Lý Hào Kiệt nghe những lời của anh nhân viên, liền nói thẳng, “Chúng tôi chính là muốn chọn ngày xấu mới đến.”
Anh nhân viên lộ ra biểu cảm kì quái nhìn tôi, không nói gì nữa, cứ thế giúp chúng tôi làm.
Khi tôi cầm tờ giấy đỏ, cùng Lý Hào Kiệt bước ra khỏi cục dân chính, người đàn ông bỗng nhiên quay đầu lại, ngữ khí lạnh lùng nói, “Tống Duyên Khanh, nếu cô đã ngấm ngầm mưu tính muốn cưới tôi, tôi sẽ không để cho cô thất vọng đâu.”
Anh ấy nói nhấn mạnh hai từ thất vọng.
Rõ ràng là mùa nóng, nhưng tгêภ người tôi lại nổi hết da gà.
Tôi đang muốn giải thích, thì lái xe của Lý Hào Kiệt từ xa đi đến, trong tay cầm một bình nước và một hộp tђยốς nhỏ.
Lý Hào Kiệt ra hiệu, người lái xe liền đưa nước và hộp tђยốς cho tôi.
Tôi cầm hộp tђยốς, nhìn tên khoa học bên tгêภ vốn dĩ vẫn có chút nghi ngờ, nhưng khi tôi nhìn thấy dòng chữ nhỏ bên dưới, trái tιм bỗng thắt lại.
Dưới đó viết tђยốς tгáภђ tђคเ khẩn cấp 24 giờ.
Tôi không nói gì cả, ngoan ngoãn uống tђยốς.
Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi uống tђยốς, lạnh nhạt nói, “Sau này tôi đều sẽ nhìn cô uống tђยốς, vì vậy cô đừng hi vọng đến lúc mang thai dã chủng, sau đó bám lấy tôi!”
Người đàn ông nói xong, liền ném một chùm chìa khóa cho tôi, lên xe nghênh ngang đi.
Tôi đứng yên nhìn theo chiếc xe dần dần biến mất, trong lòng chua xót.
Nghĩ đến cuộc hôn nhân quan trọng nhất cuộc đời con người, tôi gánh vác cái tên của chị gáι, bây giờ tôi đã thực sự đăng kí kết hôn với Lý Hào Kiệt, nhưng lại bị người đàn ông đó đối xử như kẻ thù.
Tôi ngồi một góc của bồn hoa trước cổng, cắn chặt môi ngồi đó một lúc.
Mới đứng dậy tiếp tục làm việc.
Cuộc sống vẫn tiếp tục.
– —
Buổi tối, tôi không trở về căn nhà đám cưới đó, mà trở về nhà của Khương Thanh.
Khương Thanh đúng lúc cũng đang ở nhà.
Chị ấy thấy tâm trạng của tôi không tốt, kéo tôi lại hỏi.
Khi chị ấy cứ hỏi mãi, cuối cùng tôi cũng nói ra tình hình thực tế.
Sau khi nghe hết, một tay chống cằm lẩm bẩm một câu, “Người bà của em, rốt cuộc là muốn em tốt hay đang hãm hại em vậy?”
“Bà ấy muốn tốt cho em.”
Tôi khẳng định trả lời.
Tôi tin, cho dù tất cả mọi người đều không muốn tốt cho tôi đi chăng nữa, bà ấy cũng nhất định muốn tốt cho tôi.
Tôi cảm thấy Lý Hào Kiệt cũng rất tốt, vậy nên muốn lấy anh ấy.
Khương Thanh gật đầu, ôm vai tôi nói, “Được rồi, nói gì đi nữa hôm nay cũng là đêm tân hôn của em, đi, chị đưa em đi ăn gì đó.”
Mặc dù tôi không nỡ tiêu tiền, nhưng không thể bướng bỉnh với chị ấy.
Cuối cùng, chúng tôi chọn một quán lẩu bình dân.
Mùa nóng nên không có nhiều người ăn lẩu, lúc chúng tôi đi vào bên trong, trong tiệm chỉ có vài người.
Chúng tôi vừa ăn lẩu, vừa uống bια.
Uống ba lượt ɾượu, tâm trạng của tôi cũng chẳng có gì xấu nữa, chúng tôi lại chạy đi hát.
Chơi đến hơn mười hai giờ.
Thời tiết không nóng, chúng tôi liền đi về nhà.
Ai biết được vừa mới ra khỏi KTV chưa được vài trăm mét, đã nhìn thấy một chiếc xe đen dừng ở bên đường cách đó không xa.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Lý Hào Kiệt.
Nếu như xe của anh ấy đỗ ở đây, vậy anh ấy chắc chắn cũng đang ở gần đây.
Tôi nhìn đông nhìn tây, không lâu sau đó, đã nhìn thấy quán ɾượu cách đó không xa, Lý Hào Kiệt đang ôm một người phụ nữ đi ra ngoài.
Không cần nhìn, tôi cũng biết, người phụ nữ đó là Tống Duyên Minh…
Sắc mặt của chị ta đỏ ửng, có lẽ cũng đã uống không ít ɾượu.
Khi nhìn thấy hai người ấy, tôi cũng đã tỉnh ɾượu một chút, lòng bàn chân như rót chì, không bước nổi một bước.
Thật đáng mỉa mai, sau khi đăng kí kết hôn lần đầu tiên nhìn thấy chồng của mình, trong lòng anh ấy lại là người phụ nữ khác.
Lúc tôi dường như đã bỏ cuộc làm điều gì đó, Khương Thanh ở bên cạnh bỗng nhiên xông lên, đẩy Lý Hào Kiệt, mắng, “Lý Hào Kiệt, anh có còn biết xấu hổ không, không quan tâm đến vợ, đi ôm một người phụ nữ khác?!”