Chiều Hiếu về nhà một mình. Ông Tôn thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Sao không đưa con Hoài nó về cùng?”
Mặt Hiếu lạnh tanh: “Con nói rồi mà cô ấy không chịu về.”
“Có thật không đấy? Hay mày chưa lên chỗ nó?” Ông Tôn nghi ngờ.
“Bố không tin thì có thể điện thoại hỏi cô ấy được mà.”
Ông Tôn nghe con trai nói xong cũng nửa tin nửa ngờ nên gọi điện cho Hoài.
Hoài mới ăn cơm xong đang đi bộ với mẹ ngoài đường. Thấy tên bố chồng hiện lên tгêภ màn hình điện thoại vô bắt máy. Hoài rất tôn trọng ông Tôn. Chỉ cần ông gọi, dù không nghe được nhưng khi thấy cuộc gọi nhỡ của ông là cô gọi lại ngay.
“A lô! Bố đây! Thằng Hiếu có lên đón con không vậy?” Hoài hơi ngạc nhiên. Bởi Hiếu không hề lên đón cô. Vậy là rõ. Ông Tôn kêu Hiếu lên tận nhà mẹ vợ đón vợ nhưng anh không lên mà chỉ nhắn tin qua loa cho có.
“Dạ có!” Hoài buộc miệng trả lời vì thực sự cũng không dám trả lời rằng Hiếu không hề lên nhà cô. Nói ra lúc này làm chứ, chỉ làm Hiếu càng thêm ghét cô mà mâu thuẫn giữa Hiếu và chồng lại càng tăng.
“Sao vậy? Hai đứa cãi nhau hả?”
“Dạ không ạ. Chúng con vẫn bình thường.” Hoài vội ρhâп bua: “Con xin phép bố cho con ở lại tгêภ mẹ con đi lại cho tiện ạ.”
“Nhưng mà con ở tгêภ đó đã ba tháng rồi. Bố ngại làm phiền mẹ con quá!”
“Dạ không sao đâu bố. Mẹ con sống có một mình có con cũng vui ạ.”
Ông Tôn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có mẹ con ở đó không, cho bố muốn nói chuyện với mẹ con!”
Hoài chần chừ bịt loa điện thoại nói khẽ với mẹ: “Bố con muốn gặp mẹ.”
“Hả?” Bà Hân ngạc nhiên nhưng cũng cầm điện thoại nói chuyện: “Tôi đây! Gia đình bên đó khỏe chứ ạ?”
“Cảm ơn bà! Bên này nhà tôi vẫn khỏe. Con bé Hoài ở nhà bà đã lâu tôi cũng ngại lắm. Nay muốn xin phép cho con nó về nhà chứ ở tгêภ này Hoài chị vất quá!”
“Không sao đâu ông ạ. Có nó nhà cũng đỡ trống trải. Có vất vả gì đâu. Ông cứ để con nó ở đây.”
“Tôi thấy phiền bà quá! Con gáι đã gả đi lấy chồng rồi mà lại còn để bà vất vả quá!”
Hai người nói qua nói lại cuối cùng ông Tôn cũng đồng ý cho Hoài ở lại nhà mẹ đẻ.
“Mẹ thấy bố chồng con có vẻ quan tâm đến con?” Bà Hân nói với Hoài.
“Vâng ạ! Bố chồng rất tốt với con.”
“ừm! Vậy cũng được an ủi phần nào.” Câu nói của mẹ khiến Hoài có chút đau nhói. Đáng lý ra lấy chồng thì phải được nhờ chồng chứ. Nhưng với cô thì sao? Hoài cười. Nụ cười méo xệch.
Bà Nhàn nín thở lắng tai nghe câu chuyện, không dám chen vào vì chưa rõ thực hư ra sao. Nghe mang máng thấy Hoài ҳάc nhận Hiếu có lên nhà mẹ về đón Hoài về nhưng Hoài không đồng ý bà Nhàn mới thở nhẹ. Lúc này bà mới có cớ để bênh con trai: “Ông lúc nào cũng cứ chê trách con mình. Nó có tệ đến thế đâu. Riết rồi không biết đứa nào mới là con đẻ ông nữa.”
Ông Tôn liếc bà Nhàn nhưng không nói gì nữa. Chính tai ông cũng nghe Hoài ҳάc nhận Hiếu có lên đón cô rồi. Nhưng ông vẫn có cảm giác khó hiểu làm sao ấy, không có cái gì rõ ràng cả.
Hiếu thấy bố có vẻ nhượng bộ thì cười thầm đi vào phòng. Có vẻ như Hoài cũng đang đứng về phe anh ta, không muốn làm khó anh ta. Mà Hoài làm gì dám trái ý Hiếu. Anh ta nghĩ thầm mình đi guốc trong bụng vợ rồi. Từ nay sẽ chẳng gì mà ngại hay đề phòng nữa.
***
Ông Tôn lo lắng cho con dâu nên thường xuyên gọi điện thăm hỏi. Bà Hân thấy vậy liền khuyên Hoài về thăm nhà cho ông yên tâm. Hoài nghe lời mẹ thu xếp về nhà chồng. Kể ra cô cũng đi bốn năm tháng rồi còn gì.
Mặc dù Hoài đã gọi điện báo trước cho mẹ chồng chiều hôm nay vì về nhà. Nhưng bà Nhàn cũng không đả động gì đến chuyện con dâu về. Mãi cho đến khi đi làm về thấy bếp núc chả có thức ăn gì ông Tôn mới nổi nóng quát bà Nhàn rồi sai đi mua mấy món ăn tẩm bổ cho con dâu. Bà Nhàn ức lắm nhưng cũng phải cắn răng chiều theo ý chồng. Hai mẹ con chở nhau lên chợ mua được con gà mái mơ và dăm lạng ϮhịϮ bò rồi ra về.
Hiếu biết vợ hôm nay về nên cũng không dám lấy cớ đi sớm về muộn nữa. Đúng giờ tan làm thì về ngay. Thanh giận dỗi, Hiếu phải dỗ dành mãi cô mới đồng ý không làm mặt giận. Mặc dù bị cuốn vào cơn say tì.ภ.ђ á.เ với Thanh, nhưng Hiếu vẫn còn đủ tỉnh táo biết sợ uy quyền của bố. Cái nết này đã được rèn từ bé rồi. Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi nhưng chỉ cần một tiếng đằng hắng gằn giọng của bố cũng khiến tιм Hiếu muốn rớt ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ.
6 giờ chiều thì Hiếu chở Hoài về đến nhà. Hoài mang theo rất nhiều trái cây nhà trồng với đôi gà pha chọi về nhà chồng. Bà Nhàn nhìn thấy con dâu thì thoáng nhăn mặt lại. Ông Tôn hối con Lan ra ҳάch đồ hộ chị dâu.
Con Lan phụng phịu vứt cái điện thoại đang lướt facebook dở tгêภ giường rồi đi ra. Nhìn thấy Hoài nó nhíu mày rồi nhìn mẹ nó. Bà Nhàn nháy mắt cho con gáι ra hiệu cứ làm việc của mình đừng có nói linh ϮιпҺ.
Con Lan nghe lời mẹ ҳάch đồ đạc xuống bếp nhưng vẫn không quên liếc nhìn chị dâu rồi lại lắc đầu. Sau bốn tháng không gặp Hoài thay đổi nhiều quá. Cân nặng tăng lên cả chục ký, người đã thấp lại còn ục ịch vác cái bụng bầu 8 tháng đi không nổi. Đã vậy cái mũi thì nở to bè ra, mặt chi chít những mụn. Vì bầu bí không thể trang điểm nên nhìn gương mặt cô càng thảm hại.
Ông Tôn sai con Lan vào dọn cơm. Thức ăn đã nấu xong chỉ chờ vợ chồng Hoài về là ăn cho nóng sốt. Vì có ông Tôn đốc thúc nên từ chiều cả bà Nhàn và con Lan đã đi chợ mua đồ ăn ngon về nấu tẩm bổ cho Hoài.
Hiếu ҳάch đồ cá nhân của vợ vào phòng. Anh ngồi lại trong phòng một lúc để né tránh vợ và không bị bố la. Nhìn mặt Hoài bây giờ anh ta cảm thấy hoảng lắm. Nhất là lúc nghĩ đến cái cảnh phải nằm cạnh cô mà ngủ đêm nay, đêm mai và còn không biết đến bao giờ nữa. Tự dưng Hiếu cảm thấy rùng mình.
“Thằng Hiếu đâu! Không ra anh cơm còn ở trong đấy làm gì?”
Ông Tôn kêu lớn. Hiếu nghe thấy tiếng bố gọi liền ba chân bốn cẳng chạy ra.
Suốt bữa cơm, Hiếu không thèm nhìn vợ lấy một cái. Nhưng vì sợ bố mắng không quan tâm đến vợ nên thỉnh thoảng cũng gắp vài miếng thức ăn cho vợ lấy lệ. Con Lan thấy vầy liếc mẹ. Bà Nhàn phải khều khều cái chân nó giậm cho một phát để nó im cái miệng lại, không lại bị ăn cҺửι cả đám.
Hoài chậm chạp hơn hẳn, đi đứng nặng nề. Ở với mẹ thoải mái lại được chăm sóc tốt nên cô tăng cân nhiều. Lúc ăn cơm xong, cô định phụ con Lan bê đồ xuống thì ông Tôn đã cản lại: “Cứ để cho em nó làm.”
Hoài ái ngại nhìn con Lan bê cả chồng bát xuống bếp rửa. Đương nhiên nó cũng chẳng vui vẻ gì.
Cả nhà đang ngồi nói chuyện mà điện thoại của Hiếu liên tục có tin nhắn. Dù Hiếu đã nói trước là hôm nay Hoài về nhà không thể đi đâu được nhưng Thanh vẫn cố tình nhắn tin. Hiếu giấu giấu diếm diếm nhắn lại hết dỗ dành lại van xin nhưng cô không chịu. Thậm chí còn gọi điện khiến Hiếu giật thót mình suýt ᵭάпҺ rơi điện thoại. Hiếu vội vàng tắt máy ngay lập tức mà không dám chạy ra ngoài nghe.
Hoài nhìn thấy điệu bộ của chồng khác lạ cũng lấy làm nghi ngờ. Nhưng cô cũng chỉ nghĩ là bạn bè gọi đi tụ tập gì đó mà anh không dám đi.
Thấy cô nặng nề quá ông cũng kêu cô xin nghỉ thai sản sớm. Bà Nhàn nghe thấy vậy cũng nói thêm vào: “Phải đấy! Mẹ thấy con nặng nề quá rồi đừng có đi làm nữa. Đàn bà mang thai đi lại bằng xe máy khó đẻ lắm, lại пguγ Һιểм cho con nữa.”
“Mẹ con nói đúng đấy. Còn có tháng nữa sinh rồi. Con cứ ở nhà đi. Có gì mẹ con với con Lan phụ giúp cho.” Ông Tôn nói tiếp.
Nghe đến đoạn ông Tôn kêu Hoài ở lại nhà chồng không đi về bên ngoại nữa thì bà Nhàn bỗng sa sầm mặt lại. Hoài mà ở đây chờ sinh chắc lại phải hầu cô mất. Bà Nhàn nghĩ mà không cam lòng. Ông Tôn sẽ chẳng bao giờ cho Hoài động tay vào bất cứ việc gì đâu.
Thấy bố chồng cương quyết kêu mình ở lại, Hoài cũng đồng ý. Dù sao cô cũng đi lấy chồng rồi, ở nhà mẹ đẻ nhiều người ta lại nói ra nói vào. Thế là Hoài gọi điện cho mẹ báo là sẽ ở lại nhà.
Đến giờ đi ngủ ai vào phòng nấy. Lúc này Hiếu mới dám bật nguồn điện thoại. Cả chục gọi nhỡ của Thanh. Những tin nhắn giận dỗi đầy cả messenger. Hiếu nhắn lại cô không hồi đáp. Hiếu phải vội vàng gọi điện thoại. Thấy vợ đang ở trong phòng, anh ta liền đi ra một chỗ gọi điện nói rất nhỏ. Hoài thấy chồng có vẻ đang không muốn mình nghe thấy nên cũng ℓêп gιườпg đắp chăn đi ngủ.
Hiếu đứng nói chuyện một lúc lâu mà cũng chưa dỗ được Thanh. Anh ta không dám ra ngoài. Thỉnh thoảng lại liếc coi vợ ngủ chưa. Thấy Hoài không cựa quậy gì nữa, anh ta mới mới lớn hơn một chút.
Hoài đắp chăn qua đầu giả vờ ngủ. Những lời nói của Hiếu lớn dần. Tuy không nghe rõ từng lời nói nhưng cô có nghe thấp thoáng mấy từ anh anh em em ngọt xớt. Chắc chắn đây không thể nào là cuộc gọi giữa bạn bè, giữa những người đàn ông với nhau được.
Chừng một giờ đồng hồ sau thì cuộc gọi cũng kết thúc. Hiếu nhẹ nhàng thở dài cất điện thoại. Anh đã thuyết phục được Thanh. Nhưng cái giá phải trả cho nỗi ấm ức này chắc sẽ không rẻ chút nào. Nhưng anh không ngại. Chỉ cần Thanh không giận anh nữa là ổn hết. Tiền bạc đối với anh đâu có quan trọng bằng cô.
Hiếu thấy Hoài nằm ở giữa giường, có vẻ như ngủ say rồi. Anh ta liền rút cái gối bị chặn dưới cái gối Hoài đang gối rồi mở tủ lấy cái chăn hơi dư còn đang cất trong tủ trải xuống đất nằm ngủ.