Thế thân – Chương 211

“Đức Tuấn anh sao vậy?”

Ý Lan đang nói chuyện nhưng thấy hình như Đức Tuấn chẳng nghe mình nói gì liền kéo tay anh ta lay mạnh.

“Có chuyện gì sao?” Đức Tuấn bị dứt khỏi dòng suy tư liền giật mình hỏi lại.

“Là em đang hỏi anh đó. Mấy hôm nay anh rất lạ, nói chuyện toàn cứ nghĩ đâu đâu. Hoàn toàn không nghe thấy lời em nói”

“À…xin lỗi! Anh có chút chuyện”

“Chuyện gì cơ?”

“Chuyện này…thôi em không cần biết làm gì”

Đức Tuấn cố tình lảng tránh, mà bản thân anh cũng không hiểu là mình đang buồn vì chuyện gì nữa. Cứ có cảm giác trống rỗng, thiếu một cái gì đó lạ lắm.

Uyên Linh đã đi được 3 hôm rồi. Không thấy tin tức gì của cô ấy, cũng chẳng thấy có ai đến đây để làm phiền anh, cãi vã với anh… khiến Đức Tuấn cảm giác hụt hẫng. Trong lòng anh có rất nhiều cảm giác lạ lẫm mà không hiểu vì sao: Mong chờ, hối hận, chán nản rồi thất vọng… tất cả cứ quay mòng mòng trong đầu anh ba ngày nay rồi. Đức Tuấn vẫn chẳng nhớ gì về đoạn ký ức có Uyên Linh như anh lại có cảm giác mình đang nhớ cô ấy thì phải, cũng chẳng rõ nữa.

Ý Lan thấy mình nói câu nào Đức Tuấn cũng ậm ừ cho qua chuyện thì phát cáu. Từ lúc tỉnh lại, anh chưa từng đối xử lạnh nhạt với cô như vậy. Hôm nay vốn dĩ cô ta muốn bàn với Đức Tuấn một chuyện, nhưng lại bị anh phá hỏng mất rồi, không còn hứng thú để nói nữa.

Đức Tuấn dường như cũng chẳng để tâm đến tâm trạng của Ý Lan đang dỗi mình. Tiếp tục cúi xuống gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát cô ta.

“Ơ kìa! Sao em không ăn đi?”

“Anh còn biết quan tâm em sao?” Ý Lan làm mặt giận dỗi, mày cau lại.

“Em nói gì thế? Anh không hiểu”

“Cả buổi anh có nghe em nói gì không vậy?”

“Thì anh đang nghe mà”

“Thế em vừa nói gì nào?”

“À…thì…” Đức Tuấn ấp úng. Thực chất anh chẳng để vào đầu mình một từ nào của Ý Lan cả buổi tối đến giờ.

“Anh thấy chưa. Rõ ràng anh đâu có nghe em nói. Anh là không quan tâm đến em”

“Thôi được rồi! Đừng quậy nữa! Em muốn nói gì thì nói đi”

Đức Tuấn ʇ⚡︎ự dưng lại mất kiên nhẫn với Ý Lan. Cái sự mè nheo hơi tí là hờn dỗi một cách trẻ con của cô ta khiến anh thấy phiền.

Ý Lan nhận thấy Đức Tuấn có chút cáu kỉnh rồi nên không dám làm anh ta giận nữa liền nói “Em dọn qua nhà anh được không?”

“Chuyện này… để sau đi” Đức Tuấn buộc miệng nói.

“Chẳng phải lúc trước anh đã đồng ý rồi sao? Bây giờ lại đổi ý nhanh vậy?”

Ý Lan hơi có chút tức giận.Quả thực là lúc trước khi xuất viện Ý Lan đã ngỏ sẽ dọn đến nhà Đức Tuấn ở rồi. Lúc đó Đức Tuấn cũng chẳng hề do dự mà gật đầu đồng ý. Thậm chí là rất vui vẻ nữa. Hôm nay ʇ⚡︎ự dưng lại đổi ý rồi, thái độ còn tỏ ra lạnh nhạt. Đức Tuấn càng ngày càng trở nên lạ lùng.Điều này khiến Ý Lan lo lắng.

“Trước đây anh có nói vậy sao?”

“Đúng vậy! Anh nói muốn ở cùng em.

“Nhưng chúng ta chưa kết hôn”

“Phải! Chúng ta chưa kết hôn nhưng cũng giống như vợ chồng rồi. Em không kiêng nể thì anh còn e ngại cái gì chứ?”

Đức Tuấn đắn đo một chút, thấy Ý Lan có vẻ cương quyết. Với lại anh cũng không nhớ là mình đã nói với cô ta điều này trước đây. Tình cảm của hai người lại tốt như vậy, suốt cả thời gian anh ở Ьệпh viện cũng là một tay Ý Lan chăm sóc. Bây giờ cô ấy đã nói như vậy rồi, Đức Tuấn cũng không nỡ từ chối nên miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy tùy ý em”

Ý Lan buông đũa xuống vội vàng chạy lại ôm cổ Đức Tuấn “Ngày mai em sẽ dọn đến liền”

“Nhanh vậy sao?” Đức Tuấn có vẻ bất ngờ

“Tất nhiên rồi! Anh không muốn chúng ta ở bên nhau sao?”

“Không…Ý anh không phải như vậy. Thôi được rồi, ngày mai thì ngày mai vậy”

Đức Tuấn nói như mình bị cưỡng ép vậy. Ý Lan nhìn nét mặt của anh ta có chút thất vọng nhưng liền nhanh chóng nở nụ cười “Dù sao thì được dọn đến ngôi nhà đó ở cũng là thành công bước đầu rồi. Chuyện còn lại cô ta sẽ từ từ tính tiếp”. Ý Lan nghĩ thầm. Chỉ cần được ở bên cạnh Đức Tuấn thì sợ gì không chiếm được trái tιм anh ta. Cô ta rất ʇ⚡︎ự tin với chính mình thì phải.

***

“Cái gì? Cô ta sẽ đến đây ở sao? Anh có Ьệпh sao? Để cô ta đến đây làm gì?” Đức Tuấn thốt lên kinh ngạc khi nghe thấy Đức Tuấn báo tin Ý Lan sẽ đến đây sống cùng bọn họ.

“Trước sau gì tôi cũng kết hôn với cô ấy. Cậu chấp nhặt chuyện này làm gì. Dù cậu có ghét cô ta đến mấy thì cô ta cũng sẽ là chị dâu cậu?”

“Hả? Chị dâu? Lại còn muốn cưới cô ta nữa? Anh bị điên thật rồi”

“Đức Tùng! Cậu là đàn ông cũng nên rộng lượng chút. Dù sao nhà chúng ta cũng rộng mà, thêm một người cũng đâu có sao. Chuyện hiểu lầm giữa hai người cũng nên hòa giải đi là vừa”

“Hiểu lầm sao? Tôi nói cho anh biết, tôi phản đối cô ta chỉ vì muốn tốt cho anh, để anh sau này không vướng phải một người phụ nữ không có liêm sỉ, chỉ vì ích kỷ bản thân mà bày đủ âm mưu thâm ᵭộc. Anh trước sau gì cũng phải hối hận”

“Tôi cũng không muốn tranh cãi với cậu về chuyện này nữa. Tôi quyết định rồi. Ý Lan sẽ chuyển về đây sống cùng chúng ta”. Đức Tuấn có vẻ rất cương quyết, không ai có thể cản nổi.

“Tôi cũng hết nói nổi anh rồi. Sau này anh có hối hận thì cũng đừng tìm tôi mà than vãn”

Đức Tùng thất vọng đi ra khỏi cửa. Vừa mở cổng ra thì gặp anh bộ mặt của Ý Lan đang đứng trước cổng nhà mình.

“Chào cậu! Từ nay tôi sẽ sống ở đây”

Ý Lan nhếch miệng cười mỉa Đức Tùng. Cô ta biết Đức Tuấn chắc vừa nói đến chuyện này nên mặt cậu ta mới khó coi như vậy.

Đức Tuấn hằn học liếc xéo Uyên Linh một cái, định không thèm nói mà đi thẳng thì cậu ta nghĩ ngợi điều gì đó liền quay lại nói khẽ vào tai Ý Lan “Cô đừng có ʇ⚡︎ự đắc ý. Tôi còn ở đây thì cái đuôi hồ ly của cô sớm muộn cũng lòi ra thôi”

Ý Lan ranh ma cũng chẳng chịu kém thua, cô ta hé miệng nói lại “Cậu không phải là đối thủ của tôi đâu. Đến Uyên Linh còn phải chịu bại trận dưới tay tôi đến nổi phải bỏ trốn khỏi nơi này. Loại người như cậu, không khó đối phó”

Nói xong cô ta đường hoàng sửa lại áo quần gọi tài xế ҳάch theo rất nhiều đồ đạc vào theo mình. Đức Tùng cay cú đá mạnh vào thóp xe cô ta một cái rồi bỏ đi. Nếu ở lại đây một giây phút nào nữa, chịu sự đả kích của cô ta như vậy không biết cậu có còn đủ giữ bình tĩnh mà không xé ҳάc người phụ không có chút liêm sỉ này không.

