Tôi rút tay ra khỏi tay của Lương Khanh Vũ.
Nhưng lúc này, An Kiều đã đi đến bên cạnh tôi, đôi mắt cô nhìn chằm chằm bàn tay vừa bị Lương Khanh Vũ nắm.
“Cô vẫn chưa về sao?” Lương Khanh Vũ nhìn thấy An Kiều, như thể không hề cảm thấy hành động của mình là sai, ngược lại còn nói: “Mau về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Như vậy là đang đuổi khéo cô ta vậy.
An Kiều cười trừ, gật đầu: “Vậy tôi về trước nhé, không làm phiền hai người nữa.”
Cô vừa định quay người rời đi, Lương Khanh Vũ lại nói thêm một câu: “Tống Duyên Khanh là đàn em khóa dưới của tôi vì vậy hãy chỉ bảo nhiều một chút.”
An Kiều khựng bước, nhìn qua hướng tôi, chậm rãi nói: “Được, anh yên tâm đi.”
Cứ như vậy mà nói chuyện qua nói chuyện lại.
Tôi biết bản thân đã bị kẹt ở giữa.
An Kiều vừa đi thì Lương Khanh Vũ nói muốn đưa tôi đi ăn cơm.
Tôi đồng ý, đợi khi lên xe, tôi nắm chắc bàn tay muốn chuyển động chìa khóa của anh, nói: “Anh Vũ, em có vài chuyện muốn nói với anh.”
Lương Khanh Vũ như thể biết được tôi muốn nói gì, vừa định mở miệng nhưng lại bị tôi cao giọng giành nói trước: “Em ở trong tù, bị người ta ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ.”
Câu nói của tôi khiến câu nói mà Lương Khanh Vũ vốn muốn nói lại bị nuốt lại.
Tôi nhìn anh, đem chuyện trước khi vào tù đã mang thai rồi chuyện sau khi ngồi tù bị người ta cưỡng ép ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ, tất cả đều nói ra.
Cuối cùng, tôi lại nói thêm một câu: “Em đã đến Ьệпh viện kiểm tra, bác sĩ nói ʇ⚡︎ử cung của em bị tổn thương, cả đời này cũng không thể mang thai được nữa.”
Câu nói này, là tôi đã lừa anh ấy.
Xét cho cùng thì Lương Khanh Vũ tốt như vậy, tôi không xứng với anh ấy.
Tôi nghĩ đàn ông đều muốn có một đứa con của riêng mình nên anh ấy không thể không để ý chuyện này.
Khi đó, tôi thật sự đã nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lương Khanh Vũ.
Tôi cho rằng mình đã đoán đúng.
Nhưng không, bỗng nhiên anh ôm chằm lấy tôi: “Duyên Khanh, thì ra ở trong tù em lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy, anh xin lỗi, là tại anh không đủ khả năng, không thể giúp em cãi thắng vụ kiện.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Anh Vũ, em nói là em không thể sinh con.”
“Không thể sinh con thì không sinh con, anh không để ý.”
Phản ứng của Lương Khanh Vũ hoàn toàn khác so với suy nghĩ của tôi.
Tôi vùng vẫy khỏi ʋòпg tay anh, nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng Lương Khanh Vũ cũng nhận thấy rằng bản thân dạogần đây quá thân mật với tôi nên đã chủ động đề nghị, ngoài cuối tuần ra thì sẽ không đến tìm tôi.
Ngày hôm sau, tôi tiếp tục đến khách sạn Lý thị, vừa bước vào liền thấy An Kiều đang nói chi tiết một vài vấn đề với người phụ trách khách sạn.
Khi tôi qua đó, cô ấy chỉ nói một câu bảo tôi liên lạc với Hà Công.
Hà Công là người phụ trách bộ phận kỹ thuật của dự án này.
Suốt cả một ngày, tôi đã chuyển từ trợ lý thiết kế đến nhân viên sai vặt của bộ phận kỹ thuật.
Có lúc muốn tìm An Kiều giải thích chuyện tối qua nhưng lại không thể gặp được cô ấy.
Buổi trưa khi đến bữa cơm, Hà Công thống nhất đặt suất ăn nhưng khi cơm được mang đến thì tôi mới nhận ra rằng, trong đó không có suất ăn của tôi.
Bất lực, tôi chỉ có thể bỏ tiền túi đi ăn ngoài.
Đợi khi tôi quay trở lại thì An Kiều chỉ vào tôi mắng mỏ: “Tống Duyên Khanh, cô làm gì vậy? Chuyện gì cũng không biết làm, bảo cô học từ cái cơ bản mà cô còn lười?”
Cô đứng trong đại sảnh, người đi qua đi lại ngoài công nhân ra còn có người của khách sạn.
Mọi người đều nghe thấy, tất cả đều với tâm trạng như đang xem chuyện cười.
“Ăn cơm.” Tôi trả lời.
“Ăn cơm? Người khác ăn cơm 20 phút chỉ có mình cô là được ăn cơm hết tận một tiếng, đúng không? Công ty mời cô đến là để cô ăn với ngủ sao?”
An Kiều đứng bên đó, hai tay khoanh trước ռ.ɠ-ự.ɕ, lớn giọng quát mắng tôi.
Thật ra trước đó là tôi hiểu nhầm bộ phận kỹ thuật đặt cơm có suất cơm của tôi nên mới làm gián đoạn thời gian.
Tôi biết An Kiều là đang cố ý gây khó dễ cho tôi, nhất thời không kìm được, phẫn nộ nói với cô ta: “Chị An, theo đuổi một người phải dựa theo khả năng của bản thân, chị không nhận được sự đáp trả của Tổng giám đốc Lương mà giận cá chém thớt lên tôi cũng vô dụng thôi.”