Rạn nứt – Chương 16

Tường vi Đỏ

Anh vừa nói xong thì chị né khỏi tay anh đi thẳng ra ghế sopha,anh biết chị giận anh nên chỉ đành lẽo đẽo theo sau chị,chị ngồi xuống hai chân bắt chéo lại lúc này chị đã không còn vẻ đau thương như hôm qua,dường như nỗi đau quá lớn khiến chị gần như trở thành một người vô cảm trước anh,chị hờ hững nói:

-Có chuyện gì anh nói đi.

Thấy chị như thế lòng anh lại chua xót,anh ngồi xuống đối diện chị,mấp máy môi nói:

-Anh…anh…xin lỗi,hôm qua anh nhất thời không kìm chế được hành động của anh nên mới….

Chưa đợi anh nói hết câu,chị đã cười nhạt đáp:

-Nếu là chuyện này thì không cần đâu, lời xin lỗi của anh bây giờ không có ý nghĩa.

Anh thấy thái độ chị dứt khoát như vậy lòng anh lo lắng không thôi, chẳng lẽ chị thật sự muốn ly hôn với anh thật sao,dù thế nào anh vẫn kiên quyết không đồng ý việc ly hôn.Anh đứng lên đi qua ngồi gần chị,tay anh run run cầm lấy đôi tay lạnh buốt của chị anh,anh thật lòng nói:

-Anh biết anh sai rồi,em đừng như thế với anh nữa được không Hoài chẳng lẽ tình cảm vợ chồng nhiều năm như thế em có thể quên nhanh như vậy được sao em,anh chỉ là nhất thời hồ đồ,không nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy,em…em hãy tha thứ cho anh lần này thôi được không em?

Tha thứ sao, thật nực cười,anh nói chị làm sao để tha thứ cho anh đây, những nổi đau,tổn thương anh gây ra cho chị dù có ૮.ɦ.ế.ƭ chị vẫn không thể nào quên được,chị thờ ơ nói:

-Cũng nhiều năm qua đi rồi,tôi biết tình cảm rồi có lúc sẽ phai nhạt,lúc đầu lấy nhau anh có nhớ tôi từng nói những gì không,tôi nói rằng những lỗi lầm anh gây ra tôi đều có thể tha thứ riêng việc phản bội tôi thì không,tôi từng nói nếu anh đã hết yêu tôi anh hãy cứ nói ra tôi sẵn sàng buông tay để anh tìm hạnh phúc mới, chẳng lẽ anh đã quên thật rồi sao? Nếu biết sẽ có ngày hôm nay tại sao anh lại còn cố tình làm như thế,anh có biết tιм tôi đau lắm không?Đau lắm anh à!!!!

Anh chẳng biết nói gì ngoài hai từ xin lỗi,anh ôm chầm lấy chị như muốn tìm kiếm hơi ấm quen thuộc từ chị, nhưng anh bây giờ chỉ cảm nhận được toàn hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người chị,chị cứ mặc kệ để anh ôm mình biết đâu đây có thể là cái ôm cuối cùng mà chị miễn cưỡng để anh ôm chị như thế!

Thời gian trôi qua trong sự im lặng đến đáng sợ chỉ có nghe tiếng tí tách của đồng hồ tгêภ tường và hơi thở nặng nề của anh,chị tưởng tượng lại cái cảnh anh cũng ôm Lệ như thế,còn yêu thương ѵυốŧ ѵε bụng cô ta,chị lại thấy ghê tởm với sự đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ này của anh,chị cứng rắn nói:

-Ôm đủ chưa,anh có thể buông tôi ra được rồi chứ?

Chị dứt khoát đẩy anh ra,ánh mắt anh lộ rõ sự luyến tiếc và thất vọng,anh biết còn nói về chủ đề này khiến chị khó chịu nên anh lảng tránh sang chuyện khác,anh hỏi chị:

-Em chưa ăn sáng à?Thức ăn anh chuẩn bị vẫn còn nguyên tгêภ bàn!?

-Tôi không quen như thế, trước giờ tôi vẫn thường sinh hoạt một mình,anh hâm lại rồi ăn đi,tôi ăn mì rồi.

Anh vẫn cố gắng níu kéo chị,anh nói:

-Cũng trưa rồi,hay là anh nấu món khác cho em ăn,em thích ăn gì anh sẽ chuẩn bị ngay.

Chị thở dài quay sang nhìn anh,lần này chị nhìn anh thật kĩ như thể đây là lần cuối cùng chị nghiêm túc nói chuyện với anh,chị nói:

-Anh Đại này, đừng cố công vô ích nữa,anh biết đấy có những thứ đã mất đi rồi thì con người ta mới thật sự quý trọng,anh có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi thì không thể,hơn nữa cô ta đã có thai con của anh rồi anh định giải quyết như thế nào đây, chẳng lẽ anh sẽ bỏ rơi cô ta để về với tôi, thà tôi không biết thì thôi chứ đã biết rồi việc này nó sẽ ám ảnh tôi suốt cuộc đời khiến tôi đau khổ dằn vặt,anh nói đi tôi làm sao có thể tiếp tục sống cùng anh được…Còn nữa dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật tôi không thể sinh con cho anh,cho nhà họ Vũ của anh được,anh lại là con đích tôn trong dòng họ đừng khiến ai phải khó xử nữa anh à,buông tay đi tôi mệt mỏi rồi!

Anh dường như gục ngã trước những lời thẳng thắn của chị, từng câu từng chữ chị nói ra đều rất đúng,anh bây giờ đã đặt vào tình thế đã rồi, bây giờ anh làm gì cũng đều khiến hai người phụ nữ của anh đau khổ,anh cay đắng cười khổ thốt lên:

-Hay là anh đi ૮.ɦ.ế.ƭ em nhỉ?

Chị không ngờ anh lại nghĩ tiêu cực như thế,đàn ông có gan làm thì có gan chịu,chị nghiêm khắc nhắc nhở anh:

-Anh nghĩ ૮.ɦ.ế.ƭ rồi là hết sao,không anh à ૮.ɦ.ế.ƭ thì dễ rồi nhưng sống mới khó,sống để anh mở to mắt ra mà nhìn hậu quả anh làm ra.

Anh suy sụp đáp:

-Em nói đúng,anh bị như vậy là đáng đời, nhưng mà anh không thể nào xa em được,em có biết khoảng thời gian em đối xử lạnh nhạt với anh anh đã đau lòng tới mức nào không?em chìm đắm trong nỗi đau của em nhưng em lại không biết rằng anh cũng là con người anh có cảm xúc của anh….

-Vậy nên anh ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ chỉ vì lý do này sao?

Anh ấp úng không nên lời:

-Anh…anh….

-Được rồi,đủ rồi,anh lấy lý do đó để bao biện cho hành động của bản thân anh,anh không bao giờ hiểu được đâu, khoảng thời gian đó tôi trầm cảm và đã từng có ý định ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử, tôi thu mình trong thế giới hạn hẹp đen tối của tôi, tôi ước như lúc đó anh hiểu cho tôi, chỉ cần một hành động nhỏ của anh cũng đủ để tôi giúp tôi vượt qua được những tháng ngày u ám đó.Nhưng anh không làm được…anh không sai chẳng qua là do tôi quá tin tưởng anh mà thôi, chung quy lại chúng ta không biết nghĩ cho nhau, không thông cảm được cho đối phương, không thể sống vì nhau.Vậy nên kết thúc ở đây đi!

Nói xong chị dứt khoát đứng lên đi vào phòng để anh ngồi sững sờ tại chỗ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của chị,anh đưa tay ra với lấy khoảng không trước mặt,khoảng cách của hai người họ chỉ gần trong gang tấc nhưng dường như anh cảm nhận được có một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa hai người họ khiến anh không thể nào chạm tới được.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *