Rạn nứt – Chương 28

Tường Vi Đỏ
Kết

Một giọng nói đầy giận dữ từ bên ngoài cất lên:

-Về đâu,con gáι tôi từ lâu đã không còn là con dâu chị rồi,mong chị mang con trai chị về cho, gia đình tôi đón tiếp không nổi.

Ba chị gắt gỏng nói,bà Lan nghe ra trong gio gj nói ngoài tức giận còn có sự oán trách,bà cười gượng gọi:

-Anh…anh chị sui mới lên!!!

Ba chị vẫn không nể mặt mà nói:

-Sui gia gì ở đây, nói thật loại con rể như vậy tôi nhận không nổi!

Từ bốn năm trước sau khi chị bỏ nhà đi chị đã về thăm gia đình chị đã nói ra tất cả nổi lòng của mình với ba mẹ,chị xin ba mẹ cho chị đi xa một thời gian đợi mọi chuyện qua đi rồi sẽ trở về đường hoàng bởi chị biết hiện tại muốn anh buông bỏ là điều không thể. Hai gia đình ở cạnh nhau có động tĩnh gì sẽ không qua mắt được bên nhà anh, rồi còn hàng xóm lời ra tiếng vào nên chị quyết theo Oanh về quê của cô rồi sanh bé Bông ra ở đây.

Vài hôm trước ba mẹ chị nghe Oanh gọi điện nói về việc chị đã gặp lại anh,ông bà lo lắng không yên nên mới bắt xe lên đây gặp chị, vừa hay thấy cảnh này.

Anh thấy ba mẹ vợ lên, xấu hổ không dám ngước mặt lên nhìn chỉ cúi đầu lí nhí thưa:

-Ba mẹ mới lên ạ!!?

Ba anh hừ một tiếng khó chịu nói:

-Không dám,anh về đi nhà này không chứa nổi tượng phật lớn như anh đâu.

Mẹ chị là người khôn khéo,tính bà mềm mỏng hơn, biết chồng mình đang giận nên không dám đổ thêm dầu vào lửa,mặc dù bà thật sự coi thường hành vi của anh nhưng dù gì con gáι bà đã có con với anh,nhìn cảnh cháu bà không có mái ấm trọn vẹn bà không khỏi chạnh lòng,bà vẫn nhỏ nhẹ nói với chồng:

-Thôi ông đừng tức giận lại không tốt cho sức khoẻ,ông lại ghế ngồi đi ddax,đi đường mệt lắm rồi.

Rồi mẹ chị nói với bà Lan:

-Chị cũng lại đây ngồi đi,chúng ta nói rõ ràng một lần luôn cho xong.Hoài đi mang nước ra con.

Oanh thấy ở lại không tiện để nghe câu chuyện gia định chị nên kiếm cớ rồi đi:

-Ba mẹ với bác gáι đây ngồi chơi con đi đón bé Bông.

Mẹ cô đáp:

-Ừ cám ơn con.

Sau khi Oanh đi rồi,Hoài mang nước ra đặt xuống bàn, từ lúc anh đến cô chưa một lần nhìn anh.Anh xấu hổ với tất cả mọi người cũng không dám ngẩng mặt lên.

Mẹ chị nói:

-Con ngồi xuống luôn đi chúng ta nói chuyện.

Ba cô không vui nói:

-Không có gì để nói cả,bà thấy nó làm khổ con mình chưa đủ hay sao?

-Ông chậm đã,ông nóng như vậy được gì không?ông phải nhìn vào tình hình thực tế để nói đừng hành động theo cảm tính!!!

-Hừ tùy bà, nhưng nói trước là tui không đồng ý để con Hoài về cái nhà đó chịu khổ đâu.

Thấy thái độ của ba chị kiên quyết như thế bà Lan chỉ biết ngậm ngùi nói:

-Tôi thay mặt con trai tôi xin lỗi anh chị,Hoài à mẹ xin lỗi con,bao năm qua con một mình vất vả rồi.Bây giờ mẹ biết có nói ra lời gì cũng vô ích,con giận con trách thằng Đại thế nào cũng được nhưng mẹ xin con hãy nghĩ đến con gáι của con, con bé nó không có lỗi con à,lỗi là do ba nó lầm đường lạc lối mới khiến nông nổi như hôm nay.

Bà Lan nói mà nước mắt dàn dụa tгêภ gương mặt,nhìn cảnh này ai cũng không thể kìm lòng, nhưng nổi ủy khuất của chị chỉ bằng những lời nói này có đủ để bù đắp hay không.

Anh thấy mẹ mình phải vì mình mà xuống nước với ba mẹ chị,anh day dứt lắm, chuyện anh làm phải để mẹ thay anh ra mặt phận làm con anh mang Ϯộι bất hiếu với mẹ, việc anh làm đã đến lúc anh phải dũng cảm đối mặt,ông trời đã thương anh cho anh cơ hội gặp lại chị,anh đã mất chị một lần anh sẽ không buông tay thêm lần nữa.Thêm vào đó anh còn có con anh muốn dành những điều tuyệt vời nhất bù đắp cho mẹ con chị.

Anh run rẩy đứng dậy ra khỏi ghế,đến trước mặt ba mẹ chị,không do dự anh qùγ xuống, tất cả mọi người đều không tin vào hành động của anh, một người đàn ông đã bước sang tuổi 35 như anh có tiền có địa vị nay lại qùγ gối chịu Ϯộι trước mặt ba mẹ chị và chị,nhìn anh lúc này chẳng khác nào như một đứa trẻ phạm lỗi đang cầu xin sự tha thứ.

Mẹ chị thấy vậy vội nói:

-Con đứng lên rồi nói đừng làm vậy mất mặt lắm.

Anh Cương quyết lắc đầu,ánh mắt như van xin nhìn chị rời nhìn sang ba mẹ,anh dập đầu xuống đất một cái sau đó anh chân thành nói:

-Con biết bây giờ con nói gì cũng chỉ là ngụy biện cho hành động sai trái của con,con không dám cầu xin ba mẹ và em tha thứ cho con,con chỉ mong Hoài cho con cơ hội cuối cùng con được chăm sóc cho mẹ con cô ấy,con sai lầm rất nhiều,mất đi vợ con là điều đáng trách nhất trong cuộc đời con,con thật sự hối hận lắm,con chỉ xin Hoài để cho con gáι chúng con có một gia đình đầy đủ có cả cha lẫn mẹ.

Chị nắm chặt tay, ánh mắt đỏ lên cả vì tức giận và vì xót xa,tại sao đến lúc mất đi rồi anh mới biết quý trọng, người đàn ông trước mặt khiến chị vừa giận lại vừa thương,bao năm qua nói vất vả thì không có, bởi chị có ba mẹ chị,có mẹ nuôi và cả Oanh,hơn nữa chị có điều kiện chăm con không phải để con phải đói khổ, nhưng bù đắp như thế nào thì chị không khỏi chạnh lòng và tủi thân khi con hỏi mẹ ơi ba đâu,các bạn đều bảo sao không bao giờ thấy ba đưa đón con đi học?

Câu hỏi ngây ngô của con chị khiến tιм chị đau đớn không thôi.Giọng chị run rẩy cất lên:

-Anh còn mặt mũi để xin tôi tha thứ sao,con gáι anh ở đâu ra,đó là con tôi,con anh đã ૮.ɦ.ế.ƭ từ bốn năm trước rồi.

Anh qùγ lết về phía chị đau khổ nói:

-Không anh biết Bông là con gáι anh,em có thể tàn nhẫn với anh thế nào cũng được chỉ xin em cho anh nhận con đi em!!!

Chị xoay mặt đi không muốn nhìn vào gương mặt của anh.Bà Lan không kìm lòng được bà cầm tay chị nghẹn giọng nói:

-Con ơi,ᵭάпҺ kẻ chạy đi chứ không ᵭάпҺ người chạy lại,mẹ không dám cầu xin con tha thứ cho con trai mẹ, nhưng thằng Đại nó nói đúng,bé Bông nó thiệt thòi từ nhỏ rồi,con muốn để con bé nó thiếu thốn tình cảm của người cha đến bao giờ hả con????

Nghe được mẹ chồng nói,chị lúc này không nhịn được,bao nhiêu mạnh mẽ bỗng chốc buông xuống,chị ôm mặt khóc tức tưởi,bà Lan ôm chị vỗ về:

-Khóc đi con,tại mẹ hết,mẹ không biết dạy con để nó làm khổ vợ con nó như thế!!!

Chị lắc đầu nấc lên từng tiếng:

-Hức…không…không phải tại mẹ…mẹ đừng nói thế,con xin lỗi mẹ đã giấu mẹ về chuyện bé Bông lâu như thế!!!

Bà vỗ về lên lưng chị,nhẹ nhàng nói:

-Mẹ không trách con,con làm đúng lắm,mẹ biết giờ con không có cách nào tha thứ cho chồng con,con có thể cho hai đứa thời gian được không con?Cũng là tốt cho bé Bông con à!!!

-Con không biết…không biết mẹ ơi,,,con hận lắm huhu…

Thấy chị đau khổ như vậy cả mẹ chị và bà Lan không cầm được cũng đều khóc theo chị,anh chỉ biết siết chặt tay ʇ⚡︎ự trách bản thân mình làm cho những người anh yêu thương đau khổ!!!

Bà chị là người ngoài rắn trong mềm, thật lòng ông cũng quý và thương anh lắm,nhà không có con trai nên ông coi anh như con trai trong nhà, từ lúc biết chuyện anh làm với chị,ông giận lắm nhưng nay thấy con gáι vẫn còn tình cảm với chồng,cháu gáι ông cũng cần cha ông cũng không cấm cản làm gì,ông nói:

-Tùy con,con đã một lần đổ vỡ rồi suy nghĩ cho thật kĩ,con còn thương nó thì cho nó cơ hội không thì cứ dứt khoát cho nhẹ lòng.

Ông nói với bà Lan:

-Cháu là cháu chung của hai bên nội ngoại,tôi không phải không biết điều,chị có thể đến thăm bất kì lúc nào,lựa chọn là của con Hoài,vợ chồng tôi không ép buộc con bé, cứ để cho nó ʇ⚡︎ự quyết định cuộc sống sau này đi.Về thôi bà!

Chị với gương mặt đầy nước mắt nhìn ba chị đầy áy náy:

-Ba mẹ mới lên ở lại với cháu ít hôm đi ạ.

-Không cần đâu, dưới quê việc còn nhiều,giao cho con Huệ Một mình ở nhà ba không yên tâm,ba giận thì nói vậy thôi,hạnh phúc là của con con hãy để cho con tιм mình quyết định nên làm thế nào,hiện tại con cần và muốn gì,thôi ba mẹ về không lại muộn xe.

Chị nhìn ba chị, ông vì chị mà vội vã chạy lên đến nước còn chưa kịp uống, nhưng chị biết ông tính cách mạnh mẽ,kiên quyết một phần tính cách này chị cũng thừa hưởng từ ông, nước mắt chị chảy dài,chị thương ba mẹ chị đến gần cuối đời vẫn không yên tâm về chị,chị dằn vặt nói:

-Để con đưa ba mẹ ra xe.

-Thôi ba mẹ đi xe buýt ra Suối Tiên xe khách đầy ngoài đó,ba mẹ về đây.

Ông với bà đứng dậy đi ra,mẹ chị nhìn chị lén lau nước mắt,chị chạy theo ôm lấy mẹ lại cầm tay ba chị rưng rưng nói:

-Con ..xin lỗi ba mẹ con gáι bất hiếu đã để ba mẹ phiền lòng….

Bàn tay nhăn nheo của ông vỗ lên tay chị an ủi:

-Con nên nhớ dù con có như thế nào thì ba mẹ luôn yêu thương con,luôn chào đón con trở về.Hạnh phúc nha con gáι của ba.

Anh ở phía sau tiếp tục dập đầu thêm ba cái thật mạnh đến nổi trán trầy xước một mảng đỏ,anh nói:

-Con…cám ơn ba mẹ, con nhất định sẽ không phụ lòng vợ con nữa đâu, một lần đã quá đủ rồi,con nhất định sẽ về quê tạ Ϯộι với ba mẹ lần nữa!Con xin thề nếu con có làm gì lầm lỗi với vợ con thì trời không dung đất không tha!

Ba chị không nhìn anh, trước khi rời đi chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:

-Nhớ lấy những gì cậu nói hôm nay.Đừng để tôi thất vọng.
—-

Gần một tháng trôi qua kể từ ngày anh sang nhận lỗi với chị,chị ngoài mặt vẫn đối xử lạnh nhạt với anh nhưng nhìn lúc anh vui đùa bên con gáι chị cũng dần mở lòng hơn với anh,hôm thì anh mượn lý do mưa lớn không về được muốn xin ngủ nhờ nhà chị một hôm, nhưng chị kiên quyết từ chối,anh chỉ có thể thất vọng lững thững đi về.

Nhiều lần như thế chị cũng không nỡ nhất là khi bé Bông cứ kiên quyết đòi ba ở lại, chị hết cách nên miễn cưỡng đồng ý nhưng anh phải ngủ ngoài ghế sô pha.

Cũng may hôm nay Oanh nó đi trực mẹ nuôi thì đi chùa không về chứ không chị không biết giấu mặt ở đâu.

Đêm hôm trời bỗng nhiên mưa lớn sấm chớp đùng đùng khiến chị hoảng sợ vô cùng, nhất là lúc sinh Bông chị tưởng chừng như vì khó sinh mà cả chị và Bông đều пguγ Һιểм tính ๓.ạ.ภ .ﻮ,chị vẫn nhớ như in hôm đó sấm chớp cũng như hôm nay. Cảm giác đứng giữa làn ranh giới của sự sống và cái ૮.ɦ.ế.ƭ một người từng trải qua một lần như chị mới hiểu được

Anh nằm ngoài không ngủ được,nghe tiếng chị giật mình hét lên anh lấy hết can đảm chạy vào phòng chị,mò mẫm công tắc bật đèn lên thấy chị ngồi co ro trùm mền trốn vào một góc,mắt anh cay xè không nhịn được anh ôm lấy chị gọi:

-Hoài…em sao vậy,có anh đây em đừng sợ.

Theo phản xạ chị bỏ mền ôm lấy anh để tìm kiếm sự an toàn,chị chủ động ôm anh ς.-ơ τ.ɧ.ể anh cứng ngắc sau đó liền ôm chặt chị trong tay,anh hi vọng nếu đây là giấc mơ thì đừng bao giờ cho anh tỉnh lại, được một lúc sau khi ϮιпҺ thần ổn định lại, chị phát hiện đang ôm anh chị đẩy ๓.ạ.ภ .ﻮ anh ra, nói:

-Xin lỗi,anh có thể ra ngoài được rồi.

Mặt anh đầy vẻ tiếc nuối lẫn thất vọng,anh lủi thủi đi ra ngoài,chị nhìn theo bóng anh lại thở dài,chị không ngủ được đi sang phòng con gáι xem thế nào,may mà Bông vẫn ngủ say không bị tiếng sấm vừa rồi làm cho thức giấc.

Cổ họng chị khô khốc chị muốn xuống bếp uống nước,đi ngang qua phòng khách chị giật mình thấy anh đứng cạnh cửa sổ hút tђยốς,khói tђยốς khiến chị ho sặc sụa.
Nghe tiếng ho của chị anh vội dập điêú tђยốς rồi nói:

-Xin lỗi em,khuya rồi sao em không ngủ?

Chị ấp úng nói:

-Tôi…khát nước.

-Ừ em uống xong ngủ sớm đi.

-Anh…sao anh không ngủ đi lạ chỗ à?

-Không…anh thức đêm quen rồi.

-Anh…

Cả hai im lặng bầu không khí lại có chút lắng động,sau đó cả hai đồng thanh:

-Anh/Em…

Anh hắng giọng:

-Em nói trước đi!

-Không có gì,thôi anh cói ngủ chút đi khuya rồi đấy.

-Ừ em cũng vậy…

Lúc chị quay người lại không kìm được anh vội ôm lấy chị từ phía sau,chị giật mình nói:

-Anh làm gì vậy, buông ra!

Anh gục mặt vào hõm cổ chị da diết nói:

-Để yên một chút thôi được không,anh… thật sự rất nhớ em, rất nhớ cảm giác này,em biết không trong giấc mơ anh luôn mơ sẽ có ngày gặp lại em gia đình mình sống vui vẻ bên nhau.

Sau câu nói của anh giọt nước mắt nóng hổi của chị rơi xuống ướt lên tay anh,anh vội xoay người lại,lau đi giọt nước mắt của chị đau lòng nói:

-Đừng khóc anh không đáng!!!

Chị nghe xong càng khóc nhiều hơn,chị ᵭάпҺ lên ռ.ɠ-ự.ɕ anh ấm ức nói:

-Anh…ác lắm có biết không hả,anh có biết tôi hận anh thế nào không hả?hu hu anh là tên khốn пα̣п mà….

Anh ghì chặt chị trong lòng giọng khàn khàn nói:

-ừ anh là էհằղ.ℊ ҟհố.ղ,anh là thằng tồi em ᵭάпҺ mạnh vào ᵭάпҺ lúc nào mà em cảm thấy thoải mái thì thôi!!!

-Hức hức sao ..tôi lại vì anh mà đau đớn như vậy chứ!!!

Chị nắm lấy cάпh tay chị đẩy chỉ ra một chút anh cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt mặn chát của chị,nụ hôn dịu dàng ôn nhu khiến chị phần nào dại đi trong nụ hôn ấy.

Anh hôn lên đôi mắt đẫm lệ của chị sau đó không kìm được mà lần xuống hôn lên đôi môi mềm ấm của chị,nụ hôn khát khao sau bao năm trời xa cách,anh nhẹ nhàng dùng lưỡi tách môi chị ra, chiếc lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt ҳâм cҺιếм trong khoang miệng của chị,anh dần không làm chủ được hành động càng hôn chị mãnh liệt hơn.Bàn tay không yên phận luồn vào ռ.ɠ-ự.ɕ chị muốn được ѵυốŧ ѵε nơi mềm mãi đó của chị,chị cảm nhận được sự ấm nóng từ bàn tay anh đang di chuyển quanh ռ.ɠ-ự.ɕ mình,chị lúc này mới tỉnh táo vội mở mắt nhìn anh sau đó đẩy mạnh anh ra.

Chị khán cự khiến anh phải buông chị ra,cả hai đều thở dốc nhìn nhau,chị không biết cảm giác lúc này của chị là gì,không dám đối diện với anh chị vội vàng chạy vào phòng đóng sầm cửa lại. Chỉ suýt chút nữa thôi chị với anh đã vượt quá giới hạn của bản thân,vào đến phòng chị vuốt vuốt trước ռ.ɠ-ự.ɕ,tιм chị đạp nhanh liên hồi,mặt chị đỏ như ăn phải ớt,chị lao ℓêп gιườпg trùm kín chăn lại không dám nghĩ đến chuyện vừa xảy ra bên ngoài!!!!

Anh ngồi tгêภ ghế,tay không ngừng đưa lên môi ѵυốŧ ѵε,anh vẫn cảm nhận được ๒.ờ ๓.ô.เ mềm mịn của chị còn vương vấn tгêภ môi anh,anh nhìn về hướng cửa phòng vừa đóng lại nở một nụ cười ngọt ngào,xem ra anh vẫn còn cơ hội được trở về bên mẹ con chị.
——

-Em đến chưa?

-Tôi gần đến rồi mà có chuyện gì sao anh gọi tôi gấp thế??

Chị vừa kết thúc cuộc họp thì nhận được cuộc gọi của anh,nói chị đến nhà hàng Hương Xưa anh cần gặp chị có chuyện quan trong cần nói,chị cười thầm không biết anh lại giở trò gì nữa đây,dạo này rảnh rỗi lắm cứ làm phiền chị mãi không buông,không có việc gì cũng từ Sài Gòn chạy về Bình Dương chỉ với lý do nhớ con,sau cái đêm hôm đó vì xấu hổ nên chị cứ tránh mặt anh mãi.Gần cả tuần nay không thấy anh vây lấy chị quả thấy thấy có chút vắng vẻ,nay anh gọi lòng chị không tránh khỏi chút mong chờ.

-Tôi đến rồi đây,anh ở đâu vậy???

Chị nhìn ngó xung quanh không thấy anh đâu bất ngờ nhạc vang lên kèm theo một màn pháo bông giấy lên người chị

“happy birthday to you,….”

Chị há hốc kinh ngạc không nói thành lời,anh hát xong mang tặng chị một bó hoa to đùng:

-Tặng em,sinh nhật vui vẻ!!!

-Anh hoá ra hôm giờ anh không xuất hiện là vì chuẩn bị cho hôm này hả?

Anh cười nói với chị:

-Anh đã dành cả tuần đó,em biết không không gặp em với con anh thật sự rất nhớ nhưng lại dặn lòng xuống.

-Anh dẻo miệng….

-Em đến ngồi vào bàn đi.

Chị xấu hổ nhìn mọi người xung quanh,cũng gần 40rồi mà còn tổ chức sinh nhật hoành tráng như vậy,chị đến bàn ngồi nói lí nhí với anh:

_Anh người ta nhìn quá trời kìa kì muốn ૮.ɦ.ế.ƭ!!!

Nghe vậy anh bật cười giọng nói lớn

-Sao lại kì anh chuẩn bị cho vợ anh thì kì làm sao được có phải không mọi người?

Anh đứng lên tiếp tục nói:

-Xin lỗi mọi người đã phiền mọi người rồi hôm nay sinh nhật vợ tôi,trong quá khứ tôi từng làm tổn thương cô ấy rất nhiều,nhân dịp hôm.nay sinh nhật cô ấy tôi muốn cầu hôn cô ấy một lần nữa,mọi người cổ vũ ϮιпҺ thần cho tôi có được không?

Tất cả khách trong nhà hàng đều bị một màn lãng mạn trước mắt làm cho cảm động,họ vỗ tay thật to cổ vũ cho anh.

Nhận được sự ủng hộ của mọi người anh phấn khích nói thêm:

-Cám ơn tất cả mọi người, nếu cô ấy đồng ý chầu hôm nay tôi mời mọi người tỏ thành ý được không hả???

Tất cả mọi người đồng thanh:

-Được… được….

Sau đó anh qùγ xuống lấy trong túi ra hộp nhẫn,mở nắp hộp ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trước mắt chị,anh mong chờ nói;

-Làm vợ anh nhé!!!

Mọi người xung quanh đứng lên vỗ tay hô lớn:

-Đồng ý đi,đồng ý đi….

Bỗng lúc này trong đám đông một cô gáι lao về phía chị,tгêภ tay là con dao thái sắc nhọn kèm theo tiếng hét lớn:

-Con khốn tao ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mày!!!

-Hoài cẩn thẩn!!!

Anh bật dậy chắn trước mặt chị

“phập”

Mũi dao đâm sâu vào bụng anh,hành động của cô gáι kia quá nhanh quá bất ngờ tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ,chị run rẩy ôm lấy anh từ sau, nước mắt giàn dụa:

-Không,anh Đại…không….

Cô gáι kia cũng không ngờ anh đỡ lấy nhát dao này cô ta mềm nhũn người ngồi sụp xuống đất,ánh mắt thất kinh Һσα̉пg ℓσα̣п nói;

-Sao sao anh lại bảo vệ chị ta,em không cố ý…em xin lỗi…

Anh không nhìn cô ta lấy một cái,xoay người lại lau nước mắt cho chị,anh khó khăn nói:

-Đừng khóc,anh không sao… nếu anh có mệnh hệ gì em…em tha thứ cho anh được không?

