Thế thân – Chương 215

Ý Lan ʇ⚡︎ự nói một mình, cô ta vô thức nói lớn khiến Đức Tuấn nghe được tiếng ồn ào liền mở mắt.

“Em đang làm gì ở đây vậy?” Đức Tuấn giật nảy mình khi thấy Ý Lan đang ngồi thù lù trước mặt mình, mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

“Em không thấy anh ra ăn sáng nên mới vào đây xem thử. Không ngờ anh còn ngủ. Tối qua anh ngủ không ngon ư?” Ý Lan đổi ngay sắc mặt chống chế một cách tài tình.

“Ừm, cũng có chút chút” Đức Tuấn hơi ái ngại khi nhìn thấy Ý Lan đang gần gũi mình quá, nhớ lại chuyện tối hôm qua anh vẫn còn hãi.

“Em xin lỗi” Ý Lan bỗng khóc thút thít như bị ai đó vừa mắng cho một trận khiến Đức Tuấn cũng cảm thấy hoang mang.

“Ý Lan, em sao vậy? Có chuyện gì sao?”

“Hức hức…chuyện tối qua…em…em thật đã hành động không kiểm soát được..hu…hu”

Đức Tuấn càng hỏi han thì cô ta lại càng khóc rống lên thật lớn. Cứ như là anh đang ức hϊếp cô ta vậy.

“Ý Lan, chuyện hôm qua anh quên rồi. Em đừng khóc nữa được không?” Đức Tuấn bối rối cũng không biết phải dỗ dành Ý Lan ra sao nữa. Nhưng quả thực chiêu giả vờ ngây thơ vô Ϯộι này của Ý Lan tỏ ra vô cùng hữu dụng mỗi khi Đức Tuấn phản ứng với cô. Đức Tuấn đã quên anh cảm giác xa lạ với cô ta mà sáp lại gần an ủi.

“Anh thật không giận em chứ?” Ý Lan ngước nhìn Đức Tuấn, mắt vẫn nhòe lệ.

“Đương nhiên là không rồi. Anh làm sao mà giận em được chứ”

“Vậy em yên tâm rồi” Ý Lan lau nước mắt rồi nói “Anh mau ra ăn sáng đi, sắp muộn rồi”

“Ừm”

Đức Tuấn đứng lên vội vàng vào nhà tắm. Tấm ảnh cũ anh cũng quên béng mất để rơi xuống sàn nhà. Đức Tuấn vừa đi khỏi thì Ý Lan đã nhặt tấm ảnh đó lên rồi nghiến răng xé nát, vo tròn lại trong lòng bàn tay rồi mang ra quẳng vào sọt rác.

***

“Đức Tuấn lại không về nhà sao?” Ý Lan bực dọc ra bàn ăn nhưng không thấy Đức Tuấn. Đây là ngày thứ ba anh không về ăn tối cùng gia đình. Gọi điện mãi cũng không gặp, Ý Lan đành mặt dày hỏi Đức Tùng.

“Cô hỏi anh ấy làm gì? Anh ấy dạo này đang rất bận”

“Tôi không hỏi anh thì hỏi ai? Anh và anh ấy cùng đi làm, tại sao anh lại về nhà còn anh ấy thì không?” Ý Lan bực bội lớn tiếng. Đáng lẽ cô ta muốn làm hòa với Đức Tùng nhằm dò la tin tức về Đức Tuấn nhưng cậu lúc nào cũng tỏ ra đối địch với cô ta khiến cô ta cực kỳ khó chịu.

“Cái đó cô cũng còn hỏi nữa sao? là không muốn nhìn cái bản mặt của cô đó” Đức Tuấn mỉm mai, có phần đắc ý. Dao gần đây đúng là Đức Tuấn né tránh cô ra mặt. Còn cấm cô không được đến công ty tìm anh. Thiếu điều là chưa tống cô ta ra khỏi nhà. Có lẽ một phần thấy có lỗi với cô ta, một phần cũng nể nang ông bà Ngô. Cách tốt nhất là tạm thời né tránh để khiến cô ta nản mà ʇ⚡︎ự bỏ cuộc. Nhưng Đức Tuấn và Đức Tùng đều sai rồi. Ý Lan không phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

“Anh dám nói như thế với tôi sao? Dù sao tôi cũng sắp làm chị dâu của anh đó?”

“Chị dậu? ha ha…Thật nực cười ૮.ɦ.ế.ƭ tôi mất. Đến mức này cô còn ảo tượng đến như vậy sao? Cô không thấy Đức Tuấn đang cố tình né tránh cô sao? Anh ấy không hề yêu cô. Cho dù bây giờ anh ấy vẫn chưa hồi phục trí nhớ nhưng chuyện anh ấy không yêu cô là sự thật. Cô còn ảo tưởng cái gì chứ”

Đức Tuấn đang ăn miếng cơm trong miệng cũng suýt phun ra vì hai tiếng chị dâu của Ý Lan. Nói xong, anh ta cố tình nhai một miếng ϮhịϮ thật chậm rãi rồi châm chọc “Tiện đây tôi cũng nói cho cô biết luôn. Công ty bây giờ đang phát triển rất tốt. Đức Tuấn quả thật là người có tài. Từ một công ty nhỏ trong nước đã có thể phát triển lớn mạnh như thế này chính là công của anh ấy. Sắp tới anh ấy còn mở chi nhánh ở Mỹ, chắc là sẽ sang bên ấy thường xuyên hơn. Cơ hội gặp gỡ Uyên Linh cũng cao hơn. Có thể hai người bọn họ sẽ quay lại với nhau thật đó. Ông trời đúng là có mắt. Cô đừng hòng mà giở trò”

Đức Tùng nói xong thì lại bật cười ha ha vô cùng khoái chí. Ý Lan càng nghe cậu nói càng tức lộn ɱ.á.-ύ. Cô biết mình không nói lại được cái miệng hoạt ngôn của cậu nên không muốn tranh cãi nữa. Nhưng chuyện Đức Tuấn mở chi nhánh bên Mỹ rồi sang hẳn bên đó công tác thì cô ta không chấp nhận được. Rõ ràng là có ý định muốn được gần Uyên Linh mà. Ý Lan tức tối lần nữa định lấy máy gọi điện cho Đức Tuấn để hỏi cho rõ.

“Tôi cảnh cáo cô! Đừng có mà làm phiền anh ấy lúc này. Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Anh ấy bây giờ đang rất bận không có nhiều thời gian để ý đến cô. Bây giờ anh ấy đang tiếp đối tác đấy, hiểu không?”

“Không phải chuyện của anh. Tôi cũng không quan tâm Đức Tuấn đang nói chuyện với ai. Tôi phải gặp được anh ấy”

Ý Lan gạt Đức Tùng sang một bên rồi bấm số điện thoại của Đức Tuấn. Vẫn chẳng có ai trả lời ngoài tiếng báo của cô phát thanh viên điện thoại. Cô ta không biết rằng, để tránh phiền phức, Đức Tuấn đã chặn số cô ta trong danh sách hạn chế rồi.

“Khốn kiếp” Ý Lan quẳng mạnh chiếc điện thoại xuống bàn.

“Tôi nói rồi mà, gọi chỉ tốn thời gian công sức vô ích thôi. Anh ấy cơ bản là không thèm để ý đến cô nữa” Đức Tùng đắc ý vừa gắp thức ăn vào bát, ăn một cách ngon miệng vừa chế giễu Ý Lan.

Cô ta hậm hực lườm Đức Tùng, ánh mắt như muốn bắn vào người cậu ta hàng ngàn viên đạn, bỏ dở chén cơm đang ăn dở rồi đứng dậy bỏ đi.

Ý Lan hậm hực đi vào phòng, nằm sập xuống giường, khắp người dần dần cơn giận không thể nuốt trôi. Đức Tuấn không thèm nghe điện thoại, luôn tìm cách né tránh mình đã đành. Đằng này, bên cạnh còn có một Đức Tùng luôn tìm cách chế giễu cười cợt cô ta mỗi khi bị Đức Tuấn làm cho bẽ mặt. Chiếc điện thoại đang cầm tгêภ tay bị ném một cách тһô Ьạᴏ xuống đất vỡ tan.

“Khốn kiếp! các người làm lấy tôi làm trò đùa sao?”

Cô ta ức đến phát khóc. Nước mắt chảy xuống hai bên gò má. Lần này là cô ta khóc thật. Trước đây nước mắt trước mặt Đức Tuấn chỉ là diễn trò để lấy lòng thương hại của anh. Nhưng lần này bị Đức Tuấn phũ như vậy lại bị Đức Tùng luôn châm chọc khiến cô ta ức muốn ૮.ɦ.ế.ƭ. Từ bé đến giờ ông bà nội luôn xem cô ta là công chúa nhỏ, mọi việc nhất nhất phải nghe theo cô ta. Ý Lan muốn gì là được nấy. Bây giờ vào sống ở nhà Đức Tuấn, bị Đức Tùng châm chọc đủ điều lại còn không thể nói lại được cái miệng hoạt ngôn của anh ta khiến cô vô cùng ấm ức. Điều cô ta cay cú nhất là về Đức Tuấn, anh ta càng ngày càng tỏ thái độ xa lánh cô cho dù có tỏ thái độ thế nào, giả vờ đang thương đến mấy thì Đức Tuấn cũng không còn thấy cô đáng thương vào bảo vệ như trước nữa.

Nằm khóc tức tưởi một lúc, Ý Lan chợt nhớ ra một điều gì đó. Cô ta mở cửa, lén nhìn ra phòng khách thấy không có bóng dáng Đức Tùng ở đó. Để chắc ăn hơn, cô ta còn chạy ra ngoài hỏi dò người giúp việc.

“Cậu Đức Tùng vừa đi ra ngoài được một lúc rồi ạ” Người giúp việc thật thà trả lời.

“Thật tốt! Đi ra ngoài rất tốt” Ý Lan nghĩ thầm trong bụng rồi bỏ đi.

Cô ta đến trước căn phòng của Đức Tuấn mở cửa đi vào. Nếu có Đức Tùng ở nhà thì chắc chắn cậu đã ngăn cô ta làm cái việc vô sỉ này rồi. Đức Tuấn đi rồi, cô ta vào làm cái quái quỷ gì chứ? Chẳng phải lại có âm mưu gì hay sao? Ngày thường Đức Tuấn ở nhà cũng đã chẳng ở chung phòng với cô ta. Cùng lắm chỉ cho Ý Lan vào ngồi một lúc rồi đuổi khéo cô ta ra ngoài. Ý Lan thật sự muốn biết, trong căn phòng này rốt cuộc có những thứ gì nữa.

Cô quan sát một lát cũng không thấy có bất thường gì.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *