi! Đi vào nhà nói chuyện.
Đứng ở đây gào thét ầm ĩ, chỉ tổ hàng xóm người ta biết, mụ ta trọng sĩ diện như vậy tất nhiên muốn lôi chị My vào trong đóng cửa bảo nhau. Thế nhưng chị My đang cơn hăng ɱ.á.-ύ quát ầm lên:
– Sao phải đi, lúc cặp bồ với chồng bà sao không xấu hổ, giờ xấu hổ cái gì?
Mụ Hằng muối mặt, ทɦụ☪ nhã nhưng vẫn cố lấy giọng van nài tha thiết nói:
– Cô cứ đi vào nhà nói chuyện đã, đi, vào đây ngồi xuống nói.
Cái Hà đứng bên cạnh vừa đỡ tay chị My vừa gật đầu:
– Phải đấy, thôi người ta đã nói như vậy rồi chị đi vào nhà rồi nói.
Chị My thấy cái Hà nói vậy cuối cùng cũng đi theo mụ Hằng vào nhà. Mụ ta nhìn mấy người hàng xóm, mặt đầy khổ sở nói:
– Hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi.
Thế nhưng nào có ai tin nổi đó là hiểu nhầm. Có điều giờ phải đối phó với chị My trước nên dù ทɦụ☪ nhã mụ ta cũng phải vào nhà, khép cửa lại.
Lúc này cái Hà cũng nhắn tôi bật video lên, tôi đeo tai nghe vào, lặng lẽ quan sát tiếp. Mụ Hằng ngồi xuống ghế, nhìn chị My nói:
– Cô là vợ của anh Phúc?
Trời ơi, mụ già quả thật mất nết, gọi thằng cha ba mươi hai tuổi là anh. Tôi lợm giọng nghe tiếng chị My đáp:
– Chứ không lẽ là con?
– Tôi không biết anh ấy có vợ rồi.
Chị My cười nhạt đáp:
– Không biết? Cái lũ phò già cũng lắm lý do giống hệt lũ phò non nhỉ.
Mụ Hằng thấy vậy ᵭ.ậ..℘ bàn rít lên:
– Này, cô ăn nói cho hẳn hoi ʇ⚡︎ử tế vào nhé.
Ban nãy bên ngoài có hàng xóm mụ ta không dám to tiếng, vào đây chỉ có mấy ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à với nhau mụ ta đã giở ngay cái giọng chó má. Thế nhưng chị My vẫn bình thản nói:
– Tôi không ăn nói hẳn hoi bà định làm gì tôi? Ngủ với chồng người khác rồi còn to mồm à?
– Ngủ với chồng người khác? Ngủ với ai? Bằng chứng đâu?
Chị My nhìn mụ ta, ném chiếc điện thoại xuống dưới bàn. Tгêภ màn hình là đoạn ¢ℓιρ se* của mụ Hằng với tên Phúc. Mụ ta vừa nhìn đột nhiên á khẩu. Có lẽ ngàn vạn lần mụ ta không ngờ tên Phúc lại quay lại video này, có lẽ mụ ta nghĩ chị My chỉ có vài bức ảnh chụp làm bằng chứng. Cả mặt mụ ta biến sắc túm lấy điện thoại xoá đoạn ¢ℓιρ đi. Thế nhưng chị My không hề phản ứng cười nhạt:
– Bản này chỉ là bản sao lưu thôi. Xoá nữa đi, xoá đi.
Mụ Hằng lúc này không bình tĩnh nổi gào lên:
– Mày định làm gì?
– Làm gì được nhỉ? Đoạn video này đăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ thì cũng đẹp mặt đấy chứ?
– Mày muốn gì? Mày muốn gì hả? Đưa đoạn ¢ℓιρ gốc đây, tao cho mày ba mươi triệu.
Chị My chợt cười lớn, cười sặc sụa cả lên đáp:
– Mụ già, mụ cũng kẹt xỉ quá rồi. Đoạn ¢ℓιρ thế này cho tôi ba mươi triệu tôi dí vào.
– Thế mày muốn gì? Mày muốn bao nhiêu?
– Nửa mảnh đất này.
Mụ Hằng không tin nổi lời chị My nói há hốc mồm rồi đột nhiên cũng cười đáp:
– Mày cũng gớm đấy nhỉ? Muốn nửa mảnh đất này á? Mày mơ đi, mày đăng đi, đăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ đi, tao báo côпg αп gô cổ mày vào tù.
Chị My chẳng hề nao núng vẫn bình thản nói:
– Đoạn video này là thằng Phúc nó quay. Nhỡ mà côпg αп có bắt thì bắt nó. Vả lại ấy… tôi chẳng đăng lên ๓.ạ.ภ .ﻮ đâu. Nghe thằng Phúc nói bà có cô con gáι giàu lắm, con gáι ruột nhỉ, tên là gì rồi, à Ngô Hải Ngọc, con dâu chủ công ty Quang Minh, đoạn ¢ℓιρ này lộ đến nhà Quang Minh thì thế nào nhỉ?
Nụ cười tгêภ môi mụ Hằng bất chợt tắt ngấm. Đôi môi tái lại giật giật liên hồi, rồi đột nhiên mụ ta lao vào chị My túm lấy cổ. Thế nhưng chị My vẫn cười sằng sặc đáp:
– Hà, mày vẫn quay video đúng không, mày quay cảnh này rõ vào để chị còn báo côпg αп mụ ta Ϯộι ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ. Nào, nói đi, nửa mảnh đất này đổi đoạn ¢ℓιρ, đồng ý thì chốt, không thì cứ chờ đấy!
Lần này mụ Hằng bàng hoàng đến độ lảo đảo bám tay lên thành bàn. Có lẽ mụ ta không ngờ mấy lời mụ ta nói vu vơ với lão Phúc trong lúc men tình say sưa giờ đây lại là một đòn chí ๓.ạ.ภ .ﻮ đâm ngược lại mụ ta. Bao nhiêu năm nay không có tình yêu, vướng vào mối tình với một gã phi công trẻ, mụ ta thật sự không ngờ mình lại dại khờ đến vậy. Phải! Thực ra vốn dĩ mụ ta có nói gì với lão Phúc cũng chẳng ai để tâm! Phải! Thực ra mụ ta có cặp bồ với lão Phúc chị My có biết cũng chẳng làm gì nổi. Chỉ là… vở kịch hay này mụ ta lại không ngờ tới. Có lẽ mụ ta thật sự không ngờ tới lão Phúc lại có một con vợ cao tay đến vậy! Đàn bà mà, thông minh đến mấy yêu vào vẫn ngu! Huống hồ mụ ta chỉ ᵭộc ác chứ vốn dĩ chưa từng thông minh!
Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi!