Mặc dù Lương Khanh Vũ đang chuyển chủ đề.
Nhưng chuyện mà anh ấy nói chính ҳάc cũng cần phải đối diện.
Dù sao hôm nay nói trước mặt nhiều đồng nghiệp, đối với quαп Һệ của chúng tôi, cũng nên có một lời giải thích.
Nhưng…
“Em xin lỗi.”
Tôi đã suy nghĩ cả ngày hôm nay cuối cùng vẫn chỉ có thể là đáp án này.
Ba từ ấy vừa dứt khỏi miệng, Lương Khanh Vũ liền nhét thức ăn vào miệng tôi nói: “Suỵt, anh biết em đang lo lắng điều gì, chỉ cần em đứng ở phía sau anh thì không cần phải sợ, anh nhất định sẽ ʇ⚡︎ự bảo vệ mình thật tốt, như vậy, anh mới có thể bảo vệ em.”
Câu trả lời của anh khiến tôi nhất thời hơi hσảпg hốϮ.
“Nhưng…”
Tôi định nói nhưng Lý Hào Kiệt sẽ không bỏ qua như vậy, Lương Khanh Vũ lại nói trước: “Em không hề làm liên lụy tới anh đâu.”
Không thể không nói, Lương Khanh Vũ thực sự đã khiến tôi rung động.
Tôi không dám chắc như vậy có tính là ҳάc định quαп Һệ không.
Nhưng sau đó, mỗi tuần tôi đều ăn cơm cùng Lương Khanh Vũ hai ngày.
Nhưng đồng nghiệp trong công ty lại không hề đối xử tốt với tôi.
Thậm chứ có nhiều tin đồn liên quan đến việc tại sao tôi lại vào tù.
Tôi đều vờ như không biết, không để ý.
Nhưng đó cũng không thể thay đổi được tình cảnh xấu hổ của tôi ở công ty.
Vì chức vụ của tôi là trợ lí của An Kiều nhưng An Kiều đã cho tôi vào danh sách đen từ lâu vì chuyện của tôi và Lương Khanh Vũ, cho dù tôi có nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta cũng chẳng không thèm đoái hoài tới tôi.
Hai tuần nay tôi đều ăn không ngồi rồi, chỉ đành ʇ⚡︎ự học.
Nhưng tôi biết như vậy không được, tôi nhận tiền của công ty nhưng lại không làm gì.
Tôi hạ quyết tâm, bắt đầu từ ngày mai sẽ đi theo An Kiều, cho dù cô ta có xem thường tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đi theo cô ta.
Cứ liên tục ba ngày như vậy.
Ngày thứ ba, An Kiều cố ý tránh tôi, đợi đến khi tôi phát hiện ra thì cô ta đã vào trong thang máy rồi, tôi đuổi theo thì cô ta đã lên xe đi mất.
Lúc tôi đứng ở cửa phòng, nhất thời có chút mơ màng, xe của Lý Hào Kiệt dừng ngay trước mặt tôi.
Tôi định đi nhưng bị anh ta kéo tay, ép tôi vào ghế sau bằng được!
“Anh làm cái gì vậy! Buông tay tôi ra!”
Tôi vùng vẫy, nhưng Lý Hào Kiệt khỏe vô cùng, dù tôi cố gắng như thế nào, bàn tay to lớn của anh ta vẫn nắm chặt lấy cάпh tay tôi!
Lý Hào Kiệt căn bản không để ý đến tôi!
Tài xế khởi động xe.
Tôi không biết anh ta đưa tôi đi đâu.
Suốt dọc đường, tôi dùng những lời cay ᵭộc nhất để mắng anh ta nhưng Lý Hào Kiệt không mảy may để ý.
Lúc xe dừng lại lần nữa, Lý Hào Kiệt mở cửa sổ xe, khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi tôi: “Nhìn đi, đây là đâu?”
Tôi quay đầu ra nhìn ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhận ra đây là đâu.
Trong phút chốc, gương mặt tôi trắng bệch.
Không biết từ bao giờ xe đã đi đến cô nhi viện.
Nhưng cô nhi viện đã không còn giống trong kí ức tôi, nếu không phải ở cổng có ghi “Ngôi nhà của những vì sao” thì tôi hoàn toàn không dám tin, trước mắt tôi đó là cô nhi viện mà tôi đã từng lớn lên.
Lúc này, Lý Hào Kiệt đã xuống xe, nói với tôi: “Đi thôi, vào trong đi.”
Lúc tôi theo anh ta đi vào cô nhi viện, viện trưởng đã đi ra chào đón.
Ông ấy nhìn thấy Lý Hào Kiệt thì lập tức đi đến, hết mực cung kính nói: “Tổng giám đốc Lý, anh đến rồi.”
Lý Hào Kiệt gật đầu, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói: “Đưa cô ấy đến thăm.”
Viện trưởng quan sát tôi, một lúc sau nhận ra, “Đây không phải là Tiểu Khanh sao?”
Tên của tôi ở cô nhi viện là Tiểu Khanh, cái tên Tống Duyên Khanh là sau khi tôi đến nhà họ Tống, Tống Tuyết đã đặt cho tôi.
Sau đó viện trưởng dẫn chúng tôi đi thăm quan, tôi mới biết, toàn bộ cô nhi viện đều là do Lý Hào Kiệt bỏ tiền ra trùng tu lại năm ngoái.
Trong cô nhi viện bây giờ không chỉ có nhà ở và phòng học, còn có phòng chơi trò chơi cho trẻ con, có phòng máy tính, phòng internet cho trẻ vị thành niên.
Đồng thời Lý Hào Kiệt còn mời giáo viên nước ngoài, mỗi tuần đến giảng bài cho bọn trẻ.Suốt dọc đường tham quan tôi không nói một lời nào.
Lúc tham quan xong, trở về xe, tôi không kìm nổi nói ra một câu “Cảm ơn”.
Lý Hào Kiệt liếc mắt nhìn tôi một cái, mặt không biểu cảm nói: “Tôi có thể trùng tu nơi này thì đương nhiên cũng có thể phá huỷ nó, tất cả đều do cô quyết định.”