Ý Lan vừa vào đến cổng đã thấy Đức Tuấn đang đứng chờ sẵn ở đó rồi. Sắc mặt cô ta ngay lập tức đổi thành tươi roi rói “Anh chờ em lâu chưa? Em dậy từ sớm mà nhiều đồ đạc quá phải sắp xếp lại một chút”

“Em mang theo nhiều đồ đạc đến làm gì? Nhà anh cũng đâu có thiếu”

“Không được! căn phòng của anh đơn giản quá. Em phải trang hoàng lại cho ấm cúng hơn. Người ta phòng ngủ rất là quan trọng đó. Nhất là phòng tân hôn. Phải sắp xếp thật hợp phong thủy thì vợ chồng sống mới hạnh phúc được. Em cũng đi xem thầy rồi. Lát nữa ông ấy sẽ đến xem xét giúp chúng ta”

Chưa để cho Đức Tuấn nói tiếp, Ý Lan đã ʇ⚡︎ự ý kêu người ҳάch đồ vào phòng.

“Khoan đã! Cứ để ở ngoài trước đã. Anh thấy không quen lắm. Trước mắt em cứ ở phòng riêng đi”

Nói xong Đức Tuấn liền quay lại gọi chị giúp việc “Đưa cô ấy vào phòng”

Kì thực hôm qua, Đức Tuấn đã về nhà suy nghĩ một lúc rất lâu. Cuối cùng anh quyết định để Ý Lan dọn đến nhà mình nhưng ở riêng hai phòng. Việc này có vẻ như hơi kỳ cục nhưng anh không quen khi ở cùng phòng với Ý Lan cho dù hai người có sắp kết hôn đi nữa. Anh đã kêu người giúp việc chuẩn bị một phòng khác cho Ý Lan ở tạm thời.

Ý Lan nghe câu nói này của Đức Tuấn thì rất kinh ngạc. Cô ta cứ nghĩ mình dọn đến đây là phải ở cùng Đức Tuấn. Anh ta là vị hôn phu của cô, cớ gì hai người phải ở khác phòng chứ.

“Không được! Em phải ở cùng phòng với anh”

“Ý Lan! Tạm thời anh chưa thể ở cùng với em được. Em cũng biết mà, anh vừa mới hồi phục sức khỏe. Trí nhớ tạm thời chưa ổn định…”

Đức Tuấn chưa nói hết câu thì Ý Lan đã lại chen vào “Nhưng em là vợ sắp cưới của anh. Em phải ở cùng anh.Nếu không em mất công dọn đến đây làm gì chứ?”

“Ý Lan! Hãy cho anh thêm thời gian, được không? Tạm thời tình cảm của anh đang rất xáo trộn. Chính anh cũng không biết mình muốn gì nữa” Đức Tuấn cố giải thích cho Ý Lan hiểu vì anh ta biết chuyện này có vẻ như sẽ chạm đến lòng ʇ⚡︎ự trọng của cô ta.

“Anh không yêu em, không muốn em ở cùng anh đúng không?” Ý Lan bật khóc khiến Đức Tuấn càng cảm thấy bối rối liền dịu dọng dỗ dành “Ý Lan, nghe anh nói này. Ý anh không phải là như vậy. Nếu anh không yêu em thì đâu để em dọn đến đây phải không? Chỉ là anh chưa thể chấp nhận được chuyện này. Thiệt thòi cho em rồi”

Nói xong liền kéo tay Ý Lan vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình “Cho anh thời gian được không?”

Ý Lan không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý. Đức Tuấn đã nói như thế rồi, anh ta chắc đã có ý nghĩ khác rồi. Ý Lan càng thấy lo lắng. Nếu cứ giận dỗi đòi bằng được, Đức Tuấn không đồng ý để cô ở lại nữa, chẳng phải xôi hỏng bỏng không hay sao?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *