Ông Tôn về nhà trời đã sâm sẩm tối. Bà Nhàn lo lắm. Đáng lẽ chiều 5 rưỡi là hết giờ hành chính ông Tôn đã về rồi. Chậm lắm cũng 5 giờ 5 rưỡi. Có đi đâu thì ông cũng gọi điện thoại về kêu cả nhà chờ cơm. Từ nhà ông đến Ủy ban a có 5 phút đồng hồ đi xe máy, nào có đâu xa. 5 giờ rưỡi không thấy chồng về bà Nhàn đã hối con Lan lên xã xem thế nào thì người ta nói ông về từ lúc 4 giờ cơ. Bà Nhàn lúc đầu còn cho là ông xui rủi gặp vấn đề gì rồi. Sau đó nghe con Lan nói như vậy thì lại nghi ông Tôn có bồ. Thật lộn hết cả ruột gan không biết phải làm sao.
Vừa nghe thấy tiếng xe máy của chồng từ đầu ngõ, bà Nhàn đã chạy bổ ra, gắt gỏng: “Ông đi đâu mà giờ này mới về? Tôi sai con Lan lên xã tìm mà người ta nói ông về từ lúc 4 giờ rồi. Ông mà vớ vẩn bên ngoài là không yên với tôi đâu!”
Lần đầu tiên bà Nhàn dám lớn tiếng gắt gỏng với chồng. Ông Tôn chả buồn nói, lầm lũi dắt xe vào trong nhà rồi bỏ vào bàn ngồi đốt một điếu tђยốς lào.
“Tôi nói mà ông không nghe lọt tai hả? Ông có con nào bên ngoài nó rót mật vào tai nên không thèm nghe bà già này nữa chứ gì? Ối giờ ơi! Chồng với chả con! Bao năm nay tôi hầu hạ phục ᴅịcҺ ông chả một tiếng tha vãn nào. Giờ về già ʇ⚡︎ự dưng lại đổ đốn ra thế này có khổ thân tôi không hả trời!” Bà Nhan bỗng dưng ghen l*иg ghen lộn kêu trời kêu đật.
“Bà im cái mồm bà đi! Bà hỏi con trai quý hóa của bà đấy!” Ông Tôn trừng mắt lên quát vợ.
“Có chuyện gì vậy?” Hiếu vừa về tới nhà thấy bố mẹ đang to tiếng với nhau liền bỏ vội chiếc xa máy ra vào can.
Con Lan đang tắm cũng mặc vội quần áo chạy ra xem.
“Mày còn hỏi nữa hả?” Ông Tôn quắc mắt nhìn Hiếu làm anh ta run bắn cả người.
“Dạ…Bố…Có…Có chuyện gì ạ?” Miệng run run, mặt tái mét, mắt liếc liếc nhìn mẹ không dám nhìn thẳng vào bố.
“Chúng mày ly hôn từ bao giờ hả?”
“Ly hôn?” Bà Nhàn há hốc miệng ngạc nhiên.
Hiếu nhìn bố, ánh mắt sợ sệt: “Sao…sao bố biết chuyện này?”
“Mày còn muốn giấu tao đến bao giờ hả? Tại sao mày lấy vợ rồi mà còn cặp bồ linh ϮιпҺ hả?”
Ông Tôn lớn tiếng lăm le cái điếu cày trong tay.
Bà Nhàn lúc này mới vỡ lẽ. Hóa ra không phải chuyện chồng mình ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ mà là con trai bà ภﻮ๏'ạ'เ t'ì'ภ'ђ. Cơn ghen dịu xuống. Bà lại thấy sợ hơn là tức.
Thấy chồng có ý muốn ᵭάпҺ con trai, bà Nhàn đưa tay ra cầm lấy cái ông điếu nói: “Ông này! Bình tĩnh đã nào! Chuyện đâu còn có đó. Ai nói là thằng Hiếu nó có bồ hả? Từ ngày nó lấy vợ, tôi thấy nó đổi tính đổi nết hẳn, chả có chơi bơi lêu lổng như hồi trước nữa. Chắc đứa nào ghen ghét nó nên mới đặt điều đổ điêu cho nó đấy!”
“Bà còn bênh nó nữa hả? Nếu nó không có bồ thì làm sao vợ nó lại phải ly dị nó? Bây giờ nó còn sắp lấy chồng rồi kìa!”
“Cái gì? Con Hoài nó sắp lấy chồng hả?” Bà Nhàn lên cơn bốc hỏa, chống hông, trợn mắt cҺửι đổng: “Nó dám bỏ thằng Hiếu lấy đứa khác sao? Cái thứ đàn bà lăng loan, có chồng có con mà còn dám đong đưa với thằng khác! Thứ trắc nết, lẳng lơ! Nếu không có thằng Hiếu nhà mình rước thì thằng bà cô rồi. Vừa đẻ con rat hay ra đổi ϮhịϮ cái là thay lòng đổi dạ luôn. Cái ngữ ấy á, để cho nó đi luôn đi! Tôi chả tiếc!”
Bà Nhàn cҺửι một thôi một hồi cho hả dạ xong mới nhìn lại. Hiếu đang chưng hửng nhìn bố mình. Ông Tôn cũng chẳng hơi sức nào mà nói nữa. Con Lan thì trố mắt nhìn mẹ nó ngạc nhiên vì hôm nay ʇ⚡︎ự dưng mẹ nó lại to gan lớn tiếng trước mặt bố nó.
Hiếu như quên mất nỗi sợ trước bố. Anh đứng một lúc rồi thẫn thờ hỏi: “Cô ấy… Nói khi nào sẽ cưới?”
“Cái đấy… tao cũng không biết.” Ông Tôn nói giọng vẫn còn đầy vẻ thất vọng. Ông liếc nhìn lên bàn thờ tổ tiên rồi bỏ ống điếu xuống, lẳng lặng đi vào phòng mình. Dáng điệu thất thiểu như người vừa ᵭάпҺ mất một thứ gì quý giá lắm.
Bà Nhàn và con Lan nhìn nhau không ai nói với ai câu nào. Cả hai đều đang rất bất ngờ với thông tin vợ chồng Hiếu ly dị. Họ không thể nờ rằng có ngày Hoài lại dám đâm đơn ly dị Hiếu.
Hiếu cứ đứng trân trân giữa nhà, hai tay buông thõng. Bà Nhàn định kéo tay con lại hỏi cho rõ chuyện giữa hai vợ chồng nhưng Hiếu giường như không có phản ứng gì. Anh cứ như người mất hồn dứt tay mẹ ra rồi lững thững đi vào phòng mình.
Căn phòng của hai vợ chồng Hiếu trống trơn, chỉ còn lại cái nôi, mấy bộ đồ chơi và quần áo của thằng Tít. Tất cả đồ đạc của Hoài đã đươc cô dọn hết về. Chẳng còn chút dấu vết nào của Hoài trong căn phòng này. Duy chỉ có tấm ảnh cưới phóng to còn treo tường đầu giường của hai vợ chồng. Hoài dường như đã chuẩn bị trước cho ngày này. Mấy tấm ảnh nhỏ đóng khung để bàn của cô và chồng cũng đều được cô lấy đi sạch sẽ.
Hiếu nằm vật xuống giường, nước mắt chảy xuôi xuống thái dương. Hai chiếc gối đôi có thêu hai chữ H & H của Hoài đặt may cho đám cưới vẫn còn. Hiếu úp mặt vào chiếc áo gối khóc rấm rức. Chẳng hiểu tại sao anh lại khóc! Bản thân Hiếu cũng không hiểu nổi! Hiếu đã biết trước sẽ có ngày này khi mà anh đặt bút ký tên vào tờ đơn ly hôn do Hoài soạn sẵn. Hiếu cũng đã có nhân tình, cũng đã có con gáι. Thế mà sao lòng anh lại đau đớn thế này? Anh yêu Hoài hay chỉ cảm giác không cam lòng khi bị một người vợ mà anh luôn cho là dưới cơ mình bỏ mình đi lấy một người đàn ông khác? Hiếu cũng không rõ nữa. Anh chỉ thấy rằng, trái tιм thật sự đau lắm! Rất đau!
***
Bà Hân và bà Lan đã chọn được ngày tốt để làm lễ ăn hỏi. Bà Lan báo tin cho chồng và gia đình con trai sắp xếp công việc chuẩn bị về nước.
Hoài bàn với Nam, bên đằng gáι sẽ không mời nhiều. Vì lần này là lần thứ hai nên cô không muốn làm làm lớn. Chỉ có họ hàng và mấy người bạn thân thiết được mời. Còn bên đằng trai thì tùy bố mẹ Nam định liệu.
Thiệp mời được phát đi ai nấy đều ngỡ ngàng trước tin Hoài lấy chồng. Mặc dù biết cô có bạn trai làm bác sĩ đã lâu nhưng không ai nghĩ Hoài lại quyết định lấy chồng sớm lần thứ hai sớm thế. Đôi khi có những việc không phụ thuộc vào thời gian ngắn hay dài mà là thời điểm đến có đúng lúc hay không. Nam đã đến đúng lúc Hoài cần nhất và họ đã nhận ra nhau chính là một nửa hoàn hảo còn lại của đời mình chỉ chưa đầy một năm yêu nhau trong khi đó, họ đã có gần chục năm làm bạn mà lại không nhận ra nhau.
Lúc gặp mặt gia đình chồng, Hoài hơi khớp vì họ quá khác xa với mình. Vợ của anh trai Nam là người Mỹ, cô không sõi tiếng Việt Nam lắm, chỉ hiểu mấy câu giao tiếp cơ bản nhưng lại rất vui tính và thoải mái. Ông Thanh và anh chồng lại còn thoáng hơn. Lúc gặp lại vợ, ông còn chọc bà Lan rằng tưởng về đi tìm hiểu con dâu mất nhiều thời gian lắm. Ai dè chỉ được ba hôm thì gọi điện thoại báo tin giục cưới. Cứ như thể phải chụp nhanh sợ người khác ςư-ớ.ק mất vậy.
Sự thoải mái của gia đình Nam khiến Hoài ʇ⚡︎ự tin hơn hẳn. Từ lâu cô luôn sợ sự chênh lệch về địa vị, học thức giữa hai gia đình quá lớn sẽ khiến suy nghĩ họ cũng sẽ có khoảng cách. Nhà Hoài cũng có của ăn của để, ruộng vườn bao la nhưng chỉ là tài sản được ông bà để lại. Bố cô mất sớm, mẹ cô chỉ ở nhà nội trợ rồi trông vào mấy vườn cây ăn quả. May mà có chú cô làm lớn nên mới được nhờ vả lúc này lúc nọ. Nếu so với bạn bè thì Hoài không thua kém nhưng so với Nam đúng là một sự chênh lệch khá lớn.
Cưới ở thành phố, tất cả đều đặt nhà hàng. Cô dâu cũng không phải tất bật khó nhọc chuẩn bị cả tháng trời như lần cưới đầu. Thiếu thứ gì Nam đều chở Hoài đi sắm sửa.
Đám cưới được tổ chức ở một nhà hàng lớn nhất thành phố. Chú Hoài đại diện cho bố cô đứng cùng mẹ trao Hoài cho chủ rể. Cu Tít cũng được theo bố mẹ lên lễ đường. Hoài xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc áo cưới màu trắng ϮιпҺ khôi. Gương mặt ngời ngời hạnh phúc mà nước mắt cứ rơi. Nam bế thằng Tít đứng tгêภ lễ đường vô cùng mãn nguyện, một tay bế con một tay ôm chặt đôi vai đang rung rung của vợ.
Bà Hân ôm chặt lấy con gáι, mắt rưng rưng gửi trao cho bên thông gia. Một đám cưới đáng lẽ ra chỉ toàn tiếng reo hò, tiếng chúc tụng thì lại xen lần những tiếng khóc rấm rức của những nhân vật chính lẫn cả người tham dự. Chẳng cần ai phải kể cho ai nghe. Chỉ cần nhìn ánh mắt họ trao nhau, cử chỉ ân cần của họ, cái ҳιếϮ tay thật chặt bờ vai người mà mình yêu thương, người phụ nữ nào cũng phải thấy ấm lòng, cứ như chính mình vừa tìm thấy một tấm chân tình cho cuộc đời mình vậy.
Tiếc tan, khách khứa về hết. Hoài về nhà chồng chào họ hàng rồi xin phép được về nhà ngoại. Nam bị bạn bè chuốc say nên vừa về đến phòng nói chuyện với họ hàng được một lúc thì lăn ra ngủ. Mãi đến chiều tối khi tỉnh dậy không thấy vợ đâu tá hỏa mọi người mới biết cô đã về ngoại rồi. Nam liền chạy xe đến đón Hoài thì bị mẹ ngăn lại kêu đến tối hãy đón. Để Hoài có thêm chút thời gian bên gia đình mình.
Nam nóng ruột không chịu nổi cứ đi đi lại lại trong nhà. Chẳng cần phải uống nước giải ɾượu anh đã tỉnh bơ. Thấy con trai sốt ruột như vậy, bà Lan đâm ra cũng buồn cười không chịu được. Mới xa nhau có mấy tiếng đồng hồ thôi mà đã nháo nhặng lên rồi. Thế mà bố mẹ đi cả năm trời cũng chẳng thấy nó cuống lên như vậy. Đúng là nuôi con trai chẳng được nước non gì. Bà Lan lắc đầu thở dài.
Không thể chịu nổi khi thấy con trai cứ vò đầu bức bối, chốc chốc lại nhìn đồng hồ muốn mòn luôn con mắt, Bà Lan liền soạn ít đồ lễ lại mặt theo phong tục rồi đưa cho Nam dặn dò mang đến làm lễ cho đằng ngoại. Chỉ chờ có thế, Nam đã vội vàng bê cái thùng lễ chạy r axe bỏ tọt cốp. Tất cả chỉ mất có hai phút, Nam đã ăn mặc chỉnh tề sẵn sàng đến đón cô dâu của mình.