Thế thân – Chương 79

“Đến nơi rồi! Mau dậy đi”
Người phụ nữ leo ra phía sau chỗ Hồng Diễm đang ngủ. Cô ta mệt quá thϊếp đi lúc nào không biết. Lúc này đã đến chợ. Trời cũng đã sáng.
Hồng Diễm dụi dụi mắt nhìn cho kỹ. Thì ra đã đến thành phố rồi. Cô ta lồm cồm ngồi dậy rồi dựa theo thành xe leo xuống. Lục trong ví lấy ra mấy tờ tiền rồi đưa cho người phụ nữ.
“Đây là tiền phí”
Người phụ nữ nhìn mấy tờ tiền cô ta đưa ra, mắt liếc thái độ của Hồng Diễm có vẻ khinh khỉnh không lấy làm vui vẻ lắm nhưng cũng giật luôn mấy tờ tiền đó. Hồng Diễm không nói lời nào nữa liền đi lại chỗ khác chờ xe taxi.
***
” Trời ơi! Cô làm cái trò gì vậy hả?”
Đức Tuấn kinh hãi khi vừa ra đến cổng nhà đã bắt gặp Hồng Diễm trong bộ dạng gớm ghiếc này.
Hồng Diễm vừa mệt vừa đói, thoát ૮.ɦ.ế.ƭ về đến nhà đã là may mắn lắm rồi. Vậy mà vừa gặp lại nhau, Đức Tuấn đã phán ngay một câu lạnh tanh, không chút tình cảm gì khiến cô ta càng thêm ấm ức.
“Anh lại còn hỏi. Là tại cô ta. Tất cả là tại cô ta tôi mới ra nông nổi này”
Hồng Diễm vừa khóc vừa la lối.
“Cô ta? Ý cô là gì? Cô đang nói đến Uyên Linh sao? Cô đã làm gì cô ấy rồi?”
“Anh chỉ biết bênh vực cô ta thôi sao? Tôi đây! Tôi mới là vợ anh đây. Anh không thấy tôi đang trong bộ dạng thảm đến mức nào sao? Trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có Uyên Linh, Uyên Linh. Còn tôi, tôi là cái gì của anh chứ?”
Hồng Diễm ngồi thụp xuống đất ôm mặt khóc. Trông cô ta chẳng ra cái thể thống gì cả. Mới sáng sớm ra đã la lối om sòm, lại còn trong bộ dạng rách nát, mặt mũi tèm lem, mùi hôi hám bốc lên như người vừa mới chui ở trong cống ra vậy. Thật là mất mặt.
“Cô vào nhà tắm rửa cho sạch sẽ đi! Tôi đi có việc rồi sẽ về nói chuyện sau”
“Anh lại đi đâu hả? Lại đến gặp cô ta sao?”
Hồng Diễm ngẩng mặt lên nhìn Đức Tuấn.
“Cô không cần quan tâm nhiều làm gì. Mau vào nhà đi. Thật không ra làm sao cả”
“Không được! Anh không được đi đâu hết”
Hồng Diễm túm lấy gấu quần Đức Tuấn. Anh ta thấy Hồng Diễm lại bắt đầu dở chiêu bài cũ khóc lóc ỉ ôi điên dại không chịu nổi bèn lại chỗ cửa bấm chuông.
Vài giây sau đã thấy chị Hoa mở cửa.
“Trời mẹ ơi! Ai thế này? Cô chủ sao cô lại thế kia?”
Chị Hoa kinh hãi nhìn Hồng Diễm.
“Lôi cô ta vào nhà giùm tôi”
Chị Hoa nhìn Đức Tuấn ngạc nhiên.
“Chị không nghe rõ à? Đưa cô ta vào nhà! Đừng để cô ta quậy phá điên ҟҺùпg nữa”
“Vâng! Thưa cậu chủ”
Chị Hoa cúi xuống đỡ Hồng Diễm lên. Mùi hôi thối từ người Hồng Diễm khiến chị nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn cố nhoài người lôi cô ta vào nhà. Hồng Diễm vùng vằng, dứt tay chị Hoa ra ngoài. Nhất định không vào.
Đức Tuấn liếc nhìn chị Hoa ra lệnh cứ đưa cô ta vào rồi lên xe đi luôn. Hồng Diễm gào một lúc cũng không tác dụng gì, sức đã yếu nên cũng không kháng lại được sức của chị Hoa nên đành ngoan ngoãn để chị dắt vào trong nhà.
