Qua một đời chồng chương 28

Dung đang làm việc thì có tin của sếp nhắn lên phòng có việc. Dung hơi lưỡng lự vì rất ít khi sếp gọi gặp riêng cô thế này. Thường thì vào cuối tháng khi có khen thưởng hay tuyên dương, công ty cũng sẽ khen thưởng công khai chứ ít khi được gặp riêng sếp.

Linh tính mách bảo cô có chuyện chẳng lành. Dung cũng khá nhạy bén trong những việc như thế này. Tuy có chút lo lắng nhưng cô cũng cố gắng tỏ ra một cách bình thản nhất, ngẩng cao đầu ʇ⚡︎ự tin lên gặp sếp.

“Cô dạo này có chuyện gì à?” Sếp không nhìn cô mà vẫn chăm chăm đọc tài liệu tгêภ tay mình.

“Dạ?” Dung ngạc nhiên, không biết sếp có ý gì.

“Tôi nghe khách hàng phản hồi lại, cách ứng xử của cô với họ không hay lắm. Người ta gọi vào đường dây nóng để khiếu nại đấy. Làm trong lĩnh vực của chúng ta, mất khách hàng là coi như đi tong sự nghiệp. Là một nhân viên gương mẫu và xuất sắc trong nhiều năm qua, tôi nghĩ cô phải hiểu rõ điều này chứ!”

“Dạ. Thưa chị… em…em…”Dung luống cuống. Đây là tình huống bất ngờ mà cô chưa từng nghĩ tới. Dung có thể đanh đá với bạn bè nhưng với khách hàng thì chưa bao giờ. Cô không biết tại sao lại bị người ta gọi cả vào đường dây nóng để khiếu nại như thế.

“Tôi không muốn nghe cô giải thích bất kỳ lý do nào nữa. Tôi chỉ thông báo cho cô biết. Nếu còn khách nào gọi trực tiếp vào đường dây nóng của công ty về cô thì cô hãy ʇ⚡︎ự viết đơn xin nghỉ việc đi.”

“Dạ… Thưa chị! Em xin lỗi chị! Em sẽ không để sự việc tương ʇ⚡︎ự xảy ra nữa.” làm bao nhiêu năm trong nghề, Dung biết không thể cầu xin sếp mình thương hại bất kể vì lý do gì. Sếp đã nói có nghĩa là đúng, dù cô có đúng thì vẫn phải cúi đầu nhận lỗi.

“Xong rồi. Cô về làm việc của mình đi.” Sếp nói, vẻ mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.

“Vâng! Em chào chị, em về ạ!” Dung cúi đầu rồi quay ra về, khẽ đóng cảnh cửa lại nhìn trộm sếp.

Cô trở về chỗ làm việc, người như mất hồn. Cô nghĩ đi nghĩ lại những khách hàng của mình. Cô chưa từng thấy ai phản hồi hay phàn nàn gì về cô cả. Dung có thể vỗ ռ.ɠ-ự.ɕ mà ʇ⚡︎ự tin rằng, cô là nhân viên xuất sắc nhất công ty này và là phó trưởng phòng trong tương lai. Thông tin này cô đã biết từ năm ngoái. Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Cô chưa bao giờ làm phật lòng sếp mình. Thậm chí là còn được lòng sếp là đằng khác.

Vài phút lơ đễnh khiến Dung mất tập trung vào công việc. Mấy cô bạn đồng nghiệp nhìn nhau bàn tán. Dung chẳng mấy quan tâm về họ. Nhưng lần này họ lại khiến cô suy nghĩ nhiều. Hay là một trong số bọn họ ghen ăn tức ở mà mạo danh khách hàng gọi để khiếu nại cô? Con gà tức nhau tiếng gáy. Mấy cái người lười nhác này mà muốn so sánh với cô sao? Dung càng nghĩ càng tức. Cô nhất định sẽ phải tìm ra bằng được người đứng đằng sau chuyện này để minh oan cho chính mình.

Dung đứng dậy chạy lại chỗ mấy người bạn khác đang chụm đầu vào nói chuyện thì bất ngờ có điện thoại. Cô nhìn màn hình thì thấy tên mẹ chồng.

“A lô! Tôi đây!”Giọng Dung lạnh lùng.

“Xem ra cô vẫn còn cao ngạo lắm nhỉ!” Bà Thi bỡn cợt.

“Bà nói thế là có ý gì?” Dung bắt đầu nghi ngờ.

“Tôi tưởng là cô đã được sếp mình nói rõ rồi chứ!”

“Hoá ra bà là người đứng đằng sau vụ này!” Dung tức giận quát lên.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Còn cô muốn xem kịch bản tiếp theo là gì nữa không?”

“Bà đừng hòng dọa được tôi.”

“Tôi không dọa. Mà là tôi làm thật. Vậy là cô chưa hiểu hết bà mẹ chồng này rồi. Vậy nhé! Chờ vài phút nữa sẽ có kịch hay tiếp có cô em.”

Bà Thi tắt máy đột ngột, còn không kịp để cho Dung tức giận cҺửι mắng mình thêm câu nào.

Mặt Dung đỏ gay, ánh mắt đục ngầu ném chiếc điện thoại xuống đất. Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn cô. Lúc này Dung mới chợt nhớ ra mình đang ở nơi làm việc. Nơi mà cô là người dẫn đầu xuất sắc trong mọi lĩnh vực. Cô không thể ᵭάпҺ mất mình, mất công việc này chỉ vì một phút nóng giận. Như thế chẳng phải là trúng kế bà ta còn gì! Dung ʇ⚡︎ự trấn an mình, cố gắng giữ thật bình tĩnh.

Dung cầm điện thoại lên bỏ lên bàn, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy vi tính như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó.

Vài phút sau thì email cô báo tin. Bình thường thì đó là thông tin liên quan đến khách hàng của cô nên cô vội mở ra ngay. Đó là một email lạ.

Thư mục không tiêu đề. Dung thấy lạ nhưng vẫn mở tiếp ra xem. Đó là một video. Dung hơi chột dạ nhưng vẫn mở tiếp.

Trong video ghi lại đoạn cô và hai tên côn đồ đang túm tóc một cô gáι cắt tóc và ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ cô ta. Gương mặt Dung không đeo khẩu trang nên nhìn rất rõ. Tay Dung run lên. Cô biết đây chính là âm mưu của mẹ chồng mình. Nhưng tại sao bà ta lại có đoạn video đó chứ? Rõ ràng hôm đó chỉ có cô và hai tên côn đồ kia. Hai tên kia là đệ ʇ⚡︎ử ruột của cô, cô thuê họ rất nhiều lần, chắc chắn không phải họ quay lại. Mà có quay cô cũng phải biết chứ! Hay con bé kia? Không! Nó bị cô dọa cho đ.ái ra quần rồi làm sao mà dám quay lại. Vậy tại sao bà ta lại có đoạn video này? Dung nghĩ mãi vẫn không ra được lý do.

“Thế nào? Cô có thấy rõ gương mặt mình trong đoạn video tгêภ không?”

Tin nhắn từ mail gửi đến.

“Là bà phải không?”

“Cô biết rồi còn hỏi?”

“Bà có ý gì?”

“Cô thử xem, ᵭάпҺ người và cố tình hạ ทɦụ☪ người khác có tổ chức thì bị phạt mấy năm tù nhỉ?”

“Bà đừng có mà gắp lửa bỏ tay người? Chẳng phải con bà đã ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ với nó trước hay sao?”

“Đương nhiên tôi biết con trai tôi dan díu với nó. Nhưng đó là việc của tôi. Tôi sẽ có cách để con trai tôi vô Ϯộι. Tôi chỉ muốn hỏi cô xem cô có nắm chắc luật bằng tôi không? Hãy lo cho bản thân mình trước đã nhé! Chuyện con trai tôi thì hãy để mẹ nó lo. Giờ cô nên giở luật ra đọc là vừa rồi đó. Ha ha!”

Cuối bức thư là một icon cười thỏa mãn.

Dung tức giận ᵭ.ậ..℘ bàn văng cả con chuột xuống đất. Cô không thể kiềm chế được mình nữa rồi. Họ đã làm cái quái gì sau lưng cô vậy? Không lẽ họ cấu kết với con bé kia lừa cô? Không! Nhất định cô phải hỏi cho rõ.

Dung kiên nhẫn chờ hết giờ làm việc rồi gọi điện cho Hồng Đăng hẹn gặp. Hai người họ đã ly thân không còn sống chung nhà. Hồng Đăng sống ở nhà mẹ. Còn Dung thuê nhà sống một mình cùng con.

Vừa thấy mặt Hồng Đăng, cô đã xông vào túm lấy cổ áo anh ta hét lên:

“Rốt cuộc là các người đang làm gì sau lưng tôi hả?”

Hồng Đăng bất ngờ bị vợ túm cổ áo giữa chốn đông người thì xấu hổ quá hất tay Dung xuống.

“Cô đang làm cái gì vậy hả? Ở đây là quán cà phê đấy.”

“Tôi đếch thèm biết đây là chỗ nào. Tôi hỏi anh, tại sao anh dám cấu kết với con ca.ve kia để hại tôi?”

“Cô đang nói cái gì tôi không hiểu.” Hồng Đăng vẫn còn ngơ ngơ không biết vợ đang nói về vấn đề gì.

Dung run run lục điện thoại mở mail lên và đưa cái video kia cho Hồng Đăng xem.

“Thế đây là cái gì? Tại sao anh có được đoạn video này?”

Xem xong đoạn video, Hồng Đăng mới hiểu vấn đề. Anh ta xốc lại cổ áo nói:

“Nhắc đến chuyện này tôi mới nhớ. Tôi còn chưa tính sổ với cô đấy. Tại sao cô dám làm vậy với cô ấy hả? Cô có biết ħàɲħ ħạ người khác là ρҺα̣м ρҺάρ không?”

“Thế anh có biết ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ trong thời kỳ hôn nhân là pháp pháp không?”

“Chuyện đó… Tôi… tôi… Mà dù có như vậy thì cô cũng không được ᵭάпҺ người, lại còn cắt trụi tóc người ta như vậy?”

“Thế tôi là cái gì của anh? Tôi vợ anh đấy, vợ hợp pháp của anh đấy! Anh ngang nhiên đi cặp bồ lại còn về trách tôi nữa hả!” Dung bô bô cái miệng cҺửι chồng trước tất cả mọi người không một chút nể nang.

“Cô bé bé cái miệng cái!” Hồng Đăng nhìn ngó xung quanh ngại ngùng can vợ.

“Tôi không bé đấy! Tôi muốn nói cho cả nước này biết anh ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ đấy. Tôi coi anh còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa.”

“Thế rốt cuộc cô gọi tôi ra đây là có chuyện gì?” Hồng Đăng biết thừa tính nết vợ nên không dám đôi co với cô nữa. Anh muốn biết mục đích vợ gọi anh ra đây làm gì.

Bây giờ Dung mới sực nhớ ra, mục đích cô muốn gặp chồng là hỏi cho rõ tại sao bà Thi lại có cái video đó chứ không phải cái vụ ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ của anh.

“Tại sao anh có đoạn video này? Có phải anh cấu kết với con d᷈-i᷈ đó hại tôi?”

Dung cố bình tĩnh lại hỏi cho ra nhẽ.

Lúc này, Hồng Đăng mới nhớ lại. Lần trước sau khi Dung dẫn theo hai tên côn đồ đến cửa hàng cô gáι kia để ɧà.ήɧ ɧύ.ήɠ và cảnh cáo. Cô ta sợ quá mà dọn đi không dám đến gặp hay liên lạc với anh nữa. Hồng Đăng tìm cách gọi điện nhắn tin đều bị chặn. Các trang ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội facebook hay zalo đều blok anh. Hồng Đăng không hiểu vì lý do gì mà Yến, cô bồ bé bỏng của anh ta đột nhiên mất tích.

Ngày nào anh cũng đến quán cắt tóc của cô ta để tìm. Nhưng quán vẫn đóng cửa im ỉm. Hồng Đăng chán nản ɾượu chè một dạo.

Bà Thi không biết nghe ở đâu được cái vụ con dâu mình dẫn đầu gấu đi ᵭάпҺ ghen con gáι nhà người ta. Bà cho người đến tận nơi nhà cô gáι kia hỏi thăm tin tức của cô ta và biết được cô ta đã ra Hà Nội một thời gian chờ cho tóc mọc trở lại mới dám về nhà. Bà Thi hỏi rõ chuyện đầu đuôi. Cô gáι cứ sợ bà mẹ chồng lại đến để ᵭάпҺ cho cô một trận nữa nên lo sợ qùγ xuống van xin. Không ngờ bà không những không trách mà còn cho cô một số tiền lớn và nói cô cứ dọn về cửa hàng cũ làm việc. Bà cũng đảm bảo Dung sẽ không dám làm gì cô. Đoạn video đó là do camera của quán tình cờ ghi lại. Dung đã vô ý quên mất là quán cô ta có lắp camera. Chuyện này là do chính một tay bà Thi làm. Hồng Đăng cũng không biết gì nên Dung có hỏi cũng vô ích.

Thấy chồng cứ ấm ớ như không. Dung điên tiết đuổi anh ta về. Dung biết, Hồng Đăng cũng chẳng biết chút gì về âm mưu của mẹ mình. Đúng là đồ vô tích sự. Cô gầm gừ đứng dậy lườm chồng rồi đi thẳng về nhà.

***

Vân mải mê nhổ cây tђยốς ở vườn. Thằng Bi đi đá bóng với đám bạn về thì mệt quá lăn ra giường thϊếp đi. Vân chủ quan nên cũng không để ý con.

Mãi đến chiều tối thì có tiếng xe ô tô của Phương đến. Vân nghe tiếng xe thì đoán biết Phương nên đứng dậy ngóng con. Mọi lần thằng Bi nó cũng về rồi vào coi tivi hoặc chơi ô tô trong nhà. Nhưng cứ nghe tiếng ô tô của Phương là nó bỏ tất để chạy ra đón anh. Nhưng hôm nay Phương vào đến tận sân nhà vẫn không thấy nó chạy ra đón.

“Bé Bi đi chơi rồi hả Vân?”

Phương thấy lạ liền hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa. Lúc nãy có thấy nó về rồi mà nhỉ. Hay nó sang nhà bà Ba rồi?” Vân nói rồi cất giọng con trai.

“Bi ơi! Con có ở bên bà không con? Chú Phương đến chơi này!”

Không thấy tiếng thằng Bi đáp lại. Một lúc sau thì bà Ba chạy sang.

“Thằng Bi nó không có bên này đâu con.”

“Ôi! Vậy nó đi đâu được nhỉ?” Vân lo lắng nhìn quanh rồi gọi lớn:

“Bi ơi! Bi ơi! Con đâu rồi?” Tiếng Vân lạc đi nhưng vẫn không thấy ai trả lời. Phương nhìn vào nhà thấy đôi dép thằng Bi quăng vội, một chiếc tгêภ nhà, một chiếc dưới sân liền chạy vào nhà xem thử.

“Vân! Con đây rồi!” Phương chạy vào giường. Thằng bé nằm im, mặt đỏ gay, mồ hôi rịn ra ướt hết cả tóc và áo.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *