Người mang ánh dương – Chương 1

Tác giả : Hạ Long

Bố tôi là thương binh mất sức lao động, những công việc nặng nhọc ông hầu như không làm được, quanh năm chỉ giúp mẹ tôi chăn mấy con gà, làm mấy việc nhẹ nhàng thôi. Mẹ tôi làm công nhân trong một nhà máy may tгêภ thị trấn lương ba cọc ba đồng, bươn trải, làm thuê làm mướn thêm nhưng lúc rảnh rỗi nữa nhưng cũng không đủ tiền tђยốς thang cho ba và tiền học cho chị em tôi. Cuộc sống vốn khó khăn nay lại càng thêm khó khăn chồng chất hơn khi ba tôi lại mắc thêm căn Ьệпh υпg Ϯhư gan.

Dưới tôi còn có một em trai tên Hải Bình kém tôi hai tuôỉ, còn tôi là An Nhiên. Bố mẹ tôi đặt tên cho chị em tôi như vậy chỉ mong cả đời về sau của hai chị em được yên bình và an yên thôi! Nhưng cuộc sống còn dài, biết bây giờ chứ ai đoán được tương lai ra sao khi mà cả nhà tôi ngay thời điểm hiện tại này đã không còn bình yên nữa.

Sức khỏe bố tôi ngày càng yếu lại mắc thêm căn Ьệпh υпg Ϯhư quái ác, số tiền mẹ tôi làm nụng không đủ để chi trả, tất cả đồ đạc trong nhà không còn thứ gì đáng giá, cái gì bán được mẹ tôi cũng đều đem đi bán để tђยốς thang cho bố tôi. Vay mượn anh em, hàng xóm cũng đều vay hết rôì, cái nhà này cũng cầm cố nhưng cuối cùng bố tôi vẫn bỏ mẹ con tôi mà đi.

Bác tôi thương xót cho mẹ con tôi ở nhờ chỗ góc vườn nhỏ và dựng tạm căn nhà lá để ở tạm tránh mưa nắng. Cuộc sống ba mẹ con côi cút nương ʇ⚡︎ựa vào nhau qua đi trong khó khăn khổ cực, dù đói nghèo nhưng vẫn còn mẹ ở bên.

Biết gia đình mình nghèo khó nên chị em tôi luôn phấn ᵭấu học tập và năm nào chị em tôi cũng là những học sinh giỏi, trò ngoan. Mẹ tôi luôn ʇ⚡︎ự hào về chúng tôi. Gia đình nhỏ bé của chúng tôi tuy thiếu thốn nhưng luôn tràn đầy những tiếng cười, nếu bố tôi còn sống có lẽ bố tôi sẽ rất ʇ⚡︎ự hào về hai chị em tôi …

Năm nay cuối cấp nên tôi dành nhất nhiều thời gian cho việc ôn tập. Ước mơ của tôi là trở thành một giáo viên dạy tiếng Anh nên tôi quyết định thi vào trường ĐHSPNN và rồi tôi đã không phụ lòng mong đợi của thầy cô và gia đình khi tôi thi đỗ với điểm số khá cao.

Cả ba mẹ con tôi mừng rỡ khi tôi nhận được giấy báo đỗ đại học, em tôi nó bảo em cũng cố gắng đuổi kịp chị, sau này em nhất định sẽ làm bác sĩ để cứu chữa cho mọi người. Tôi xoa đầu nó bảo vậy em cố gắng học thật giỏi đi nhé! Mẹ tôi nụ cười nở tгêภ môi nhưng tôi biết trong lòng bà lo lắng điều gì, bà sợ sẽ không có đủ tiền lo cho chị em tôi khi hai đứa cách nhau có hai năm, đứa nào cũng cần tiền để ăn học. Tôi nắm tay mẹ nói câu an ủi rằng bà cứ yên tâm là tôi sẽ ʇ⚡︎ự lo được cho bản thân của mình còn mẹ chỉ việc lo cho em trai thôi. Nhưng vốn dĩ cuộc sống chẳng giống cuộc đời, tôi cảm giác mọi vận hạn xui xẻo vẫn không buông tha gia đình tôi…

Cái tên An Nhiên mà đối với tôi lại chẳng an nhiên chút nào, năm chị em tôi vào cấp 2 thì ba tôi mất còn giờ khi tôi bước vào ngưỡng cửa đại học thì mẹ tôi lại đột ngột ra đi. Đêm hôm trước mẹ tôi còn dặn dò tôi đủ thứ khi tôi chuẩn bị đi nhập học vậy mà sáng nay khi tôi dậy mẹ tôi đã không còn nói với tôi đưọc nữa. Chỗ dựa duy nhất cho chị em tôi niềm tin vào cuộc sống này ông trời cũng đã tuyệt tình lấy mất của chị em tôi rồi.

Còn nỗi đau nào hơn khi chúng tôi mất cả bố lẫn mẹ, cuộc sống côi cút của chị em tôi lại ngày càng khó khăn hơn. Tôi lúc đó chỉ có thể bỏ dở ước mơ đại học rồi ở nhà đi làm thêm để chắp cάпh ước mơ cho em trai thôi. Nó dù không muốn nhưng cũng không thể nào khác được vì giờ chẳng ai có thể lo cho chị em tôi nữa, các cô, các bác tôi ai cũng khó khăn cả nên chị em tôi phải nương ʇ⚡︎ựa vào nhau mà sống tiếp.

Tôi sau đó xin vào được chỗ của mẹ làm cũ nên cũng có đồng ra đồng vào lo cho hai chị em.
Thấm thoát cũng qua hai năm, em trai tôi cũng thi đỗ đại học Y, tôi tính nếu hai chị em cứ ở lại cái thôn quê này thì không thoát khỏi cảnh nghèo túng nên tôi quyết định khăn gói lên Hà Nội vừa đi làm vừa lo cho em trai. Lúc chị em tôi đi bác tôi có cho chúng tôi một triệu rồi bảo:

– Hai đứa cứ yên tâm mà đi, nhà cửa, hương khói cho bố mẹ đã có bác lo. Đi mới mong đổi đời con ạ! Bác không có nhiều chỉ có chút ít tiền tàu xe thôi!
– Bác cất tiền đi! Chúng con cũng có một ít rồi ạ! Con nhờ bác ở nhà hương khói giúp bố mẹ con.
– Hai đứa cố gắng học hành, chịu khó, chịu khổ chứ nhất định không được làm việc xấu nghe con!
– Vâng! Con nhất định nghe lời bác.

Bác tôi nghèo lắm nên tôi không lấy tiền của bác bởi tôi cũng dành dụm được một ít, tôi chỉ nhờ bác hương khói cho bố mẹ tôi khỏi lạnh lẽo thôi! Chúng tôi lên sớm để sắp xếp chỗ ở ổn định rồi tôi kiếm việc làm sau đó luôn. Tôi có con bạn thân tên Thảo, năm đó cũng đỗ đại học, nhà nó có điều kiện lắm nhưng nó không chê nhà tôi nghèo mà vẫn chơi với tôi rất thân thiết. Chỗ ở cũng là do nó tìm cho chúng tôi, hôm dọn dẹp xong nó hỏi tôi:

– Mày có ý định thi lại không?
– Tao chưa chắc! Mà giờ tao học thì ai lo cho em tao?
– Vậy trước mắt cứ tìm việc làm đã, thằng Bình nó nhập học cũng đóng khoản tiền kha khá đó!
– Ừ. Tao tính ban ngày đi làm thuê như dọn nhà cho người ta cũng được, hay làm thuê ở nhà hàng nào đó!
– Mày còn kiến thức ngoại ngữ không đó?
– Tao thích môn đó mà, vẫn dạy em tao suốt, thế làm sao?
– Tao kiếm cho mày chỗ dạy thêm buổi tối, còn ban ngày vẫn đi làm được, thấy sao?
– Vậy tốt quá!

Sáng hôm sau Thảo chở tôi đến trung tâm giới thiệu việc làm, chị lễ tân báo chúng tôi ngồi chờ, lát sau có môt chị đi ra bảo hai chúng tôi vào để nói chuyện.

– Thế các em muốn giới thiệu việc như thế nào?
– Chị ơi, em muốn xin làm gia sư tiếng anh cho các bé từ lớp 1-9 ạ!
– Được rồi, thế em cứ điền thông tin cá nhân vào tờ khai này ghi cả số điện thoại có gì chị liên lạc cho nhé?
– Dạ vâng! Em cảm ơn chị nhiều!
– Không có gì!

Tôi với Thảo ra về, hai đứa lang thang đi tìm thêm mấy chỗ nữa đến trưa mới về, cũng gần tới chỗ trọ rôì nhưng vừa mới tới chỗ rẽ, vì hai đứa cứ mải nói chuyện không để ý có chiếc ô tô đi từ trong ngõ ra thế là … Rầm … xe chúng tôi va vào xe của ai đó xước một vệt dài ngang hông xe, tôi sợ nhưng vẫn lóp ngóp bò dậy. Thảo không sao, còn tôi thì bị rách ở tay, dù rất đau nhưng lúc đấy sợ phaỉ đền xe người ta nên không có tâm trạng để ý…

Cùng lúc đó cửa xe mở thì một đôi nam nữ bước ra, người thanh niên chưa nói gì thì cô gáι đi cùng lên tiếng quát chúng tôi:

– Đi kiểu gì đấy, mắt mù à?

Thảo nghe thế điên tiết, tôi biết tính nó, phải trái gì cũng không nên nói kỉểu đó, tôi chắc chắn nó không sợ gì mà ăn thua ngay nhưng lỗi cũng tại chúng tôi nên tôi kéo tay nó lại, tôi nói tranh :

– Em xin lỗi ạ! Tại bọn em không để ý! Anh chị xem có bị sao không có gì em sẽ đền bù ạ!

Chị ta nhìn chúng tôi một lượt rồi nói như quát:

– Mấy con nhà quê chúng mày có gì mà đòi đền, có làm mọt kiếp cũng không đền đủ. Có biết cái xe này bao nhiêu không mà đòi đền? Quỳ xuống đây xin lỗi thì tao tha cho.

Thảo lúc này không nhịn được nữa nên tiếng:

– Có gì mà chị phải làm căng, chỉ là không may thôi, mà chúng tôi cũng xin lỗi và xin bồi thường rồi, chị làm gì mà phải quá đáng như thế?

Chị ta nghe Thảo nói thế trợn mắt lên định lên tiếng tiếp thì cái anh đi cùng nói xen vào:

– Thôi bỏ đi Quỳnh, xe cũng chỉ bị xước ít thôi! Muộn rồi!
– Nhưng em …
– Anh baỏ thôi mà! Em có đi không?
– Có…. anh Bảo đơị em với !

Anh ta không nói gì với chúng tôi nữa mà lên xe phóng đi mất hút. Tôi trông theo vẫn còn sợ vì nếu mà người ta bắt đền thật thì không biết lấy đâu ra mà đền đây. Con Thảo vẫn còn tức giận chị ta nên mặt hằm hằm thì tôi an ủi:

– Thôi cũng may không sao là tốt rồi , về tao nấu món ngon cho ăn.
– Tay mày trầy hết rồi đây này, vào nhà tao băng cho, hôm nay đen thế không biết!

Tôi nghe thế thì phì cười rồi hai đứa dắt xe vào chỗ phòng trọ. Đi có một đoạn vào nhà trọ mà con nhỏ cứ lẩm bẩm cҺửι cái chị lúc nãy hoài, con bạn tôi nó cũng đanh đá quá cơ chứ chẳng vừa đâu…

Hai hôm sau thì tôi nhận được điện thoại từ trung tâm thông báo là đã tìm được chỗ cho tôi dạy kèm, họ gửi địa chỉ của gia đình đó cho tôi bảo tôi trưa nay tới đó nói chuyện. Tôi vui lắm vì kiếm được việc làm rồi nhưng cũng lo sợ nhà người ta để ý tới học thức cao, tôi đi xin việc dạy kèm thế này là tôi nói dôí là mình đang là sinh viên đó chứ không dám nói thật là mình mới học hết lớp 12. Thôi trước mắt cứ tạm thời thế đã rồi tôi sẽ lựa sau.

Buổi chiều tôi và Thảo tìm địa chỉ tới nhà tôi được chỉ định dạy kèm đó là nhà bác Khuê. Trước mặt chúng tôi là ngôi biệt thự 3 tầng khang trang, nhà Thảo cũng to nhưng không là gì so với ở đây. Tôi với Thảo suýt xoa nhưng vẫn phải quay về hiện thực và bấm chuông cổng hỏi thăm, ra mở cổng cho tôi là một cô tầm 50 tuổi, tôi lễ phép chào hoỉ:

– Dạ, cô cho cháu hỏi có phải nhà bác Khuê không ạ?
– Đúng rồi! Thế các cháu có phải là ở bên trung tâm giới thiệu đến đây làm gia sư không?
– Vâng ạ!
– Vậy hai cháu vào nhà đi!
– Cháu cảm ơn ạ!

Vừa vào đến cửa thì thấy có hai ông bà và một chị ngồi ở phòng khách, trông họ quý phái và hiền hậu, tôi đoán là vợ chồng bác Khuê, còn chị kia chắc là…đang miên man thì cô giúp việc giới thiệu với bác Khuê:

– Dạ, có hai cô ở bên trung tâm giới thiệu sang ạ!

Tôi nghe thế liền lên tiếng:

– Dạ cháu là An Nhiên còn đây là Thảo bạn học cùng với cháu, cháu được trung tâm giới thiệu là nhà mình có nhu cầu thuê gia sư tiếng Anh nên cháu đến đây ạ !

Bác Khuê cuời hiền từ lên tiếng :

– Ừ! Đúng là nhà bác có nhờ bên trung tâm giới thiệu, đây là mẹ hai bé mà sắp tới cháu dạy, chị tên Phương còn đây là bác Khoa chồng của bác, kia là Dì Hoa giúp việc sắp tới cũng gặp gỡ thường xuyên nên làm quen trước nhỉ?
– Dạ vâng ạ!

Chị Phương lên tiếng sau khi tôi trả lời :

– Chị có hai cháu song sinh là con trai năm nay học lớp 2 nhưng trầm tính và không có hứng thú học lắm cả nhà cũng mướn nhiều người rôì nhưng ai cũng bỏ cuộc, lần nay chị hi vọng em cố gắng giúp chị nhé?
– Vâng! Em sẽ cố gắng ạ!
– …
– …

Sau cuộc nói chuyện tôi xin phép ra về và không quên báo thời gian học cho gia đình chị Phương, tôi bảo:

– Thời gian này mỗi tuần e cố gắng dạy các cháu 3 buổi, nhưng mấy buổi đầu em xin phép tiếp xúc với các cháu để làm quen xem như thế naò để có phương pháp dạy chị ạ!

Tôi nghe chị ấy nói về tình hình hai bé tính tình khác những đứa trẻ khác rất nhiều, mà nhà cũng thuê nhiều người rồi nhưng vẫn không có dấu hiệu thay đổi, cho nên tôi cần thời gian để tìm hiểu mới có kết quả được! Tôi hi vọng với sự kiên trì, với tình yêu nghề và yêu trẻ con tôi sẽ làm được nhiều điều bổ ích cho các bé và giúp đỡ gia đình chị ấy và cũng là giúp tôi có việc làm ổn định trong thời gian này.

Hôm trước về tôi có bàn với Thảo là sẽ đăng ký học lớp đại học tại chức Tiếng Anh, khoa sư phạm. Tôi biết là vất vả nhưng tôi vẫn phải cố gắng thôi, đi học tại chức không mất nhiều thời gian lắm, tôi vẫn có thời gian đi làm thêm được. Tôi quyết định như thế và nhờ nó tiếp tục tìm một công việc phù hợp vào ban ngày để làm thêm.

Hôm nay tôi dạy buổi đầu, dù biết đi dạy vào buổi tối khiến tôi hơi sợ nhưng vì em trai, vì bản thân sau này tôi vẫn phải cố gắng. Cũng may từ chỗ tôi trọ tới nhà chị Phương không xa lắm chỉ khoảng 3km thôi, tôi không có điều kiện nên tôi chỉ mua được cái xe đạp mini hơi cũ nhưng vừa với túi tiền của tôi. Tới nhà chị Phương tôi bấm chuông thì cô Hoa ra mở cửa, tôi chào:

– Cháu chào cô ạ!
– Nhiên đến đấy à? Vào đi cháu!
– Vâng ạ!

Tôi vào tới trong nhà thì thấy có thêm người nên cất tiếng chào hỏi:

– Dạ! Cháu chào hai bác, em chào anh chị ạ!
– Ừ! Nhiên đến à con! Ngồi đây đã!

Vừa nói bác Khuê vừa kéo tay tôi bảo ngồi xuống rồi lại nói tiếp:

– Nay con đến dạy buổi đầu cứ từ từ đã, ngồi đây nói chuyện với cả nhà. À! Đây là a Tuấn chồng chị Phương, còn đây là Nhật con thứ hai của bác .

Tôi nghe bác giới thiệu thế thì gật đầu chào hai anh, Nhật cười cười rồi hỏi chuyện:

– Nghe mẹ anh nói em là sinh viên à?
– Vâng ạ!
– Nhà em đi tới đây có xa không?
– Dạ, cũng không xa lắm! Thôi em xin phép anh với các bác em lên dạy hai cháu ạ!
– Ừ, em lên đi, hôm khác nói chuyện sau!
– Vâng.

Tôi đứng lên xin phép cả nhà rồi theo chị Phương lên phòng của hai bé, mở cửa phòng chị gọi hai đứa:

– Bin, Bo lại đây mẹ bảo!

Hai đứa bé ngước mắt lên nhìn xong lại mặc kệ như chưa có chuyện gì, thì chị Phương lại nói tiếp:

– Đây là cô Nhiên, từ nay cô dạy tiếng Anh cho các con nhé! Các con chào cô đi!
– …

Hai đứa nó nghe mà không có phản ứng gì luôn, vẫn cắm cúi vào việc của chúng, tôi thấy vậy cũng im lặng quan sát thêm thì chị Phương nói:

– Nhiên! Em cầm chiếc ipad này để hỗ trợ việc dạy học cho hai cháu!
– Vâng ạ!

Hai đứa vẫn không nói năng gì và tiếp tục chơi đồ chơi coi như mẹ chúng và tôi không tồn tại. Xem chừng sẽ rất vất vả đây, tôi nhìn hai đứa nói :

– Cô chào Bin và Bo nha! Hôm nay cô đến là để chơi với hai con, chúng ta chưa cần học các con nhé!

Hai đưa nghe thế cũng chỉ ngẩng đầu nhìn tôi vài giây rồi lại quay về như cũ. Tôi ra hiệu cho chị Phương xuống nhà và cứ để hai bé cho tôi làm quen, chị Phương đồng ý và đóng cửa ra ngoài. Tôi lại kiên trì:

– Hai con đang chơi gì vậy? Cho cô Nhiên chơi với được không?

Thấy hai đứa tập trung xếp hình rồi chơi robot tôi cũng ngồi lại tỉ tê với sự hiểu biết của mình ( vì ngày nhỏ tôi cũng nghịch ngợm như con trai ý hihi). Lúc đầu hai đứa chẳng để ý gì đến tôi đâu, sau thấy tôi nói thuyết phục và còn cho xem hình ảnh minh họa tгêภ chiếc điện ipad nữa thế là cu Bo nổi hứng tò mò liếc sang xem, rồi đến Bin không chịu được cũng ngó sang. Tôi biết nhưng cứ kệ hai cu cậu xem thoải mái, còn tôi cứ nói để cho hai đứa tham gia vào trò chơi với tôi một cách ʇ⚡︎ự nhiên nhất. Dù biết là có sự thay đổi ít nhưng còn hơn không, bước đầu cứ thế đã. Cả buổi hai đứa không nói với tôi nhiều nhưng chịu cho tôi tham gia cùng cũng là có tiến bộ nhiều rồi.

Tôi dạy từ 7h đến 9h thôi nhưng maỉ nói chuyện với hai đứa đến 9h30’mới để ý, tôi hẹn hai đứa buổi tiếp sẽ sang dạy sau. Hai đứa chỉ gật đầu mà không chào tôi, nhưng tôi biết bước đầu thế là thành công rồi, chúng đã tiếp nhận tôi là có xu hướng tích cực rồi.

Xuống dưới nhà mọi người có hỏi chuyện ra sao bởi thấy tôi ngồi lại được với hai đứa một thời gian dài như vậy. Trước có mấy người tới nhưng chưa được bao lâu đã bỏ cuộc. Tôi cưoì bảo cũng chỉ nói chuyện với hai bé thôi cũng chưa có dạy gì cả, bước đầu chỉ là làm quen thôi. Cả nhà thâý hai đứa chịu chơi với tôi thì vui lắm nhất là bác Khuê mừng ra mặt luôn. Bác Khuê có ý :

– Nhiên ơi, bác thấy hai đứa hợp với con thế, hay bước đầu con bớt chút thời gian sang dạy hai đứa thường xuyên được không con?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được ᵭάпҺ dấu *