Tác giả : Phạm Mạnh
Giờ gặp lại. Kim Oanh cứ len lén bên Nam không rời. Dường như nàng ʇ⚡︎ự ti vì một điều gì đó. Không lẽ nàng ʇ⚡︎ự ti vì đã không còn đẹp như xưa!? Hay thấy Nam cũng đã tóc hoa râm, và đeo kính lão!? Khi hắn hỏi đến Hùng, thì nàng im lặng. Cuối buổi gặp. Nàng đưa cho Nam một bức thư, nàng bảo :”Cậu đọc đi rồi biết”. Cho số điện thoại xong, nàng vội vã đi về…
“Nam mến quý!
Mình tin rằng cậu sẽ trở về và đọc lá thư này. Mình xin lỗi cậu và xin cậu tha thứ tất cả.
Ngày mai mình sẽ chính thức vào tù, để trả nợ cho Ϯộι lỗi mà lòng tham lam của mình mắc phải. Lúc này tất cả người thân, bồ bịch, đối tác đều quay lưng với mình. Nhưng mình tin rằng, duy nhất tгêภ đời này vẫn có một người bạn không bỏ rơi mình. Chính là cậu.
Cậu đừng tưởng mình không biết cậu yêu Oanh như thế nào. Nhưng oái oăm thay chúng mình thì hai còn Oanh chỉ có một. Vì trung thành với tình bạn mà cậu đã âm thầm che giấu tình yêu của mình mà nhường Oanh cho tớ. Và tớ đã không xứng đáng với kỳ vọng của cậu. Tiền bạc và ðụ☪ ϑọทջ đã đẩy tớ tới chỗ Ϯộι lỗi. Cũng như đã phản bội và hắt hủi Oanh. Làm cho Oanh đau khổ một đời.
Khi trở về. Dù cậu như thế nào. Thì tớ chỉ mong một điều duy nhất. Là nhờ cậu hãy quan tâm, chăm sóc,bầu bạn cùng Oanh. Đừng để cho Oanh buồn tủi, cô đơn khi về già.
Tớ đã nói rõ với Oanh tất cả. Và thông hiểu tất cả ngõ ngách tâm hồn, tính cách của hai người. Nên tớ viết lá thư này như một lời cầu xin cậu. Tớ có mục thây trong tù cũng yên lòng khi nhắm mắt, xuôi tay. Những gì tốt đẹp nhất cuộc đời này tớ có. Chính là tình bạn với cậu Nam ơi! ”
Nam suy nghĩ rất nhiều. Tình yêu với Oanh vẫn nguyên vẹn dù trải qua những biến cố. Mình không thể mãi ʇ⚡︎ự kỷ trong nỗi buồn. Sống trong những năm tháng mùa thu của cuộc đời. Thời gian không còn nhiều nữa. Sau khi sắp đặt hết mọi chuyện liên quan. Hắn mua một con thuyền làm nghề ᵭάпҺ cá nơi khúc sông Hạnh ở ngày xưa. Luôn cảm thấy cô đơn. Một hôm hắn gỡ lưới được một con cá chép vàng rất to và đẹp. Đôi mắt cá như biết nhìn hắn đăm đắm. Hắn vội vàng thả lại. Con cá cứ quẩn quanh lưu luyến, hắn dùng tay ѵυốŧ ѵε, đẩy nhẹ cá mới chịu bơi đi. Nam vội mang vàng hương đặt ở đầu thuyền cầu khấn. Rồi xin Hạnh cho hắn được đến với Oanh. Nam tung hai đồng xu chờ đợi … Hai đồng xu xoay tít rồi đứng nghiêng úp mặt vào nhau bên chiếc hộp khuyên vàng. Hạnh đồng ý.
Nam vội gọi điện hỏi Oanh có thể cùng đi chơi? Nàng bảo: “Em đang là người ʇ⚡︎ự do. Em với Hùng đã li dị cách đây 20năm rồi. Cứ đi ʇ⚡︎ự nhiên và hãy tin em. Tất cả không có gì phải lăn tăn. Thật lòng em đang đợi anh trong từng giây phút.”
Hai người thuê một phòng khách sạn sát ngoại ô thành phố quê hương. Tгêภ tầng cao nhìn xuống tất cả mọi nóc nhà, dòng sông quê uốn lượn rồi mất hút vào hoàng hôn. Ngoại ô lên đèn rực rỡ .
Hai người cùng chạm hai cốc ɾượu vang đỏ như ɱ.á.-ύ. Nàng bắt đầu kể :
– Anh không biết đâu. Sau khi Hùng đi bộ đội về. Chúng em cưới nhau khi con đã lớn. Rồi anh ấy học tiếp xong đại học thì con gáι chúng em đã 8 tuổi. Khi em ở quê buôn bán thì anh ấy ở trong miền nam. Hùng trở thành doanh nhân thành đạt, giàu có. Thấy em kham khổ và xuống sắc, trước đó em còn nói không đẻ được nữa. Anh ấy chán em, hắt hủi em. Đi cặp bồ với người trẻ, đẹp hơn và có con trai với cô ấy. Anh Hùng còn nói thẳng là: “Anh lấy em vì tuổi trẻ thiếu chín chắn. Thấy em đẹp thì lấy chứ không hẳn là yêu. Những bức thư tình ngày xưa tất cả là do Nam viết”.
Không chịu đựng thêm được nữa. Em đã làm đơn li dị. Nhận nuôi cháu Yến giờ đang làm việc ở nước ngoài. ..
Nam ơi! Em ân hận vô cùng. Sao anh lúc đó lại ngốc nghếch vậy? Có phải vì hận em mà anh đi yêu chị Hạnh thuyền chài và có con với chị ấy?
Mà sao anh đi mãi không về? Để chị ấy và em chờ đợi?
Nhưng tất cả đã muộn rồi. Có lẽ tất cả là do duyên trời đã định để thử thách tình yêu của con người? Em thề tгêภ đầu con gáι em là : Trong hai anh hồi ấy. Ai ngỏ lời trước em cũng yêu người ấy hết tình, còn người kia là bạn. Vậy mà! Cho đến tận bây giờ. Cuộc đời em không thiếu thứ gì. Chỉ thiếu mỗi người mình yêu. Họ bảo :” Có khi đi hết cuộc đời cũng không tìm thấy được người mình yêu ” Có đúng không anh?
Nam nói :
Ừ! Có thể nói, bắt đầu từ nỗi thất vọng bởi tình yêu với em. Cộng với cả rồ dại của tuổi trẻ chưa có định hướng khi cuộc sống sau chiến tranh đầy khó khăn, thiếu thốn, thách thức tất cả mọi người lúc bấy giờ.
Ra khỏi quân đội, chưa kịp về nhà anh từ miền nam đã bay sang tận Đông Âu xa xôi. Rồi nấn ná, lang bạt ở đó đến khi lòng lắng lại, nỗi nhớ quê hương, gia đình da diết. Rồi mới quyết định trở về…Sao lúc ấy anh không về luôn trước đó một năm? Gặp Hạnh thì tất cả sẽ khác…
Ừ! duyên kiếp. Khi trải qua cho đến giờ phút này anh luôn cảm thấy cuộc đời như một cuốn phim., do một bàn tay vô hình đạo diễn. Nhưng trái tιм anh vẫn luôn hướng về em. Mối tình đầu trong trắng ngây thơ của anh.
Oanh đứng sát vào Nam nhắm mắt, ngẩng mặt lên. Từ đuôi mắt chân chim những dòng lệ trong vắt chảy xuống đôi môi nhạt phai hé mở. Nam chợt nhớ khuôn mặt Oanh trong trời mưa hôm ấy. Hắn đặt lên đó một nụ hôn say đắm. Nàng gục đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ hắn mãn nguyện.
– Anh ơi! Đã hai mươi năm em không để một người đàn ông khác động vào người . Nụ hôn anh đã làm em hồi xuân trở lại. Em lại khao khát được hiến dâng. Em yêu anh!
– Anh cũng vậy này. Anh yêu em!
Sau hôm đó. Oanh bỏ lại tất cả cùng Nam về làm “bà bán cá” ở chợ.
Thỉnh thoảng hai người đi thăm Hùng. Hùng rất vui. Trong khoang thuyền có di ảnh của Hạnh đang nghiêng cười, dưới những sợi tóc là cái tai xinh xinh có lỗ dùi sẵn để đeo khuyên.
Một hôm Oanh nói :
– Anh ơi! Anh có biết là con em và con anh chúng sinh cùng ngày, cùng tháng cùng năm không? Ví dụ: Hai mẹ con em lấy hai bố con anh có được không nhỉ?
– Sao lại không được!?
– Thế chúng có con thì gọi chúng mình là gì?
– Thì nó gọi chúng mình là ông bà “nội ngoại”.
– Thế nhỡ em có con thì chúng xưng hô thế nào?
– Thôi nàng ơi! Nàng có đẻ được nữa đâu mà rắc rối.
– Em vẫn đẻ được. Thề! Hồi ấy cuộc sống khó khăn, em phải nuôi con, nuôi Hùng đi học. Nên em đã nói dối.
Một con cá lạ quẫy mạnh ở bên thuyền, tạo thành một cái hõm nước soáy tít tгêภ mặt sông êm ả chảy xuôi.
Biết ơn các bạn đã đọc!
Xin lỗi về lỗi chính tả
Hết !