Hiếu nhắn tin cho Thanh hẹn gặp đột xuất ngay trong giờ làm việc của mình. Đương nhiên lúc này Thanh cũng đang trong giờ làm việc, cô không trả lời tin nhắn của anh. Hiếu gọi điện Thanh cũng cố tình không nghe mà chỉ gửi một tin nhắn ngay sau đó: “Em còn trong giờ làm. Tan ca em sẽ ra gặp anh.”
Hiếu bỏ việc xin nghỉ sớm ra quán cà phê chờ Thanh. Anh không thể tập trung làm được việc gì cả mà Thanh lại không chịu ra. Hiếu càng như ngồi tгêภ đống lửa.
Hiếu hút hết một bao tҺuốc ℓά, Thanh vẫn chưa ra. Hiếu không пghιệп tҺuốc ℓά mà chỉ thỉnh thoảng hút. Vậy mà hôm nay anh ta đã đốt hết một bao tҺuốc ℓά trong vô vọng.
Mãi chiều tối, Thanh mới mò tới. Cô ta cố tình để Hiếu chờ lâu hơn mọi lần. Vừa thấy Thanh, Hiếu đã vội lao vào kéo cô ta ngồi vào bàn quát lớn: “Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Tại sao cô lại nói chuyện đó với vợ tôi hả?”
Thanh để im mặc kệ cho Hiếu dày vò mình. Một lúc sau cô mới lạnh lùng nói: “Đủ chưa? Mới chỉ không gặp anh có mấy ngày thôi mà anh đã thay đổi như một con người khác thật sự. Anh yêu cô ta rồi chứ gì? Vậy còn tôi, còn con của chúng ta thì sao?”
“Con nào? Làm sao tôi biết được chính ҳάc nó là con tôi? Cô đã ngủ với bao nhiêu thằng làm sao mà tôi biết được. Cô đừng có mà bắt tôi đổ vỏ.” Hiếu gân cổ cãi lại. Lần đầu tiên anh ta to tiếng với Thanh.
Thanh vô cùng bất ngờ với câu nói của Hiếu. Cô ta tức giận liền cười lớn: “Được lắm! Anh là loại đàn ông tồi, dám làm mà không dám nhận. Đã vậy tôi sẽ đi đến tận nhà anh để cho cả làng biết rằng anh đã ăn nằm với tôi đến mức có con rồi chối bỏ trách nhiệm. Tôi coi gia đình anh còn mặt mũi nào nhìn người ta, và cả bố anh nữa, xem ông ta sẽ xử anh như thế nào khi biết bộ mặt thật xấu xa của con trai mình.”
Thanh nói xong liền đứng phắt dậy đi luôn. Họ không để ý rằng, trong quán cà phê chiều này đang dồn những cặp mắt tò mò về phía họ.
Hiếu sững sờ giây lát. Anh ta nhớ tới những lời cảnh báo của Hoài rồi như sực tỉnh ra vội vàng chạy theo Thanh níu tay cô ta lại: “Thanh! Là anh sai rồi! Anh xin lỗi! Em đừng giận anh nữa có được không? Anh sẽ chịu trách nhiệm với con, sẽ lo cho mẹ con em. Chỉ cần em đừng để lộ tin tức này ra ngoài. Được không em?”
Nhìn thái độ nhu nhược đang xuống nước van xin của Hiếu, Thanh vừa buồn cười vừa khinh bỉ. Người đàn ông này đúng là xấu xa hết tђยốς chữa. Anh ta thực ra chả yêu người con gáι nào thật lòng cả. Anh ta chỉ yêu chính bản thân anh ta mà thôi. “Thật may khi tôi đã không lấy anh.” Thanh thầm nghĩ. “Nếu không có ngày chắc chắn tôi cũng sẽ bị cắm sừng như con vợ xấu xí kia của anh.”
Thấy Thanh vẫn chưa nói gì, Hiếu quỵ lụy van lài: “Anh xin em! Chỉ cần em đồng ý giữ bí mật này cho anh, em muốn gì anh cũng sẽ làm cho em.”
Có câu nói này của Hiếu, Thanh mới ngoái đầu nhìn lại Hiếu ngọt nhạt: “Là tại anh đã chối bỏ em trước. Chứ em yêu anh như vậy nỡ lòng nào em lại làm tổn thương anh. Chỉ cần anh nghe lời em thì em sẽ ngoan ngoãn như cún con vậy đó.”
Thanh nựng má Hiếu. Đáng lẽ điều này sẽ khiến Hiếu hãnh diện và hạnh phúc lắm nhưng sao bây giờ anh ta lại cảm thấy lo lo trong dạ.
***
Hoài nhờ mẹ chồng trông cháu, cô và chồng lên thị trấn mua sắm ít đồ cho con. Nhưng thực ra là lên tòa án huyện để ly hôn. Ông Tôn bà Nhàn không nghi ngờ gì. Thấy tình cảm vợ chồng thắm thiết như vậy, ông Tôn càng ủng hộ nói hai đứa cứ đi thoải mái, thằng bé ở nhà đã có ông bà lo.
Hiếu thật sự không muốn đi một chút nào. Nhưng Hoài quả quyết quá. Cô dứt khoát không muốn có quαп Һệ gì với Hiếu nữa. Hiếu ʇ⚡︎ự ái không dám van nài vợ nhưng trong tâm thật sự vỡ nát rồi.
Hoài và Hiếu thuận tình ly hôn. Hoài làm đơn miễn thỏa thuận vì không cần thiết. Cô đưa ra lí do hợp lý, tòa đồng ý. Hiếu chẳng có ý kiến gì cũng đành phải đồng ý theo ý kiến của Hoài.
Tòa hẹn sau 7 ngày lên nhận quyết định. Hiếu thẫn thờ ngơ người ra không tin vào sự việc trước mắt mình. Hoài có chút hụt hẫng nhưng chỉ giây phút sau thì thở phào nhẹ nhõm. Cô như trút được một gánh nặng mà bấy lâu nay cô cứ phải cõng nó tгêภ lưng không dám bỏ xuống. Vậy là cuối cùng thì cô cũng đủ can đảm để tháo bỏ nó xuống khỏi bản thân mình rồi.
Hai người đi chung một xe máy để bố mẹ không nghi ngờ. Hoài kêu Hiếu ghé vào cửa hàng bán đồ trẻ em mua ít đồ cho con rồi sau đó ghé vào chợ mua đồ ăn.
Hoài dặn Hiếu đứng bên ngoài chờ mình. Cô đi vào chợ mua rất nhiều hải sản tươi ngon.
Hiếu ở ngoài chờ Hoài, lòng nặng trĩu, đầu óc vẫn luôn tưởng tượng về cái quyết định ly hôn sau bảy ngày nữa. Vậy là chỉ bảy ngày nữa thôi, anh và Hoài đã chẳng còn mối quαп Һệ nào nữa ngoài đứa con. Hiếu chợt thấy có thứ gì đó đau nhói đang dần len lỏi trong tιм mình. Tại sao anh lại thấy đau thế này? Lẽ nào anh đã có tình cảm với Hoài? Không! Không thể nào như vậy! Hiếu cố gạt đi cái suy nghĩ hoang đường đó! Anh đang cố lừa dối bản thân mình để không phải tuyệt vọng khi đối mặt với sự thật.
Hoài đi ra, tгêภ tay ҳάch đủ thứ mực, tôm, cá chẽm, rau cỏ… đủ cả. Gương mặt thản nhiên đến lạnh lùng. Hiếu nhìn thấy vợ mình, cảm giác tủi hổ dâng lên. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này.
“Anh giúp tôi mắc đồ vào đằng trước. Đưa đồ của con đây cho tôi ôm đằng sau kẻo bẩn.”
Hiếu làm theo lời Hoài như một cái máy. Nhìn những thực phẩm tươi ngon đặt lên đằng trước xe, Hiếu buột miệng hỏi: “Cô…Cô thấy vui lắm khi được giải thoát khỏi tôi đúng không?”
Hoài ngẩn người nhìn Hiếu: “Sao anh lại nói vậy?”
“Vì tôi thấy cô rất vui thì phải! Cô ghét tôi lắm sao?”
Hoài không nói gì, lặng lẽ trèo lên xe. Hiếu vẫn đứng lặng muốn nghe phản hồi của Hoài.
“Anh đi đi còn đứng đấy làm gì? Con khóc không ai dỗ bây giờ. Mình đã đi hơn 2 giờ đồng hồ rồi.”
Hiếu bần thần vặn ga nổ máy. Đến bây giờ anh mới hiểu được cái cảm giác bị người khác đối xử lạnh nhạt, coi mình như người dưng nước lã. Nhưng thực ra điều này còn chưa thấm vào đâu so với nỗi đau của Hoài trước đây cũng đã từng bị đối xử như vậy. Thậm chí cô còn bị tất cả những người bên nhà chồng quay lưng, xỉ vả, nói xấu không tiếc lời.
Hoài mới đi có vài tiếng đồng hồ mà cả nhà đã náo loạn cả lên vì thằng bé. Mẹ nó vừa đi được một lúc thì nó thức dậy. Không có hơi mẹ lại đói nữa nó gào cái miệng khóc ầm lên. Bà Nhàn lâu rồi không bế cháu nên cũng luống cuống bế nó lên dỗ dành. Bà chạy rong khắp nhà nó vẫn không nín. Bà hối ông Tôn pha sữa cho nó uống. Khổ nỗi ông Tôn nào có biết ba cái việc này. Ngày xưa cũng sinh được hai đứa con rồi đó, cũng làm cha rồi đó nhưng hồi đó chưa có sữa như bây giờ.
Ông luống cuống đổ sữa vào cốc rồi rót nước nóng vào. Bà Nhàn thấy vậy hét ầm lên nào phải tráng nước sôi các kiểu. Thằng bé khát sữa càng gào khóc. Hai ông bà cuống quýt hò hét mài cho đến khi con Lan đi học về. Nó lấy cái hộp sữa đọc hướng dẫn sử dụng rồi pha sữa theo hướng dẫn, đổ vào bình sữa cho nó bú. Một lúc sau nó no bụng nên không gào nữa. Bà Nhàn thả nó vào cái nôi điện nó mới chịu nằm yên rồi thiu thiu ngủ. Lúc ày hai ông bà mới ngồi xuống thở phào.
Hai vợ chồng Hiếu về đến nhà thì đã quá trưa. Con Lan đang nấu nướng trong bếp. Thấy con dâu về, bà Nhàn đâm bực nói: “Anh chị đi làm cái giống gì mà mấy tiếng đồng hồ hả? Báo hại vợ chồng tôi chạy ngược chạy xuôi vì thằng bé.”
“Thằng bé làm sao hả mẹ?” Hoài nghe thấy vậy lo lắng hỏi.
“Không sao đâu con.” Ông Tôn cười nói: “Nó đói khóc mà bố mẹ không biết cách pha sữa. Thành ra mãi đến khi con Lan về mới pha được cho nó uống. Giờ nó ngủ ngoan rồi.”
“Trời. Con sơ xuất quá. Đáng lẽ lúc đi con phải dặn bố mẹ cách pha sữa. Làm bố mẹ lo rồi.”
“Xí…” Bà Nhàn nguýt một cái rõ dài.
Hiếu không nói gì. Hoài thấy vậy liền kêu chồng: “Anh mang đồ vào bếp làm làm giúp em cho tươi. Em vào coi con tí rồi ra nấu cho.”
Hiếu nghe theo lời vợ mang đồ vào bếp xắn tay lên làm.
Bà Nhàn thấy Hiếu ʇ⚡︎ự dưng ngoan ngoãn nghe lời vợ thì thấy trong lòng tức tối. Từ bao giờ Hiếu lại trở nên như vậy?Anh ta chưa từng mó tay vào bếp làm bất cứ việc gì. Thậm chí đến mẹ nhờ vả anh cũng chả thèm để ý. Lần này, vợ vừa lên tiếng đã nghe theo răm rắp xắn tay áo lên làm việc.
“Sao vậy? Em nấu sắp xong rồi mà.” Con Lan nhìn anh nó ҳάch một mớ đồ vào bếp ngạc nhiên hỏi. Xong nó còn tò mò mở mấy cái bịch nilon rồi reo lên: “Ai za! Ngon quá ta! Mực ống và tôm hùm! Lại có vụ gì đây!”
Nó ham ăn ngon nên quên luôn mọi thứ. Hiếu không nói gì cứ lầm lầm làm việc của mình. Con Lan cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của anh nó làm gì. Chỉ cần được ăn ngon là nó quên tất cả. Nó đang còn nhỏ, tuổi ăn tuổi ngủ chứ cần gì lo mấy chuyện đâu đâu.
Hoài vào coi con một chút, thấy con đang ngủ ngoan tгêภ nôi. Cô tiến lại gần nhìn con nói khẽ: “Xin lỗi con! Mẹ đã không thể giữ được cho con một gia đình trọn vẹn! Nhưng mẹ hứa sẽ dành tất cả những gì tốt nhất cho con. Mẹ nghĩ đây là giải pháp tốt nhất cho gia đình chúng ta. Bố vẫn là bố của con. Gia đình này vẫn là gia đình của con. Hi vọng con sẽ hiểu cho mẹ!”
Hoài lau vội giọt nước mắt vừa rơi rồi cười nhẹ. Có lẽ không còn giải pháp nào tốt hơn nữa.