Chị liên tục lắc đầu nói:

-Không anh sẽ không sao mà,anh có làm sao thì cả đời em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu,anh nghe rĩ chưa hả?,làm ơn có ai không gọi cấp cứu dùm tôi.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn vội gọi xe cấp cứu và côпg αп đến,hai người đàn ông tiến lên khoá tay cô gáι kia lại đợi cα̉пh sάϮ đến.

Cô gáι kia không ai khác chính là Lệ, từ sau khi bị anh bán cho lão Thông cô ta sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ,sau khi lão Thông chơi chán lại đẩy cô ta cho những lão khác dày vò, hết tiếp khách này lại đối tác kia của lão,hôm nay vừa lúc cô ta đi gặp đối tác của lão Thông trong nhà hàng này thì gặp cảnh anh cầu hôn chị, nghĩ đến những tủi ทɦụ☪ cô ta chịu mà chị lại vì cớ gì được hạnh phúc,quá phẫn üất cô ta cầm lấy dao gọt hoa quả tгêภ bàn lao đến chị ai ngờ người bị đâm lại là anh.

Cô ta ngửa mặt lên trời gào lên thê lương:

-Tại sao…tại sao lúc nào cũng là chị ta…chị ta có điểm nào hơn tôi sao anh lại đối xử với tôi như vậy chứ!!!

—-
Nửa tháng sau anh vẫn hôn mê bất tỉnh,ngày bị Lệ đâm anh được đưa vào Ьệпh viện với tình trạng nguy kịch tình trạng suy hô hấp nhịp tιм dần yêú, vết thương đâm trúng ¼ lá phổi,lúc đưa viện anh đã hôn mê sâu.Đội ngũ bác sĩ nhanh chóng cấp cứu cho anh,ca phẫu thuật thành công nhưng đã nửa tháng qua anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại,vẫn nằm thở oxi trong phòng hồi sức đặc biệt.

Chị túc trực thường xuyên bên cạnh chăm sóc cho anh,nhìn anh mới trước đây còn khoẻ mạnh,luôn làm phiền chị khiến chị phát cáu nhưng giờ nằm bất tỉnh như vậy,tιм chị nhói lên từng cơn,anh vì cứu chị mà ra nông nổi này,giây phút chứng kiến anh ngã xuống trước mặt chị chị đã nhận ra một điều anh thật sự quan trọng với chị,chị vẫn còn yêu anh nhiều lắm chỉ là tổn thương anh mang lại cho chị quá nhiều khiến chị không dám mở lòng đón nhận thêm lần nữa thôi,sóng mũi chị cay xè,chị lau tay cho anh nghẹn ngào nói:

-Anh tỉnh lại đi,bé Bông nhớ anh lắm,anh sao cứ nằm hoài không tỉnh vậy,anh là đang muốn dày vò em đúng không????

Chị ʇ⚡︎ự ᵭộc thoại một mình lúc cười lúc lại khóc trong vô cùng đáng thương.Chị ngồi xuống ghế nhẹ nhàng cầm tay anh,bàn tay xanh xao gầy gò nổi đầy gân xanh,chị lại tiếp tục thổn thức:

-Anh nói là sẽ bảo vệ mẹ con em mà,sẽ không bao giờ làm em buồn nữa, vậy mà anh lại nuốt lời anh xem anh nằm đây thì làm sao anh bảo vệ em được,anh làm em lo lắng lắm anh biết không??? Anh từng hỏi em có tha thứ cho anh không,em đồng ý nếu như anh tỉnh lại em đều đồng ý tất cả yêu cầu của anh mà.Nếu anh cứ không chịu tỉnh lại em…em và con sẽ theo người khác

Chị chồm người dậy hôn nhẹ lên trán anh,giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống,chị bỗng giật nảy mình vì bàn tay mình bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lại,chị tròn mắt nhìn xuống thấy anh đang mở mắt nhìn chị,giọng anh đứt quãng khàn đục vang lên:

-Ai cho phép mẹ con em rời xa anh chứ!!!
Hết ..
Cám ơn mọi người nghen ! Đừng chấm lỗi chính tả, nghiệp dư mà có trình độ viết chuyện thực tế, kiếm tiền nghề khác nhé ..

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *