Bụng Thanh ngày một lớn, không thể giấu được mẹ nên đã đành nói thật mình mang thai. Đương nhiên là bà bù lu bù loa lên bắt Thanh phải kêu bố thằng bé về ra mắt để nói chuyện cưới xin. Thanh nói dối rằng, bố thằng bé ở xa chưa về được. Bao giờ về sẽ nói với anh ta đến gặp gia đình. Mẹ Thanh vốn chẳng thể nào cản được việc làm của con gáι nên cũng phải đành cắn răng mà chờ.
Thanh xin nghỉ thai sản sớm. Cô nói với Hiếu thuê cho cô một căn hộ tгêภ thành phố để tránh điều tiếng ở quê và cũng là để giữ bí mật về cha đứa trẻ. Hiếu đương nhiên không thể chối từ được yêu cầu này của Thanh. Hiếu sợ bị lộ, Thanh đã ᵭάпҺ vào đúng điểm yếu của Hiếu.
Thanh lấy cớ không có người thân bên cạnh để bắt Hiếu phải thường xuyên lên thăm mình. Một tháng phải đưa cô đi siêu âm hay khám thai một lần. Cuối tuần phải đưa cô đi mua sắm cho đỡ buồn. Cô thèm món gì phải đưa cô đi ăn. Thanh sống như bà Hoàng mặc dù chẳng có người thân bên cạnh. Hiếu quay như chong chóng. Vừa phải tốn tiền cung phụng Thanh vừa tốn công chạy đi chạy lại chăm sóc cô. Hiếu gầy đi trông thấy, thần sắc lúc nào cũng sợ hãï lo lắng. Tiền lương Hiếu nhận được hàng tháng dần không đủ chu cấp cho Thanh nữa, tháng nào cũng thiếu trước hụt sau. Anh phải vay thêm của bạn bè để đưa cho Thanh, tháng sau lại bù vào tiếp. Cứ thế Hiếu dần trở thành con nợ của cả cơ quan. Mỗi người ít thì dăm trăm, nhiều thì dăm bảy triệu. Dần dần, ai anh cũng hỏi vay nên người ta cũng né dần không cho vay nữa.
Hết cách anh đành xin tiền mẹ. Bà Nhàn thấy Hiếu xin tiền mình nên lạ lắm. Từ khi lấy vợ anh có bao giờ xin tiền mẹ đâu. Lương anh cũng hơn chục triệu chứ ít gì. Chưa kể tiền thưởng các kiểu. Đương nhiên là Hiếu sẽ không nói thật cho mẹ mình biết rồi. Bà Nhàn vốn tính nuông chiều con nên dù có thắc mắc, chất vấn vài câu nhưng cũng đưa tiền cho con.
Chủ nhật, Thanh biết Hiếu được nghỉ nên bắt anh phải chở mình đi siêu thị mua sắm đồ sơ sinh chuẩn bị để sinh. Hiếu mệt mỏi vô cùng. Anh lại về xin mẹ một khoản lớn để đưa Thanh đi mua sắm.
Vào đến siêu thị, Hiếu ở ngoài dắt xe vào bãi đỗ xe, Thanh vào trước.
Thanh mua xong đồ sơ sinh của trẻ thì vào khu quần áo, mỹ phẩm. Dù có bầu nhưng Thanh vẫn rất ăn diện. Mỹ phẩm, quần áo không thiếu thứ gì. Hiếu đi theo Thanh một hồi cũng chán nản nên đi ra khu khác. Anh đi đến khu bán trái cây và thực phẩm đứng ngắm một lúc. Hiếu rất thích ăn hải sản. Đặc biệt là những món hải sản tươi như tôm và mực. Biết chồng thích nên Hoài thường xuyên mua về chế biến cho chồng. Chủ nhật nào cô cũng đi chợ mua để đổi món. Từ ngày Hoài trở về mẹ đẻ, Hiếu chưa được ăn hải sản. Anh cũng thèm nhưng không nhớ ra để kêu mẹ đi mua. Chỉ khi nhìn thấy những thứ này anh mới chợt nhớ ra mình thường được vợ nấu cho ăn.
Hiếu đứng ngơ ngẩn nhớ về những kí ức cũ. Tuy mới chỉ cách đây vài tháng thôi nhưng anh hiểu tất cả đã trở thành ký ức mất rồi, chẳng thể nào quay lại được nữa. Tự dưng Hiếu thấy lòng mình trống trải quá! Từ bao lâu rồi anh chẳng có một ngày vui.
Có giọng nói quen quen từ phía sau. Hiếu bất giác quay người lại. Thằng cu Tít con anh đang ngồi tгêภ cái xe đẩy của siêu thị cười nắc nẻ. Người đang đẩy chiếc xe là Nam, người đàn ông anh đã gặp ở nhà mẹ vợ. Đi bên cạnh không ai khác chính là Hoài, vợ anh. Họ vừa cười vừa chọc thằng Tít cười khoái chí. Nếu ai không biết nhìn vào cứ tưởng bọn họ là một gia đình hạnh phúc vậy.
Cơn ghen tuông nổi lên, Hiếu quên mất chính bản thân mình cũng đang dẫn bồ đi mua sắm. Anh ta Һuпg Һᾰпg tiến lại gần Nam túm cổ anh đấm một phát:
“Thằng khốn! Mày dám ςư-ớ.ק vợ tao!”
Nam bị ᵭάпҺ bất ngờ không kịp phòng thủ liêu xiêu một bên. Hoài thấy vậy liền đứng trước người Nam che chắn cho anh rồi đẩy Hiếu ra: “Anh đang làm cái trò gì vậy hả?”
“Cô còn bênh nó sao? Cô là cái đồ lăng loàn!”
Nam thấy vậy liền kéo Hoài ra một chỗ khác, bẻ tay Hiếu ʋòпg ra đằng sau ҟҺốпg chế lại: “Anh có còn là đàn ông không hả? Đừng có để tôi phải cho anh mất mặt ở đám đông!”
Hiếu giãy giụa trong đôi tay lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn của Nam: “Mày dám!”
Anh ta càng vùng vẫy thì càng bị Nam khóa chặt lại. So về hình thể Hiếu to con hơn Nam. Nhưng Hiếu lại không biết rằng Nam là một tay tae Kwon Do đai đen cấp thành phố. Đến giờ Nam vẫn còn duy trì thói quen tập võ dù công việc khá bận.
Hiếu vẫn cố giãy giụa nhưng không bứt ra được. Đám đông xúm lại. Hoài vội bế con ra chỗ khác không để thằng bé chứng kiến hai người đàn ông ᵭάпҺ nhau. Hai người bảo vệ của siêu thị cũng vừa kịp chạy tới.
“Các anh không được làm loạn ở đây!” Một bảo vệ lên tiếng.
“Không có chuyện gì đâu. Chỉ là một chút hiểu nhầm! Chúng tôi sẽ đi ngay!” Nam bình tĩnh nói rồi thả tay ra. Hiếu cúi mình nhăn nhó, tay vẫn còn đau điếng chưa hoàn lại được.
“Mày được lắm!” Nam dường như không để tâm đến lời nói của Hiếu vội đầy chiếc xe đẩy ra khỏi đám đông rồi kéo Hoài đi theo. Hiếu tức tối nhưng không dám chạy theo bởi có hai người bảo vệ đang đứng nhìn anh chằm chằm. Chỉ cần anh có một hành động gây mất trật ʇ⚡︎ự một lần nữa, họ sẽ bế anh đi ngay.
Thanh ở chỗ quầy mỹ phẩm thử đủ loại của Hàn Quốc, Nhật Bản. Quay lại không thấy Hiếu đâu liền đi tìm. Cô ta đi qua mấy quầy hàng quanh siêu thị vẫn không thấy Hiếu bèn lấy điện thoại ra gọi.
“Đang ở nhà xe.” Hiếu quát lên trong điện thoại.
“Anh định không vào trả tiền hàng à?” Thanh cũng gắt lên.
“Cô mua được thì ʇ⚡︎ự mà trả.”
“Anh vừa ăn phải cái thứ gì vậy hả? Tôi làm gì mang tiền. Anh có vào trả tiền không thì bảo!” Thanh tức tối tắt điện thoại.
Hiếu dù rất bực nhưng cũng phải cố gắng đi lại vào trong siêu thị.
Thanh đang đứng gần quầy tính tiền với một xe đầy hàng hóa.
“Đấy!” Cô đẩy chiếc xe lại về phía Hiếu.
Hiếu liếc qua cái xe ngán ngẩm nói: “Mua gì mà lắm thế! Ở nhà còn đầy ra có xài hết đâu!”
“Thế anh có trả không thì bảo!” Thanh tức tối để Hiếu ở lại với xe hàng rồi đi ra ngoài trước.
Cô nhân viên nhìn Hiếu ái ngại nói: “Xin lỗi! Quý khách có thanh toán không ạ? Không thì vui lòng để người khác thanh toán trước!”
Hiếu quay lại thấy có ba bốn người đang đứng xếp hàng chờ mình phía sau cảm thấy xấu hổ quá liền nói: “Em thanh toán cho anh!”
Hiếu ҳάch một túi to với vài ba túi nhỏ nữa đi ra nhà xe. Thanh đã chờ sẵn ở đó. Mặt cô ta sưng lên như chiếc bánh bao chiên phồng.
“Đã nói mua ít ít vừa đủ thôi rồi mua tiếp. Cô mua thế này dùng không hết lại bỏ đi. Tiền đâu mà lại cho đủ!”
“Anh lại còn tiếc tiền với tôi à? Thế tại ai mà tôi phải lừa cha dối mẹ ôm bụng bầu lên đây sống một mình hả? Anh định để cho cả cái làng này biết cái thai trong bụng tôi là con anh đúng không? Được rồi! Nếu anh muốn thì chiều nay tôi sẽ dọn đồ đạc về.”
Thanh ngoây nguẩy khoác cái áo chống nắng vào rồi bỏ đi.
“Này! Cô định đi đâu?”
“Không cần anh phải lo!”
“Cô điên à! Cô đang bụng mang dạ chửa thế kia thì đi đâu hả?”
“Mẹ con đếch cần anh quan tâm!”
Thanh vẫn đi phăng phăng mặc dù cái bụng bầu đã chửa vượt mặt. Hiếu biết tính Thanh, cô ta tức lên là coi trời bằng vung, chưa từng xuống nước chịu nhịn anh bao giờ. Cô ta đã nói là làm. Đương nhiên, đã đâm lao thì phải theo lao. Anh đã mất bao nhiêu công sức và tiền của để giữ bí mật này đến lúc này, không thể vì một phút nóng giận mà phá vỡ tất cả.
“Được rồi! Anh sai rồi! Anh xin lỗi em được chưa?” Hiếu chạy theo sau Thanh kéo tay cô lại rối rít xin lỗi.
“Xin lỗi?” Thanh nguýt một cái rõ dài: “Hừ! Anh đã xin lỗi tôi bao nhiêu lần rồi? Lần nào cũng xin lỗi xin lỗi! Anh tưởng một lời xin lỗi của anh là xong à?”
“Anh biết anh sai rồi! Anh không nên nóng giận với em! Em muốn gì anh cũng nghe em hết. Được chưa? Giờ anh xin em hãy lên xe đi. Anh mệt lắm rồi!”
“Mới có một chút chuyện thôi anh đã mệt mỏi rồi. Vậy sau này con tôi ra đời thì làm sao? Nó còn chưa có chỗ ăn chỗ ở. Ngay cả cái nhà cũng không có mà phải đi ở trọ đây này.”
“Được rồi! Em cứ về nhà dưỡng thai cho tốt. Anh hứa sẽ chu cấp đầy đủ cho mẹ con em! Em thiếu thứ gì anh cũng bù đắp cho em!”
Đầu óc Hiếu loạn xạ cũng chẳng hiểu bản thân đang nói cái gì nữa. Anh chỉ biết rằng, mình mong muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt. Anh thật sự mệt mỏi lắm rồi.
Thanh thấy Hiếu người chẳng còn sức lực, ϮιпҺ thần uể oải nên cũng không muốn gây sức ép lên người anh ta nữa. Cứ để từ từ rồi bắt anh ta chịu trách nhiệm từng chút một. Cô là người nắm đằng chuôi trong tay cơ mà. Cuộc chơi này, cô không sợ là người thua cuộc. Dẫu thế nào thì cô ta mới là người được lợi. Những tình huống này Thanh đã tính toán trước. Cô cũng thừa hiểu tính cách Hiếu là người như thế nào. Hai năm yêu nhau trước đó, ngót một năm sống chung như vợ chồng. Hiếu có điểm yếu gì cô đều nắm rõ. Mà ngay cả cái gia đình Hiếu, Thanh cũng biết họ là người trọng sĩ diện như thế nào. Chỉ cần một câu nói của cô là có thể khiến cả gia đình người tình xào xáo.
Thanh cười thầm dịu giọng lại: “Được rồi! Cứ như thế này có phải là vui vẻ cả đôi bên không! Tự dưng lại nổi điên lên khiến em cũng điên theo. Anh cũng biết mà, bà bầu tính khí thất thường lắm. Em mà đã điên lên rồi là không biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Nói xong liền ngoan ngoãn đi theo Hiếu về chỗ gửi xe.