***
Đức Tuấn nghe Hồng Diễm nói mấy câu đại loại về Uyên Linh, tuy không hiểu đầu đuôi thế nào nhưng anh chắc chắn rằng Hồng Diễm nhất định đã gây chuyện gì đó với Uyên Linh rồi. Anh nóng lòng muốn gọi cho Uyên Linh nhưng ngập ngừng mãi. Phải nói gì đây? Không lẽ lại hỏi Hồng Diễm đã làm gì cô chưa sao? Giữa Uyên Linh và Đức Tuấn thật sự không có chuyện gì chung để nói cả. Thật sự không tìm thấy lý do để gọi cho cô.
Đức Tuấn cố gạt hình ảnh Uyên Linh ra khỏi đầu mình để làm việc. Nhưng được một lúc thì lại ngưng. Anh không thể làm được việc gì cả. Cứ càng muốn quên lại càng nhớ. Anh ta ᵭ.ậ..℘ mạnh tay xuống bàn cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng cũng không ăn thua. Cuối cùng cũng rút điện thoại ra bấm số của Uyên Linh.
Một cuộc gọi đầu tiên không có ai nghe máy. Anh ta bắt đầu sốt ruột. Cuộc thứ hai cũng im re. Đến cuộc thứ ba thì điện thoại không liên lạc được. Đức Tuấn phát điên nghĩ về Uyên Linh. “Không phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Sao không ai bắt máy? Lại còn không liên lạc được nữa chứ? Chắc chắn là có chuyện rồi”. Đức Tuấn nghĩ thầm. Anh nhấn điện thoại bàn gọi cho cho trợ lý.
“Chuẩn bị xe cho tôi”
Đức Tuấn quyết định đi tìm Uyên Linh. Nhưng tìm ở đâu bây giờ? Điện thoại thì không liên lạc được. Chẳng nhẽ đến công ty? Nếu Uyên Linh không gặp thì mất mặt quá. Chẳng bằng cho người đến tìm hiểu. Nghĩ vậy Đức Tuấn liền gọi cho nhân viên đến công ty Uyên Linh dò hỏi cô có đi làm không.
Một lúc sau có tin thông báo rằng, Uyên Linh không thấy đi làm. Ruột gan Đức Tuấn càng nóng như lửa đốt. Không thể chờ được nữa. Anh ta quyết định lái xe đi tìm Uyên Linh.
Địa điểm đầu tiên là anh về nhà ông nội xem cô có qua thăm ông không. Kết quả là Uyên Linh không về. Đức Tuấn hỏi bà Mai, Uyên Linh có gọi điện hay nhắn tin cho bà không cũng không nốt. Thường trước khi đến Uyên Linh sẽ gọi cho bà Mai trước xem có ai ở nhà không rồi mới đến. Nhưng hôm nay Uyên Linh cũng không gọi điện hay nhắn tin cho bà Mai.
Địa điểm thứ hai Đức Tuấn đến chính là nhà Uyên Linh. Anh dừng ở cửa xe một lúc nhưng vẫn không thấy Uyên Linh ra ngoài. Cửa cũng khá yên ắng. Anh ta tiến lại gần nhìn qua khe cửa thì chỉ thấy bà Kim Chung đang đẩy xe cho ông Bình đi dạo trong vườn. Tuyệt đối không thấy bóng dáng của Uyên Linh đâu. Đức Tuấn toan gọi cho ông Bình nhưng nghĩ lại không dám. Từ khi cưới Uyên Linh, Đức Tuấn chưa từng gặp ông Bình lần nào. Chuyện hai người ly hôn chắc ông Bình đã có nghe qua rồi. Biết nói gì với ông ấy bây giờ. Gặp ông Bình lúc này chẳng thích hợp tí nào. Đức Tuấn do dự một lúc, cố chờ để một lúc nữa xem có thấy Uyên Linh không nhưng cuối cùng cũng không thấy một chút tin tức nào của cô.
“Thu Vân? Phải rồi! Còn Thu Vân nữa. Có lẽ cô ấy đang ở nhà chị mình”. Một tia hi vọng lóe lên trong đầu Đức Tuấn. Từ sau khi được Uyên Linh cứu thoát khỏi tay ông Nhân, Thu Vân đã thay đổi tính nết và trở nên thân thiết với Uyên Linh hơn. Chắc chắn là cô đang ở đó. Nghĩ là làm, Đức Tuấn liền chạy một mạch đến nhà Thu Vân.
Một chiếc xe ô tô cũng đang chạy hướng ngược lại với Đức Tuấn rồi dừng trước cổng nhà Thu Vân. Đó chính là xe của Uyên Linh! Đức Tuấn mừng rỡ định đi xuống thì bất chợt dừng lại. Từ trong chiếc xe đối diện kia, người bước xuống không phải là Uyên Linh mà chính là Đức Tùng. Chỉ có một mình Đức Tùng mà thôi. Tại sao cậu ta lại sử dụng xe của Uyên Linh? Mặt khác, cả đêm hôm qua lại không liên lạc được với cô ấy? Có lẽ nào Đức Tùng và Uyên Linh đã… Một ý nghĩ đen tối lướt qua trong đầu Đức Tuấn. Không! Không thể nào như vậy được! Uyên Linh tuyệt đối không có chuyện gì với Đức Tùng được. Cho dù có không còn tình cảm với anh ta nữa nhưng Uyên Linh cũng không thể nào cùng với Đức Tùng. Đức Tuấn quẫn trí, vừa ʇ⚡︎ự hỏi vừa ʇ⚡︎ự trả lời nhưng lòng vẫn không yên.
“Cậu! Khoan đã”
Đức Tuấn gọi lớn từ đằng xa. Đức Tùng đang đi bị gọi giật lại liền đứng im nhìn lại người đang gọi mình.
“Anh đến đây làm gì?”
“Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng. Tại sao cậu lại sử dụng xe của Uyên Linh? Cô ấy đâu rồi?”
“Chuyện này không liên quan đến anh. Tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo những chuyện của tôi cho anh biết. Và nữa, tôi cũng nhắc cho anh biết, Uyên Linh giờ không còn là vợ của anh nữa. Đi với ai hay làm gì anh cũng không có quyền xen vào”
“Cô ấy đâu?”
Đức Tuấn gằn giọng.
“Anh định làm gì? Định ᵭάпҺ nhau với tôi sao?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, cô ấy đâu?”
Đức Tuấn nóng mặt sốt ruột vì ý nghĩ Đức Tùng và Uyên Linh đã làm gì đó không trong sáng.
“Nếu anh muốn biết như vậy thì ʇ⚡︎ự đi mà tìm hiểu. Cần gì phải hỏi tôi”
“Cậu… Cậu và cô ấy đã có gì…”
“Anh đừng có làm tôi điên tiết lên”
Đức Tùng nắm lấy cổ áo Đức Tuấn dằn mặt.
“Uyên Linh không phải loại người như anh nghĩ. Nếu không phải vì nghĩ đến cô ấy tôi đã không thể khách sáo với anh tại nơi này rồi”
Đức Tùng tức giận nhưng cố kìm nén đẩy Đức Tuấn ra. Hễ nhìn thấy Đức Tuấn là cậu lại nhớ đến Hồng Diễm và hình ảnh hôm qua của Uyên Linh. Cơn giận cứ sôi sùng sục trong mình nhưng vẫn cố kiềm chế vì đây là nhà Thu Vân. Hai người gây sự lúc này chắc chắn Uyên Linh sẽ nhìn thấy. Mọi chuyện có thể sẽ bị lộ.
“Tốt nhất là anh nên về ngay cho tôi. Đừng bao giờ để Hồng Diễm bén mảng đến gần Uyên Linh một lần nữa. Nếu không, kể cả đứa bé là con ai tôi cũng không tha cho cô ta đâu”
Đức Tuấn nghe thấy Đức Tùng nhắc đến Hồng Diễm, cộng với bộ dạng sáng này của cô ta liền nghĩ chắc chắn Hồng Diễm và Uyên Linh đã xảy ra chuyện gì rồi. Uyên Linh như thế nào thì anh lại càng muốn biết rõ.
“Uyên Linh! Cô ấy… Không sao chứ?”
Đức Tuấn bỗng dịu giọng đi, thực sự không có ý muốn gây sự với Đức Tùng nữa. Anh chỉ muốn biết cô ấy bây giờ có bình an không mà thôi. Đức Tùng thấy thái độ này của Đức Tuấn cũng có phần nguôi ngoai đi chút.
“Nếu muốn tốt cho cô ấy thì anh đừng nên xuất hiện trước mặt cô ấy lúc này. Về đi”
Đức Tuấn nghe thấy Đức Tùng nói như vậy, có vẻ thất vọng lắm. Anh lặng lẽ quay đi nhưng chân ngập ngừng thật sự không muốn đi một chút nào.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *